- Mình xin lỗi..Nhưng ... mình yêu Quốc Anh thật lòng ! - Thư chợt nắm lấy tay cô - Xin cậu hãy rời xa anh ấy được không.Cậu cũng không xứng đáng với tình yêu của anh ấy mà...
- Cậu làm cái gì thế hả ? Bỏ ra ! - Mie quát lớn.Cô thực sự không thể nhẫn nhịn thêm nữa rồi
- Mie,nghe tớ đi..từ ngày còn học cùng nhau cái gì cậu cũng được hơn tớ.Cậu không thể nhường tớ một lần sao ? Cậu hãy nể tình bạn bè của chúng ta đi mà ...- Thư vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay cô
- Bỏ tay ra ! Tôi nói mà cậu không nghe à ? - Mie giận lắm rồi,cô hất mạnh tay Thư ra.
- Anh về rồi đây - Đúng lúc ấy Quốc Anh đi làm về,mở cửa bước vào.
Thư chợt nảy ra ý định khác,liền ngả người ra phía sau giả vờ như bị Mie đẩy xuống.Mie vội đưa tay kéo Thư lại nhưng không kịp nữa.Thư lăn không biết bao nhiêu vòng xuống tận chân cầu thang.Đầu bị đập vào bậc đá nên đã chảy ra những dòng máu đỏ tươi.Mie đứng như bị trôn chân nhìn Thư,mặt cô không còn một chút cảm xúc nào.
- Mie,em làm cái gì thế hả ? Tại sao lại đẩy Thư xuống cầu thang như vậy ? - Quốc Anh quát lớn,vội chạy tới đỡ lấy Thư.
- Thư ! Thư ! - Anh lay lay người Thư.
Cô ta từ từ mở mắt,dòng máu đỏ từ trên chán chảy xuống tận cằm,dây ra cả cổ áo Thư
- Quốc Anh...em...chỉ ... chỉ ...muốn nói chuyện với Mie....không ngờ...cô ấy tức giận mà...đẩy em ngã xuống đây ... hic..hic...- Nước mắt cá sấu của Thư đã ứa ra.Vậy mà Quốc Anh còn tin cô ta.
- ĐỒ ĐÀN BÀ TRƠ TRẼN !!!! - Mie hét lớn.Thư đi quá xa rồi.Cô không ngờ Thư lại có thể đối xử với cô như thế.
- Em thôi đi ! - Quốc Anh nói với cô đôi mắt anh cũng đã tức giận đến nảy lửa rồi - Anh sẽ đưa em vào viện,em đừng lo. - Anh nhẹ nhàng bế xốc Thư lên bỏ đi,không quên bỏ lại cho Mie một câu
- Anh sẽ nói chuyện với em sau.
Mie thẫn thờ.Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ ? Cô dơ đôi bàn tay lên tự hỏi:
" Là mày đẩy Thư ngã xuống sao Mie ??"
" Không đúng ! Là cô ta tự nghiêng người ngã xuống mà ? Mày đâu có làm gì sai ? ..."
Cô ngã khụy xuống,đưa bàn tay lên ôm mặt khóc nức nở.
Cô chợt nhớ đến một chuyện,trước đây có lần cô bị ngộ độc thực phẩm,anh đâu có quan tâm cô như vậy ? Tại sao với Thư anh lại phải tỏ ra lo lắng ,quan tâm cô ta đến thế mặc dù hai người họ cũng chỉ là ... bạn ?
*****************
Cả đêm,Mie không tài nào chợp mắt được.Nghe nói Thư bất tỉnh vẫn ở trong viện.Quốc Anh cũng ở lại chăm sóc rồi.Rốt cuộc cũng chỉ còn lại một mình cô bơ vơ giữa căn nhà lạnh lẽo này.Trời chợt đổ mưa bất chừng,mưa lớn và dày.Mie bước đến gần cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đen khịt đang mưa xối xả qua cửa kính mà lòng đau nhói.
Cô nhớ đến ngày còn ở cùng với Abi.Anh ấy đã cùng cô ngắm mưa vào ngày thứ bảy khi hai người phải hủy buổi đi chơi vui vẻ.
" Abi..." - Cô chợt nhắc tên anh trong mưa
Nước mắt lại lăn xuống trên khuôn mặt bơ phờ không còn màu sắc.Cô thực sự rất sợ sự cô đơn này,sự cô đơn lạnh lẽo đến đáng sợ !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT