Lúc Lương Mộ Hi tỉnh lại lần nữa đã là đêm khuya rồi, có thể nói nàng bị đói tỉnh.

Bị kinh sợ cả một ngày, lại trải qua sinh tử, cơ thể nhỏ bé của Lương Mộ hi thực sự có chút chịu không nổi.

Lúc tỉnh lại, Lương Mộ Hi chỉ nhìn thấy đập vào mắt đều là một khung cảnh cổ kính, so với vật dụng gia đình hiện đại, mỗi cái đều thể hiện sự hoa lệ, mặc dù không có đồ trang trí lộng lẫy quá mức, nhưng có thể nhìn ra, chủ nhân của căn phòng này có phẩm vị rất cao.

Phòng làm bằng trúc, nếu Lương Mộ Hi không nhớ nhầm, đây là trúc tía cực kì hiếm thấy hiện nay, vật dụng trong phòng rất đơn giản, nếu như tinh mắt có thể phát hiện ra, tất cả vật dụng trong phòng này đều là tinh phẩm, tùy tiện lấy một cái ra đều có giá trị dọa chết người!

Nhớ về đại kiếp sinh tử mà mình trải qua, nhớ tới người nam tử đã cứu mình kia, Lương Mộ Hi đoán cũng đoán ra được nơi này là của ai.

Lương Mộ Hi cử động nhẹ thân thể, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một cái ổ nhỏ, rất thích hợp với nơi này, không nhìn ra nha, nam nhân này rất cẩn thận.

Tràn đầy trong trái tim bé nhỏ là sự cảm kích đối với ân nhân đã cứu mình, Lương Mộ Hi cẩn thận đứng lên, quan sát xung quanh, muốn tìm bóng dáng dáng của ân nhân cứu mạng.

Kiếp trước mặc dù ở hiện đại, nàng cũng là đệ tử của nhà võ cổ truyền, từ nhỏ cũng luyện một ít linh lực, bây giờ xuyên không thành một con tuyết hồ, Lương Mộ Hi biết, nàng cần phải đi từng bước một. Đầu tiên là nỗ lực thành người, sau đó cố gắng thăng thiên, cuối cùng liền có thể thoát khỏi thân xác phàm trần này, hưởng thụ sinh mệnh vô tận.

Người tu tiên chú trọng nhất là nhân quả tuần hoàn, hiện tại, nàng được nam nhân kia cứu, nàng cần phải trả lại ân tình này mới được, nếu không những điều liên lụy đến tương lại, sẽ càng ngày càng nhiều.

Xét thấy ấn tượng cực tốt của Lương Mộ Hi đối với Thương Mặc Uyên, cho nên phần ân tình này, nàng rất vui sướng trả lại.

Chỉ là không biết, nàng có thể giúp được gì cho đối phương đây?

Vừa nghĩ, Lương Mộ Hi vừa cử động chân, rất muốn biết nàng có thể vì chuyện này mà sẽ tàn tật hay không, nghĩ đến sau này nàng trở thành người rồi, phải chống gậy đi khập khà khập khiễng, Lương Mộ Hi đột nhiên cảm thấy rét lạnh cả người.

Nhưng mà động động chân, Lương Mộ hi lại phát hiện nỗi đau buốt đến thấu xương trước đó đã mất rồi.

Không phải chứ?

Khỏi nhanh như vậy?

Vì có chút phấn khích, Lương Mộ Hi lại cử động chân, lúc này còn chưa kịp vui mừng về sự thật mình không bị tàn phế, thì đã bị dọa sợ rồi:

“ Nếu ngươi thật sự muốn tàn tật, vậy ngươi cứ tiếp tục cử động!” thanh âm lành lạnh, vào buổi tối dưới ánh nến, rất giống một cơn gió lạnh trong đêm xuân thanh vắng, làm cho người nghe được bất giác phải rùng mình.

Lương Mộ Hi nghe thấy lời này, quả nhiên không động nữa, ngơ ngác ngồi đó, giữ nguyên dáng vẻ đang giơ chân: hai chân trước đặt xuống đất, chân phải phía sau đang nâng lên, động tác như thế quái dị lại… buồn cười đến nói không nên lời.

Thương Mặc Uyên nhìn thấy hành đồng như thế của Lương Mộ Hi, có chút kinh ngạc.

Vừa nãy hắn chỉ thuận miệng nói ra, nhưng sao tựa như con tuyết hồ này có thể nghe hiểu?

Nhưng mà, có khả năng sao?

Chung quy đối phương cũng chỉ là một con hồ li mà thôi.

Nhìn kĩ thì mới chừng một tuổi.

Đè xuống suy nghĩ kì lạ trong lòng, Thương Mặc Uyên ngồi trên xe lăn đi tới, ấn Lương Mộ Hi xuống, “ nằm ngoan đi, ngươi bây giờ không thể tùy tiện cử động đâu!”

Tuy rằng biết tuyết hồ nghe không hiểu, nhưng Thương Mặc Uyên cũng không rõ tại sao, muốn nói liền nói ra như vậy.

Lương Mộ Hi nghe xong, ngoan ngoãn nằm đó, một chút cũng không dám lộn xộn, đối mắt to tròn như quả nhỏ, long lanh, trong veo như dòng suối trong khe núi nhìn chăm chú Thương Mặc Uyên, trong mắt đong đầy sự cảm kích của nàng.

“ chi chi…” múa may hai vuốt trước không bị thương, Lương Mộ Hi rất muốn nói cảm ơn, nhưng làm thế nào thì lời ra khỏi miệng đều chỉ là mấy tiếng “ chi chi” mà cả nàng nghe cũng không hiểu.

Trông thấy ánh mắt trong veo như nước đó, Thương Mặc Uyên đột nhiên cảm thấy tim mình mềm nhũn ra, tay bạch ngọc bắt lấy hai vuốt trước đang khua múa loạn xạ của Lương Mộ Hi. Bắt được vuốt lông xù, cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay đến cánh tay rồi từng chút từng chút truyền vào trong tim, khuôn mặt luôn lạnh nhạt kia bỗng nhiên hiện ra nét cười yếu ớt, tựa như phù dung nở, rất nhanh đã biến mất.

Nhưng, dù chỉ là một nụ cười ngắn ngủi như vậy, vẫn bị Lương Mộ Hi bắt được, nhìn dung mạo như tiếng trong tranh kia, thấy được nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn tuyệt mĩ làm người ta kinh diễm kia, Lương Mộ Hi nhất thời ngây dại.

Mỹ nữ soái ca ở hiện đại không ít, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai hoàn mỹ thế này.

Nụ cười như vậy, cứ như khắc sâu vào lòng người, chỉ cần nhìn một cái liền là vạn năm khó quên…

“ Nhìn không ra, con thú nhỏ nhà ngươi còn thích ngẩn người.” sờ sờ cái trán lông lá của Lương Mộ Hi, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, tâm tình của Thương Mặc Uyên bỗng vô cùng tốt.

“ Chi chi!” có chút 囧, Lương Mộ Hi cảm thấy mặt mình đều đỏ lên, nhưng may mà có lớp lông dày cho phủ, nếu không thì thật là mất mặt quá rồi.

Ai, nàng là bị làm sao thế này?

Sao lại có thể nhìn một người nam nhân tới ngẩn người như vậy?

Lẽ nào do kiếp trước nàng bị thiếu nam nhân sao?

Nhưng mà hiện tại nàng chỉ là một con tuyết hồ a, làm sao có thể?

Lương Mộ Hi cảm thấy thật mất mặt, đem đầu nhỏ lông lá chôn sâu vào bộ lông của mình, mong rằng làm như vậy có thể tự lừa mình dối người, không để cho đối phường nhận ra sự ngượng ngùng của nàng, nhưng cái bụng lại bán đứng nàng vào lúc này:

“ Ùng ục, ùng ục…” tuy rằng thân thể động vật này rất nhỏ bé, nhưng âm thanh phát ra từ cái bụng đói này, trong đêm khuya tĩnh lặng, quả thật rất khiến người khác chú ý.

Xong rồi, mất hết mặt mũi rồi.

Lương Mộ Hi dùng hai vuốt trước che đi cái bụng đang điên cuồng réo gọi, thầm mắng cái bụng không chịu thua kém ai kia của mình.

Cũng không phải chưa từng nhịn đói, có cần phải phản ứng lớn như vậy không?

Không biết làm như vậy rất mất mặt sao?

Thế là, lớp da ẩn sau đám lông mao của mỗ tuyết hồ nào đó đã đỏ ửng lên như tôm luộc, hoàn toàn ửng hồng.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ vô cùng của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên càng cảm thấy con tuyết hồ trước mặt này rất có linh tính, thậm chí còn rất có tính người.

Tương truyền tuyết hồ cực kì thông minh, trí tuệ hơn người, phải chăng chinh vì thế nên tuyết hồ trước mắt này mới có rất nhiều cử chỉ và ánh mắt của con người?

Nhìn thấy động tác che che bụng của Lương Mộ Hi, nụ cười trên mặt Thương Mặc Uyên dường như thâm sâu hơn rất nhiều, kéo hai vuốt trước của Lương Mộ Hi ra:

“ Đợi một chút, lập tức sẽ được ăn thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play