Rafael suýt nữa đã không nghe máy khi thấy cuộc gọi đến từ ngân hàng. Hắn đã thức trọn cả đêm, nốc đầy cà phê và lo lắng. Nhiều giờ trôi qua mà chẳng thấy động tĩnh gì từ những kẻ đã bắt Drea đi, và hắn không còn chút hy vọng mong manh nào rằng biết đâu cô sẽ được lôi ra trao đổi hoặc đòi tiền chuộc.

“Salinas đây,” hắn xẵng giọng. “Có chuyện gì?”

“Ông Salinas, tôi là Manuel Flores, ở…”

“Vâng, tôi biết anh là ai, tôi đã thấy tên người gọi trên màn hình rồi”. Hắn chỉ muốn gã kia nhanh nhanh đi thẳng vào vấn đề để còn tắt máy. Hôm nay hắn không còn lòng dạ nào để xử lý những thứ vớ vẩn, nhất là khi hắn biết Drea có lẽ đã chết ở đâu đó mà hắn không thể tỏ ra đau buồn trước mặt đám lâu la.

“Ờ… vâng, đúng ạ. Ngân hàng đã gửi cho ông một bức email ngày hôm qua thông báo về việc chuyển khoản, nhưng tôi muốn kiểm chứng lại và…”

“Chuyển khoản?” Rafael đang oải muốn chết, nhưng vẫn chưa đến mức không biết gì. Hắn ngồi bật dậy và vỗ vào người Orlando, chỉ vào điện thoại rồi chỉ sang phòng ngủ riêng của hắn. “Chuyển khoản nào?”

Orlando vội vàng phóng vào phòng ngủ, vài giây sau có tiếng hắn ta nhấc ống nghe.

“Ờ… lệnh chuyển khoản từ tài khoản của ông sang tài khoản của cô Butts. Tài khoản mà, à, đã được đăng ký dưới tên Drea Rousseau.”

“Rồi, rồi.” Mẹ kiếp, cái thằng đần này, hắn không biết tên thật của Drea chắc? “Hôm qua tôi chẳng chuyển cái gì hết.”

Một chút lo lắng len vào giọng nói của Flores. “Một con số đáng kể đã được chuyển đi vào chiều hôm qua, và cho dù lệnh chuyển khoản được xác nhận là đến từ đúng địa chỉ IP của ông, đúng mật khẩu, nhưng với những khoản lớn bất thường, về nguyên tắc sẽ luôn có một email thông báo về việc chuyển khoản này gửi cho ông. Sau đó, sáng nay, khi tôi nhận thấy toàn bộ số tiền đã được chuyển đi từ tài khoản của cô Butts chiều muộn ngày hôm qua, tôi đã nghĩ đến việc gọi riêng cho ông phòng trường hợp…”

“Hôm qua tôi chẳng chuyển cái quái gì vào tài khoản của cô ta hết!” Rafael gầm lên, chồm lên đi vào phòng ngủ tới chỗ Orlando đang ngồi trước laptop kiểm tra thư điện tử. Với tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, Rafael chẳng còn tâm trí mà để tâm tới những thứ tào lao như thế.

Orlando nhanh chóng lướt qua dãy email rồi nhìn lên Rafael và lắc đầu. “Không hề có thư của ngân hàng ở đây,” hắn ta nói.

“Tôi có nhận được email nào đâu!” Rafael quát lớn. “Nếu mà nhận được thì tôi đã gọi vì tôi chẳng chuyển một xu nào đi đâu hết vào ngày hôm qua. Chúng ta đang nói đến số tiền bao nhiêu đấy?”

“Ờ… hai triệu một trăm ngàn đô-la.”

Rafael cảm giác như đầu hắn sắp nổ tung. “Cái gì?” Có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế? Những kẻ bắt cóc Drea đã ép cô ta đưa tiền từ tài khoản của hắn à? Nhưng mà đứa chết dẫm nào đã chuyển nó từ tài khoản của hắn sang của cô ta chứ? Drea không thể nào biết mật khẩu của hắn, và hắn cũng chẳng phải kẻ ngớ ngẩn viết lung tung khắp mọi nơi để cô ta biết được.

“Ờ…”

“Mày còn nói thêm một từ “ờ” nữa là tao sẽ thò tay qua cái ống nghe này và xé toạc cái cổ họng chó chết của mày ra đấy,” Rafael dữ tợn nói. “Tao không chuyển bất cứ cái gì hôm qua. Càng chắc như đinh đóng cột là tao không chuyển hai triệu nào và cũng chẳng nhận được cái email khốn kiếp nào hết. Vậy nên chuyển ngay tiền trở lại tài khoản cho tao!”

“Tôi… tôi không thể,” Flores lắp bắp. Rafael nghe thấy từ “ờ” hắn suýt thốt ra. “Lệnh chuyển tiền đến từ địa chỉ IP của ông, sử dụng mật khẩu của ông, hơn nữa, như tôi đã nói với ông, số tiền đó đã được chuyển đi chiều muộn hôm qua. Ngân hàng chúng tôi không còn quyền xử lý chúng nữa.”

“Đã có đứa nào đó ăn cắp của tao và tao đếch quan tâm cái quyền hạn của ngân hàng chúng mày là gì. Lũ chúng mày đã để đứa nào đấy lấy tiền của tao đi, vậy thì chúng mày phải mang đầy đủ số tiền đó về cho tao.”

“Chúng tôi không thể làm thế, ông Salinas. Theo luật pháp, ngân hàng đành bó tay…”

“Chẳng đời nào cái lệnh chuyển tiền đó lại được đặt từ máy tính của tao, vì tao không làm, cho nên đừng nói chuyện pháp luật với tao!”

Mặt Orlando lộ vẻ hết sức khác thường. Đột nhiên, hắn đứng dậy bỏ đi, để mặc Rafael đang quát tháo ầm ĩ. Vài phút sau hắn quay lại, mang theo laptop của Drea. Hắn đặt nó cạnh laptop của Rafael, ngắt kết nối máy của Rafael và kết nối máy của Drea. Sau đó, hắn mở email của cô ta rồi lướt qua. Cô ta có khoảng hai mươi thư mới, hầu hết là thư rác từ vô số những cửa hàng mà cô ta đã mua online nên có thể lướt nhanh qua chúng. Bỗng Orlando dừng phắt lại và chỉ vào màn hình.

“Chờ chút,” Rafael nói vào điện thoại, cúi xuống nhìn vào chỗ Orlando đang chỉ. Orlando mở thư và nhìn thấy cái email ngân hàng đã gửi. Email của hắn đang làm cái quái gì trong máy cô ta vậy?

“Tao đã tìm thấy cái thư của chúng mày rồi,” hắn quát lớn. “Nó không được gửi đến cho tao mà là bạn gái tao. Chúng mày thậm chí còn chẳng gửi được nó đến đúng nơi, vì thế…”

“Tôi cam đoan với ông, thưa ông Salinas, email đã được gửi đúng đến địa chỉ mà ông xác nhận trong thông tin tài khoản.”

“Tao đã tự tay khai báo và thề với trời là tao không dùng địa chỉ email của bạn gái tao. Tao chỉ dùng cái của tao.”

“Dù gì đi nữa thì địa chỉ đó cũng đã được ghi lại trong hồ sơ bên tôi cùng với mọi thay đổi thực hiện từ việc sử dụng mật khẩu của ông, vì thế chúng tôi phải xác nhận với ông những gì ông muốn làm.”

“Tao đã nói rồi, tao không…” Rafael ngưng bặt, hổn hển thở, khi trong đầu hắn nảy ra một khả năng kinh khủng. Nhưng dù ruột gan bỗng nhiên cồn cào, trí não hắn ngay lập tức phủi đi ý nghĩ đó. Nó không thể xảy ra được. Drea hiểu về máy tính chỉ đủ để đặt hàng qua mạng. Thậm chí ngay cả điều đó Orlando cũng phải giảng đi giảng lại đến mấy lần thì cô nàng mới hiểu được là chỉ việc làm theo các chỉ dẫn trên màn hình.

Rafael nhớ lại cách cô ta luôn nói như bất lực: “Nhưng mà nó chẳng dễ hiểu chút nào cả!” Liệu cô ta bằng cách nào đó có thể biết được mật khẩu và đột nhập vào tài khoản ngân hàng của hắn, chuyển gần hết tiền vào tài khoản của cô ta, rồi ngay lập tức chuyển nó đến một nơi có Chúa biết là đâu? Drea mà hắn biết thậm chí còn chẳng thể nghĩ ra chuyện này.

Thái độ của Drea với tiền gần giống như một đứa trẻ. Cô ta chưa bao giờ hỏi xin hắn một cắc. Cô ta hiểu là, cứ có thẻ, hoặc là sổ séc, tức là có tiền. Nếu hắn mà không theo dõi tài khoản của cô ta thì cô ta đã bội chi ở mọi nơi mua sắm vì chẳng bao giờ để ý tới số dư tài khoản.

Thừa nhận Drea có thể làm trò này đồng nghĩa với việc thừa nhận cô ta đã lừa hắn, lừa tất cả mọi người, trong hai năm trời. Cái tôi của hắn gầm lên phản bác, vì hắn không thể là kẻ bị xỏ mũi. Hắn là Rafael Salinas, bất kỳ đứa nào dám chơi hắn đều sẽ phải hối tiếc đến chết. Hắn chẳng tin một ai. Hắn đã điều tra Drea, luôn theo dõi, giám sát cô ta. Không một lần nào cô ta hành động hoặc nói điều gì khác hắn nghĩ cô ta thông minh hơn cái vẻ ngoài ngọt ngào, ngu ngốc ấy.

“Tao sẽ nói chuyện này với mày sau,” hắn nói cộc lốc với Flores, ngắt máy, rồi nhìn trừng trừng vào Orlando, kẻ cũng đang trầm ngâm nhìn lại hắn. “Nói cho tao biết làm sao chuyện này có thể xảy ra. Nói cho tao biết làm sao có đứa lại có thể nhảy vào tài khoản ngân hàng của tao và cuỗm tận hơn hai triệu đô-la.”

“Việc đó chắc chắn phải được thực hiện ở đây,” Orlando nói. Hắn click vào mục lịch sử máy, và nó đây rồi - người dùng máy của Drea đã truy cập vào trang web ngân hàng. “Ở đầu bên kia, cả laptop của ông và của cô ta đều sẽ hiện cùng một địa chỉ IP bởi chúng đều qua một thiết bị định tuyến. Nếu cô ta có mật khẩu của ông, thì đối với ngân hàng, ông chính là người thực hiện lệnh.”

“Tao không đưa cho nó mật khẩu!” Rafael rống lên. “Tao cũng chưa bao giờ viết ra đâu hết.” Ngay đến Orlando cũng chẳng biết mật khẩu là gì.

“Bằng cách nào đó cô ta đã biết được.” Orlando giữ vẻ mặt kín bưng khi chỉ ra sự thật rành rành. “Nếu ông đã từng truy cập vào tài khoản ngân hàng trong khi ở cùng với cô ta, cô ta sẽ để ý tìm ra những phím đã nhấn.”

“Chúng ta đang nói đến Drea đấy. Cô ta chỉ biết cách bật vòi tắm là hết.”

“Số tiền lớn như thế chính là động cơ và bằng chứng thì sờ sờ ngay đây.” Orlando chỉ lên màn hình. “Tôi không nghĩ có ai đó đã bắt cóc cô ta, mà là cô ta đã lấy tiền và cao chạy xa bay.”

Rafael đứng như trời trồng, cơn thịnh nộ và nhục nhã thiêu rụi hắn. Hắn đã lo lắng cho con đĩ đó, thế mà cô ta lại xem hắn như một thằng ngu. Đáng lẽ hắn không bao giờ được lơ là, không bao giờ được tin dù chỉ một phút rằng cô ta quan tâm đến hắn. Cô ta đúng là con diễn viên giỏi nhất thế giới khi che giấu hành động đó trong suốt hai năm trời mà không hề sơ sẩy tí nào, khi nhỏ ra tất cả chỗ nước mắt cá sấu ngày hôm kia. Và thế là hắn chết chìm trong đó, nó ăn mòn hắn như axit. Hắn đã tự chuốc lấy tất cả những thứ này, tự mình làm trò hề khi nghĩ rằng cô ta thực sự yêu hắn, khốn kiếp, thậm chí là hắn cũng yêu cô ta.

Con khốn sẽ phải trả giá cho chuyện này. Không cần biết sẽ tốn bao nhiêu, cô ta nhất định phải trả giá.

“Nó chưa chạy được xa đâu,” Rafael lạnh lùng nói. Hắn muốn tự tay xé xác cô ta thành nhiều mảnh, nhưng hắn đã học được rằng phải đặt một khoảng cách giữa mình và những hành động thực tế, để nếu hắn ra lệnh, hắn vẫn có một số bằng chứng ngoại phạm. Hắn có thể giết Drea mà không cần phải nhúng tay vào, miễn là hắn biết chắc cô ta đã chết. Thế là đủ thỏa mãn rồi.

***

Gã sát thủ đợi ba ngày sau khi nhận được tin nhắn của Salinas mới hồi âm lại. Chả bận rộn đếch gì, chỉ là gã chưa muốn nhận việc và gã vốn là kẻ hoạt động độc lập, chả chịu sai khiến của bố con thằng nào hết. Salinas muốn gì thì cũng phải đợi. Gã chẳng tin lời hẹn gặp; nó đến quá sớm sau buổi chiều gã cùng với Drea. Có thể Salinas đã đổi ý về lời đề nghị, và sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị sỉ nhục. Nó còn hơn là sỉ nhục, nhưng gã sát thủ không nghĩ Salinas đã phát hiện ra. Drea rất quái; cô ta sẽ giữ kín tuyệt đối về chuyện đã nhận biết bao khoái lạc từ vụ thỏa thuận.

Vậy nên gã chờ đợi và quan sát. Gã tò mò cái kế hoạch sắp tới của Salinas hơn bao giờ hết, và kiên nhẫn thì gã có thừa. Có chuyện đã xảy ra; gã đọc được điều đó trên mặt mấy tên thuộc hạ của Salinas và cả hắn nữa. Gã đã quan sát thấy tên đó đi ra đi vào mấy bận, và rõ ràng hắn đang trong tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Khi thấy Salinas đã chờ đủ lâu, gã mới tự cho mình một cuộc đi dạo thong thả đến bảo tàng Metropolitan, một trong những nơi gã thích nhất ở New York. Gã không ngại khách du lịch hay đám trẻ con ồn ào; họ chỉ quan tâm đến những hiện vật trưng bày thôi. Khi đến nơi, gã đứng trên những bậc thềm rộng và gọi điện.

“Đến căn hộ của ta đi,” Salinas yêu cầu. “Chừng nào anh có thể có mặt ở đây?”

“Tôi đang ở gần đó,” gã sát thủ điềm tĩnh nói, “Nhưng hôm nay là một ngày đẹp trời. Bethesda Terrace, trong nửa giờ nữa”. Gã ngắt cuộc gọi, rồi tắt luôn máy và thả nó vào túi. Không chỉ Salinas sẽ không đủ thời gian sắp đặt một cuộc mai phục, mà Terrace còn là một nơi công cộng, đầy khách du lịch và người dân thành phố. Ở không gian mở như thế, đường lui của gã sẽ không bị chặn. Từ chỗ đó gã có thể lẩn vào sâu trong công viên Central, thách tên Salinas đuổi theo được gã.

Gã không biết chính xác Salinas đang ở đâu vậy nên nửa tiếng có lẽ là cái hẹn bất khả thi cho hắn. Tuy nhiên, đối với gã Bethesda Terrace lại là nơi đi bộ thú vị. Nếu Salinas đang ở nhà thì sẽ có ối thời gian để đến đây. Nếu hắn đang ở bên kia thành phố thì… khó đấy! Nếu có gì quan trọng, hắn sẽ gọi lại. Gã vốn thích thú việc gây khó dễ cho thằng khốn này, kể cả là việc nhỏ nhất.

Gã sát thủ đi vào công viên, dừng lại mua một cây kem ốc quế. Cho dù đã biết nơi này khá rõ, gã vẫn mua một tấm bản đồ và bỏ vài phút nghiên cứu nó, bởi vì gã muốn biết chính xác phương án ứng phó nếu chẳng may cần đến. Gã giữ tấm bản đồ trên tay, biết rằng Salinas sẽ để ý thấy, và kết luận là gã không sống ở vùng này nên không rõ cách bố trí của công viên. Kết luận đó cũng đúng một nửa, vì gã thực sự chẳng sống cố định ở đâu; gã đã ở rất nhiều nơi trong vô số khoảng thời gian khác nhau và ngay lúc này nơi đó tình cờ là mấy tầng lầu dưới nhà của Salinas.

Gã tìm thấy một địa điểm lý tưởng rồi dừng quan sát. Nếu phát hiện điều gì khả nghi, gã sẽ hủy cuộc gặp ngay. Salinas chắc chắn sẽ không đi một mình; loại như hắn không thể đi đến bất cứ nơi nào mà không có lũ tay sai to xác. Nhưng gã chẳng ngại gặp mấy cái thằng côn đồ đó; chúng sẽ không dám động thủ ở một địa điểm công cộng thế này.

Cuối cùng Salinas cũng tới, chỉ muộn vài phút, có ba tên đi đằng sau. Quan sát xung quanh và không thấy gì khả nghi, gã sát thủ rời chỗ nấp và bước tới, vẫn thản nhiên ăn kem.

Salinas đang cáu kỉnh kiểm tra đồng hồ thì hắn nhìn lên và thấy gã. “Anh đến muộn,” hắn gầm gừ, đồng thời ra hiệu cho người của mình lui lại.

“Đợi xếp hàng mua kem hơi lâu,” gã sát thủ thủng thẳng nói. “Có chuyện gì thế?”

Salinas nhìn quanh rồi lấy một cái đài phát thanh cổ lỗ từ trong túi và bật nó lên. Âm lượng quá lớn, đến mức nếu Salinas không bước thêm một bước lại gần thì gã sát thủ chẳng thể nghe được hắn nói gì.

“Drea đã ăn cắp hai triệu của ta, bốn ngày trước và đã lặn mất tăm. Ta muốn anh tìm và xử lý cô ta. Xử lý tận gốc.”

Một giọt kem chảy xuống vỏ ốc quế. Gã sát thủ liếm nó, che giấu sự ngạc nhiên. “Ông chắc chứ? Cô ta trông có vẻ không thông minh lắm - mặc dù tôi đoán chắc chắn đã có chứng cứ rồi, nhỉ?”

“Ta chắc,” Salinas mỉm cười nham hiểm. “Đúng vậy, trong danh sách những điều ngu ngốc không nên làm, ăn cắp đồ của ta là thứ đứng đầu bảng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play