Từng lời của anh như những nhát dao đâm vào tim cô.Anh không tin cả vợ mình sao ?
- Em..không ....l..làm...- Mie cúi mặt,giọt nước mắt lăn xuống.Anh quá đáng với cô lắm !
- Gì chứ ? không phải em làm thì ai lắm ? Ma à ? Hay em định đổ cho Thư ? Cô ấy đâu thừa thời gian mà vào đây phá việc làm của anh ? Là em đúng không,em thấy anh thờ ơ với em nên làm ướt đống tài liệu này để anh khỏi phải làm việc nữa đúng không ? - Quốc Anh vẫn ngoan cố nói
Anh Thư ở bên ngoài,nghe rõ mồn một lời của anh,run lên sợ hãi.Không ngờ anh lại nóng tính như vậy.Chỉ vì mấy bản tài liệu mà tức giận đến thế.Tuy là Quốc Anh mắng Mie nhưng cứ như đang mắng chính Thư vậy...
Mie ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn anh,không ngờ rằng công việc của anh lại quan trọng hơn cô !
- Ừ... là em làm ! Được chưa ?
Nói xong,Mie mở cửa bước nhanh ra ngoài.Cánh cửa phòng bị cô đóng '' sầm '' một tiếng lớn.Cô bỏ mặc cho anh tức giận thế nào,đi ra ngoài.
_ Công viên_
Mie thẫn thờ ngồi bơ vơ trên chiếc ghế đá lạnh toát.Cô đã thôi không còn khóc nữa.Nhưng không thể thôi buồn.Tiếng ồn ào của mọi người ở công viên cứ vang lên bên tai cô.Mie ngước mắt nhìn họ,ai cũng có đôi có cặp...chỉ có cô là một mình.Chợt cô nhớ đến một nụ cười quen thuộc,nhớ cái tính hài hước ngày nào..Nhớ Abi luôn làm cô vui vẻ khi buồn.Giá như...Abi ở bên cạnh cô lúc này,chắc chắn anh ta sẽ lại tìm cách làm cô vui hơn.Một thời gian ngắn ở với Abi,nhưng chưa bao giờ anh ta khiến cô buồn như Quốc Anh.Abi lúc nào cũng sẵn lòng tâm sự và chia sẻ về mình với cô.Còn Quốc Anh thì sao ? Anh chỉ toàn khiến cô đau khổ,tại sao không không chịu mở lòng nghe cô nói như Abi ?
- Giá mà anh ở đây .... - Cô bất chợt lên tiếng.Rồi lại không hiểu mình vừa nói gì.
Mie vô thức mở điện thoại lên,vào danh bạ tìm số của Abi,làm theo hướng dẫn mà ngày trước Abi chỉ để gọi cho anh rồi ấn gọi
" Tút...tút..''
- Alo? - Giọng nói quen thuộc vang lên
- Ừm..Abi ... - Cô ấp úng không biết nói gì
- Ohhh,my friend ? - Nghe thấy giọng cô,Abi vang lên sung sướng,hệt như trẻ con - À không,tiếng việt tiếng việt ! E hèm.. Mie hả?
Mie không thể ngờ anh vẫn tính trẻ con như vậy
- Xì.Sao nào? Gọi anh có gì không ? - Abi nhanh chóng chuyển chủ đề
- Không có gì quan trọng lắm.Chỉ muốn hỏi xem anh thế nào rồi thôi
- À,anh vẫn sống mà - Abi nói
- Em đâu có hỏi anh còn sống hay không ? Thật là .... - Giọng cô vờ dỗi.Nhưng trong lòng lại thấy khá thú vị vì chí ít cô cũng đỡ buồn hơn rồi
- Hì.Anh vẫn ổn,còn em ? Có chuyện gì hay không?
- Có ! Em đang buồn - Giọng Mie trùng xuống
- Buồn ? Vì sao chứ ? Nói anh nghe nào - Abi bỏ rở luôn việc mình đang làm,chú tâm vào chuyện của cô hơn.Dù sao cũng là ....bạn,khi bạn buồn cũng nên quan tâm một chút
Mie kể về chuyện chồng mình hiểu nhầm,lúc đầu Abi có hơi bất ngờ nhưng sau cùng vẫn tâm sự và an ủi cô.Khuyên cô nên về và giải thích rõ với Quốc Anh.Mie cũng ậm ừ nhưng cô cũng không chắc mình sẽ đi giải hòa trước.Là Quốc Anh sai,to tiếng với cô trước,sao cô phải đi làm hòa ?
**********************************************
Mie trở về nhà,thấy chồng đang ngồi ở phòng khách,với Thư.Cô chẳng thèm bận tâm nữa,đi thẳng vào phòng rồi khóa cửa lại.
Suốt cả một tuần,cô giận anh.Vậy mà ah cũng chẳng xin lỗi cô một tiếng.Ngược lại,anh ôm gối chăn sang phòng sách ngủ.Ngồi chung một bàn ăn nhưng mỗi người một phía.Những lúc có mặt cả ba người,đa số chỉ có Anh Thư nói,còn cô và anh chỉ '' ừ '' xuông theo.Cứ thể,cả hai người xảy ra chiến tranh lạnh.Vậy mà Thư lại thấy vui,không hề muốn họ nối lại tình cảm.Anh Thư chỉ mong họ giận nhau thật lâu rồi bỏ nhau.Khi đó,cô sẽ chiếm Quốc Anh về bên mình...
-[ Meo : Buổi tối vui vẻ nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT