Không lâu sau, Thẩm Hồng ra ngoài nhậm chức, ta cùng hắn xuất ngoại du lịch một năm. Lúc trở về, trong người ta đã mang theo một sinh mệnh nhỏ. Ta đột nhiên nhớ đến Tố Lan, quyết định đi thăm nàng một chút thuận tiện học cách làm mẹ. Tử Chân theo ta ra ngoài, chúng ta ngồi trong kiệu, vén lên một góc rèm, len lén nhìn bên ngoài. Ta đột nhiên nhớ tới ánh mắt của người năm ấy. Ta không nhịn được hỏi Tử Chân làm sao nàng lại đến Tiền Đường? Nàng đầy lòng u oán, thì ra năm đó nàng bị quân Kim làm nhục, sau đó bị ép buộc làm tù binh đem đến nơi này, sau lại bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ. Nhắc đến quá khứ đau buồn, nàng khóc không thành tiếng. Ta an ủi nàng nhưng chính mình cũng rơi lệ. Ta chậm rãi nói: “ Tất cả đã qua rồi, mọi thứ sẽ tốt hơn, không phải sao?”
Đến nhà Tố Lan, là một tiểu viện đơn sơ. Nàng đang vội vàng giặt quần áo cho đứa nhỏ, thấy ta tới bỗng luống cuống tay chân. Đã lâu không gặp, nàng vẫn như cũ, xem ra chồng nàng quả thật đối xử không tệ. Đang trò chuyện viếc nhà, một người đàn ông tiến vào, Tố Lan vội đi ra ngoài đón, ta và Tử Chân không kịp né tránh, vừa vặn gặp mặt.Ta, Tử Chân, hắn đồng thời đều bật ra âm thanh sợ hãi.
Người nam nhân kia. Lại là Mạnh Tử An. Đầu óc ta rơi vào một mảng hỗn độn không còn biết gì cả. Tử Chân đã sớm nhào tới ôm chầm lấy anh trai nàng khóc nức nở. Ánh mắt hắn lướt qua Tử Chân, quấn quanh trên người ta. Ta không thay đổi nét mặt nắm lấy bả vai Tố Lan: “Đây là chuyện gì?” Nàng ngập ngừng vẻ mặt tránh né. “Hắn không có đi tòng quân có phải hay không? Tất cả đều là các người lừa gạt ta, có phải hay không?” Tố Lan lắc đầu liên tục. Nàng nói Mạnh Tử An tòng quân không lâu thì bị thương nặng, khó khăn trở về Tiền Đường, là nàng chăm sóc hắn, cứu hắn. Mà hắn biết, hắn không thể nào xứng với ta, càng không thể cho ta hạnh phúc. Cho nên hắn cùng Tố Lan thành thân, cũng bày ra không ít lời nói dối.
Tố Lan khóc nói: “Tỷ tại sao lại tới? Nếu như tỷ không tới tất cả đều nhưlúc ban đầu, như vậy không tốt sao? Nhưng mà ta đã tới đây. Ta cũng hi vọng tất cả mọi thứ đều như ngày trước, xa hoa trụy lạc, đoàn tụ sum vầy, mỗi người đều trọn vẹn. Thế nhưng vận mệnh lại không như mong muốn . Ta nhìn Mạnh Tử An, không nói lời nào. Hắn liếc mắt nhìn Tố Lan một cái, chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ là một kẻ nghèo hèn, hai bàn tay trắng, ta không có khả năng mang hạnh phúc cho nàng.”
Nước mắt ta tuôn rơi: “Chàng cho rằng hạnh phúc là gì? Là vàng bạc đầy phòng, nha hoàn thành đoàn sao? Chàng có biết chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu cho dù ăn trấu nuốt rau thì đã là hạnh phúc hay không?” Ta xoay người bỏ chạy, nhiều năm như vậy chỉ có mình ta sống trong mơ. Mạnh Tử An đuổi theo, ta trật chân té trên bậc cửa, máu chảy đầm đìa. Hắn ôm lấy ta, là lồng ngực ta ao ước nhiều năm. Lúc này ta mới phát hiện chân hắn đã bị thọt. Hắn đau đớn nói: “ Nàng xem, ta không xứng với nàng.” “Đúng vậy, chàng không xứng. Chàng vốn không biết yêu là gì.” Chỉ mấy câu nói mà là cả sức lực cả cuộc đời ta. Ta dần dần mất đi ý thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT