Chờ khi sức khỏe ta tốt lên thì ngày ta cập kê đã gần ngay trước mắt. Mẹ ta mang chút mừng rỡ mà nói: “ Kiếp nạn này cuối cùng cũng đã qua.” Bà đưa cho ta một cây trâm phỉ thúy màu xanh biếc sáng ngời là của bà ngoại tặng cho bà. Bà vấn tóc cho ta, lấy trâm phỉ thúy cài lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Con gái, con đã trưởng thành.” Còn nói: “ Sau này không nên học những thứ thơ từ kia, phải học một ít nữ công.” Tố Lan len lén nói: “Ý của phu nhân là để cho tiểu thư lập gia đình a!”
Ta đuổi theo đánh nàng, không hiểu sao trước mắt lại hiện ra ánh mắt đau thương của người nam nhân kia phảng phất như cả sinh mệnh đều giao phó ra ngoài. Lòng của ta đột nhiên rung động.
Không nghĩ tới, ta lại gặp hắn lần thứ hai. Tố Lan nói cho ta biết người kia đứng bồi hồi ngoài cửa rất nhiều ngày. Trương bá đã liên tục giải thích với hắn ta không phải Tử Chân, ta là tiểu thư Chu phủ. Nhưng hắn vẫn chưa chết tâm, chưa từ bỏ ý định. Tố Lan cười: “Tiểu thư, ta thấy hắn là muốn gặp mặt tỷ một lần.” Trong lòng ta hoảng hốt: “Gặp ta? Thấy ta xong rồi thì làm sao? Ta cũng đâu phải là Tử Chân gì đó.”
Suốt một buổi chiều, ánh mắt đau thương của hắn vẫn luôn ẩn hiện trước mắt ta muốn nói nhưng lại không thành lời. Chạng vạng tối Tố Lan nói hắn vẫn cứ ở đó. Ta nói: “Muội ra nói với hắn ta không phải là Tử Chân, hắn hãy đi đi. Để chuyện này phiền tới bà lớn liền có rắc rối to.” Tố Lan gật đầu rời đi. Ta lại nhịn không được mở miệng: “Muội nói thử xem, câu chuyện của hắn là như thế nào?” Tố Lan cười sâu sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT