“Sao vậy.” Thiên Y nghe nàng dường như biết người tới là ai cũng không bất ngờ thuận miệng hỏi.

“Là một vị sư thúc suốt ngày muốn nương trở về cùng với một tên phiền phức luôn có ý đồ với Vô Song tỷ.” Huyền U bất mãn lầm bầm nói. Một người trong hai người đó hiển nhiên không được nha đầu này chào đón.

“Hơn nữa mỗi lần hai người kia rời đi là nương lại như cái bà tám, miệng suốt ngày căn dặn không được tiếp xúc với họ, thật phiền phức.” Dường như nghĩ tới cái gì đó Huyền U một mắt bất đắc dĩ nói.

“Đó là quan tâm ngươi.”

Nàng cái kia dáng vẻ Thiên Y không khỏi có chút buồn cười, còn nhỏ nhưng lại thích giả bộ người lớn, thật ma mãnh nha đầu.

“Vậy Thiên Y đại ca tại sao không nhiều lời với ta đây, không lẽ huynh không quan tâm ta sao?.” Huyền U nhìn hắn tò mò hỏi.

Thiên Y khóe miệng giật giật, hắn nếu không quan tâm nàng thì làm sao rảnh rỗi ở cùng nàng đi ngắm hoa đây.

“Hai ngươi các ngươi ở đây làm gì.” Đang định trả lời thì một giọng nói trong trẻo mà cao cao tại thượng vang lên.

Không cần nhìn hai người cũng biết là ai tới.

Quả nhiên, chỉ thấy Nguyệt Vô Song phong thái tuyệt thế từ con đường phía trước đi tới nhìn hai người.

“Vô Song tỷ, cái tên kia lại tới nữa rồi.” Huyền U thấy người tới lập tức chạy tới ôm lấy nàng làm nũng nói nhỏ.

“Mặc xác hắn, xem hắn như là con chó theo đuôi là được rồi.” Nguyệt Vô Song cũng ôm lấy Huyền U không quan tâm nói. tay phả nhẹ nhàng vuốt ve lưng Huyền U, động tác nói không hết lời thân thiết.

“Khanh khách, nếu để cho hắn nghe được vậy thì rất phiền phức nha.” Huyền U cũng tưởng tượng như nàng nói rồi bật cười một tiếng hân hoan.

Nguyệt Vô Song không thèm để ý lời nàng nói, quay đầu nhìn Thiên Y: “Có muốn hay không đi qua gặp khách nhân cùng ta.”

Nàng tuy rằng không muốn đi gặp hai người kia, nhưng vì người tới thân phận khá đặc thù nên không tới không được.

“Không cần… hắn tới rồi.” Thiên Y vốn định từ chối nhưng lập tức cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt đảo qua về một phía nhàn nhạt nói.

Cũng không lâu lắm, một cái nam tử theo Thiên Y ánh mắt phương hướng bay tới.

Người tới là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu, khuôn mặt ánh tuấn, dáng người kỳ tu, phong thần như ngọc, ánh mắt trong mang theo một loại coi trời bằng vung, có mấy phần cao cao tại thượng.

Loại này cao cao tại thượng không giống với Nguyệt Vô Song thiên sinh có ánh mắt xem thiên hạ là giun dế, nó là một loại ánh mắt do địa vị cao quý tạo mà thành.

“Huyền Phong.” Nhìn nam tử kia Nguyệt Vô Song ánh mắt hiện lên hàn quang nhưng rồi lại biến mất cao cao tại thượng nói.

Nam tử ánh mắt đảo qua Thiên Y một vòng, trong lòng có chút nghi ngờ tại sao lại có nam nhân ở đây, chẳng qua cũng không thèm để ý, ánh mắt một lần nữa nhìn tới hai nữ.

“Các ngươi lâu nay vẫn khỏe chứ?” Nhìn lấy hai nữ, Huyền Phong ánh mắt bôi qua một tia ba động khóe miệng khẽ nhếch lên nhàn nhạt nói.

Cũng không phải là lần đầu gặp mặt, không cần thiết phải chào hỏi làm gì cho phiền phức.

“Ngươi tới đây làm gì, nơi này không chào đón ngươi.” Huyền U đôi mắt to trợn tròn nhìn Huyền Phong quát, hiển nhiên nàng không hề có hảo cảm với tên này.

“Huyền U nha đầu, ta thế nào nhưng cũng là biểu ca của ngươi, làm sao lại vô lễ với ta như vậy đây.” Huyền Phong cũng không để ý tới nàng bài xích mà cười nhạt nói.

“Hừ, ngươi xứng sao, ngay cả Vô Song tỷ cũng đánh không lại cũng muốn làm biểu ca của ta.” Huyền U có Nguyệt Vô Song làm chỗ dựa không sợ trởi không sợ đất khinh thường nói.

Nghe nàng nói, Huyền Phong ánh mắt lần nữa nhìn về Nguyệt Vô Song, thấy nàng vẫn là như vậy phong thái tuyệt mỹ, cao cao tại thượng như Nguyệt Chi Thần Nữ, nội tâm không khỏi theo đó rung động.

Mà khi thấy nàng đã đột phá tới Phá Cung nội tâm nổi lên một tia bất đắc dĩ. Hắn cách đây không lâu cũng vừa mới đột phá Phá Cung, vốn muốn tiến tới khiêu chiến Nguyệt Vô Song một hai, nhưng bây giờ tình huống có vẻ không như ý.

Phải biết, năm đó cả hai còn là Hậu Thiên cùng Tiên Thiên lúc, bọn họ từng đánh nhau qua rất nhiều lần, mà kết quả nhưng luôn là hòa nhau, thậm chí càng về sau, hắn càng là bị nàng áp chế rơi vào hạ phong, chỉ có thể sử dụng một ít thủ đoạn để đứng ở thế bất bại mà thôi.

Bây giờ hắn nhưng muốn dựa vào Phá Cung để đánh bại nàng tựa hồ cũng không phải dễ dàng như trong suy nghĩ nha.

“Muốn đánh sao.” Nguyệt Vô Song như cảm nhận được Huyền Phong nhìn tới, ánh mắt không khỏi hiện lên nhàn nhạt chiến ý nhìn hắn như nhìn giun dế nói.

Nàng là một cái chiến đấu cuồng, bất kỳ ai chỉ cần có thể khiến nàng hứng thú đều có thể cùng nàng đánh, mà những lần trước hai người đánh nhau đều là ở thế hòa, cho nên sau khi đột phá Phá Cung lúc nàng cũng muốn kiến thức hắn một hai.

“Sẽ có cơ hội.” Huyền Phong cũng không chắc thắng cho nên qua loa cho qua, hắn ánh mắt lập tức đảo qua Thiên Y, kẻ từ đầu chưa nói lời nào: “Không biết vị huynh đài này là ai vậy, tại hạ tới đây rất nhiều lần nhưng chưa từng gặp qua.”

“Ta chỉ là khách nhân mà thôi.” Thiên Y cũng không nói ra tên mà lãnh đạm nhìn hắn nói.

Huyền Phong thấy hắn không muốn nói cũng không truy hỏi, dù sao hắn cũng không phải chủ nhân nơi này, mình nếu nói cái gì quá đáng thì sẽ dẫn tới hai nữ phản cảm, hắn còn đang có ý đồ với Nguyệt Vô Song đây.

“Các ngươi cùng tới đây.” Đang mấy người nói chuyện lúc thì một thanh âm đột ngột vang lên trong đầu mấy người, nghe thanh âm này lúc tất cả biết là Huyền Băng thanh âm.

Lập tức cũng không chần chờ đi tới gian nhà gỗ nơi nàng ở.

Đi tới đó sau, mấy người đã thấy bên cạnh Huyền Băng là một cái trung niên tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt cứng cáp, đôi mắt hiện lên một tia tinh khiết, chỉ thiếu chút nữa là viết lên hai chữ “chất phác”, bề ngoài hắn thân hình cao lớn, cơ bắp trên thân thể cuồn cuộn nhìn tới rất có lực lượng.

“Dương thúc thúc.” Thấy người trước lúc, Huyền U cười khanh khách chào hỏi một tiếng, hiển nhiên đối với người trước cũng không như với Huyền Phong bài xích.

“Huyền U nha đầu thật nhanh lớn nha.” Trọng Dương nhìn thấy Huyền U lúc tâm tình cũng rất tốt cười cười nhìn nàng nói.

“Đây là Trọng Dương, sư huynh của ta.”

“Đây là Thiên Y, một vị bằng hữu của Vô Song.” Huyền Băng nhìn thấy Thiên Y cùng Huyền Phong một chỗ cũng không giới thiệu hai người mà nhìn lấy Trọng Dương cùng Thiên Y giới thiệu nói.

“Tiểu hữu, lần đầu gặp mặt.” Trọng Dương trước đó cũng nghe Huyền Băng giới thiệu qua Thiên Y nên cũng mỉm cười thân thiện chào hỏi.

Hắn là cảnh giới tuy rằng cao hơn Thiên Y mấy con phố, nhưng mà hắn trời sinh đã chất phác, tính tình cũng rất tốt cho nên cũng không bao giờ lấy cái giá của trưởng bối nói chuyện với ai cả.

Thiên Y cũng lạnh nhạt gật đầu không nói gì, đối với ai, hắn đều là một bộ lãnh đạm, quản ngươi là ai cũng vậy.

Đây không phải là hắn cao lạnh, mà là trời sinh hắn đã lạnh nhạt với tất cả, cho nên mới như vậy.

Huyền Dương cũng mỉm cười không nói gì, hiển nhiên đã biết tính hắn từ Huyền Băng nơi đó.

“Lần này gọi các ngươi tới là để trở về tông môn.” Huyền Băng nhìn mấy người lạnh lùng nói.

Nàng xuất thân là một môn phái tên là Thông Xích Môn, lần trước bởi vì vô tình mang thai Huyền U mà buộc phải rời đi vài năm, bây giờ khi Huyền U đã sinh ra, thân thể cũng là lúc nên tu luyện nên nàng muốn đem nàng trở về để có được tốt nhất hoàn cảnh tu luyện.

“Trở về sao.” Nguyệt Vô Song ánh mắt có chút hồi ức rồi lập tức biến mất, nàng rời đi tông môn cũng là từ lúc tám chín tuổi gì đó, bây giờ khi một lần nữa muốn trở lại lúc có nhàn nhạt cảm giác xa lạ.

Một bên Thiên Y ánh mắt từ đầu tới cuối đều là một mảnh lạnh nhạt, đối với hắn ở đâu cũng được, không có cái gì quan trọng.

Chẳng qua hắn bây giờ nếu như gia nhập tông môn mà nói thì mọi chuyện cũng là dễ dàng hơn, cho nên hắn cũng không từ chối.

Thiên Y không tự chủ được nhìn Huyền U, sau khi đi tới tông môn sau, nàng sẽ học hỏi được rất nhiều thứ, cũng không biết khi nàng biết “phụ thân” ý nghĩa sẽ thương tâm cỡ nào.

Đáy lòng cưng chiều chung quy vẫn không bỏ được, hắn tuy rằng đối với mọi chuyện luôn lấy thái độ lạnh nhạt để đối đãi nhưng điều đó không có nghĩa hắn không biết quan tâm người.

Tay phải không tự chủ được đặt lên vai nàng, dường như muốn biểu đạt một cái ý nghĩa nào đó cho nàng.

Đang tò mò đứng đó Huyền U cảm nhận được có người đặt tay lên vai mình thì ngẩng đầu lên nhìn tới, khi nàng nhìn thấy đôi mắt kia của Thiên Y lúc sâu trong linh hồn không hiểu sao có một cỗ xúc động khó hiểu dâng lên.

Đối diện nàng, là một ánh mắt lãnh đạm với thiên hạ, lãnh đạm với sinh mệnh của tự thân, phảng phất như thiên địa có phá diệt, hắn có đứng trước tử vong thì đôi mắt đó cũng sẽ không nổi lên một tia gợn sóng.

Đây là một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, loại này lạnh lùng là đối với tất cả không nhìn, là thật sự tới từ nội tâm lạnh lùng!

Chỉ là cái kia đến từ nội tâm lạnh lùng ánh mắt giờ nhưng lại hiện lên một tia quan tâm cùng nhu hòa, nhìn nó, nàng không hiểu sao có một loại cảm giác an toàn, tựa hồ dù thiên địa có phá diệt ngày thì cũng sẽ có hắn giúp nàng gánh lấy tất cả vậy.

Thiên Y thấy nàng nhìn mình ngẩn ra có chút ngoài ý muốn, chẳng qua cũng không để ý nhiều, một lần nữa thu hồi ánh mắt.

“Đúng vậy, là trở về.” Huyền Băng lạnh lùng đáp trả, rời đi lâu như vậy rồi, cũng là lúc nàng nên trở về đi.

“Sư phụ, bên trong tông môn có tốt không.” Nguyệt Vô Song có chút gợn sóng nhìn Huyền Băng hỏi, phải biết chuyện nàng không có phu nhưng lại mang thai, hơn nữa đứa bé đã là năm tuổi khoảng chừng, nếu nàng trở về không bị người dị nghị gì mới lạ.

Cộng thêm Huyền U còn nhỏ, trái tim kia rất dễ dàng bị tổn thương bởi những lời vô ý, vì vậy nàng rất lo lắng cho hai người.

“Không sao, cái gì đến rồi sẽ đến.” Huyền Băng cũng hiểu ý nàng nhưng nàng cũng đành nhẫn tâm hạ quyết định.

Cùng lắm thì tới lúc đó nàng để Huyền U sống bên cạnh nàng là tốt rồi, mọi chuyện luôn có cách này hay cách khác để giải quyết.

“Chuyện này các ngươi không cần phải lo lắng, đại gia ở Thông Xích Môn đều là nói lý người, cho nên bọn họ cũng tự hiểu lấy tình cảnh của sư muội.” Trọng Dương mỉm cười nhìn Nguyệt Vô Song mấy người giải thích.

Hắn lời này cũng là thật, dù sao nếu đám người kia không nói lý, xích mích với nhau mà nói Huyền Băng chắc chắn sẽ không trở về, ít nhất là trong thời gian vài năm trong sẽ không trở về.

“Tốt rồi, các ngươi đi chuẩn đi, ba ngày sau chúng ta sẽ trở về.” Huyền Băng nhìn mấy người nhàn nhạt nói rồi phất tay mang theo Huyền U rời đi biến mất tại chỗ.

Thiên Y mấy người nghe nàng nói cũng không chần chờ trở về.

….

Đi về phòng sau, Thiên Y ngồi đấy suy tư một chút, nhìn xung quanh thấy mình cũng không có cái gì phải chuẩn bị nên đành ngồi xuống nghỉ ngơi vậy.

Trong đầu ý niệm tập trung vào thân thể, hắn ý thức trung chìm vào chỗ sâu trong linh hồn tìm kiếm một vật.

Tại linh hồn chỗ sâu trong của hắn, có lấy một cái vòng tròn hình một cái mâm đang ngự ở trong đó.

Cái này mâm tròn bề ngoài phát ra từng sợi khí tức cực kỳ có đạo vận, nó bề ngoài nhìn tới có màu xanh nhạt, ở giữa có lấy một cái vòng tròn đang quay điên cuồng quay tròn.

Mà cái vòng tròn đang quay tròn kia nhưng chín phần là màu trắng, một phần còn lại là có màu đen.

Nhìn nó lúc, ngươi có thể cảm nhận được cái kia màu trắng đang dần dần xâm lấn màu đen khiến nó đồng hóa hoàn toàn thành màu trắng.

Đây chính là trong quá trình Thiên Y nói tới có một vật đang dung hợp cùng với linh hồn của hắn.

Trải qua hơn một tháng, thứ này bây giờ đã dung hợp hơn chín thành, chỉ cần một ngày khoảng chừng nữa là nó có thể hoàn toàn dung hợp với hắn, tới lúc đó hắn có thể đột phá Phá Cung rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play