Andie chửi bới Simon suốt hai ngày tiếp theo, không chỉ vì không thấy mặt mũi gã đâu mặc dù cô linh cảm gã vẫn đâu đó quanh đây, vẫn dõi theo cô, mà còn bởi ngồi trong nhà hàng đó và lắng nghe những lời từ đáy lòng gã, cô đã yêu gã mất rồi. Trong tất cả những điều dại dột cô đã làm trong đời, phải lòng một tên giết người, cho dù đã giải nghệ, là điều ngu xuẩn nhất. Nếu cô đã từng phải xác định nên tránh xa, thật xa khỏi bất kỳ mối quan hệ viển vông nào bởi vì cô không có khả năng quyết định sáng suốt khi phải lựa chọn một người đàn ông, thì đây là một minh chứng rõ ràng.
Anhdie không khóc, dù rất muốn. Gã kể những điều tan nát cõi lòng của mình quá bình thản, bằng chất giọng đều đều, điều đó giúp cô bình tĩnh và sau một lúc cô đã có thể hỏi thêm vài câu, như gã từ đâu đến (gã sinh ra tại một căn cứ quân sự ở Đức) và gã có anh chị em gì không (gã là con một và cả bố lẫn mẹ đều đã qua đời). Cho dù gã có người thân thích, cô nghĩ, gã cũng chọn ở một mình. Cô đã tự mình bươn chải nên hiểu thế nào là không tin ai, không giãi bày với ai.
Gã luôn tìm mọi cách để ẩn mình. Gã không thích bất kỳ môn thể thao chuyên nghiệp nào, điều này cũng dễ hiểu, vì những môn thể thao đồng đội không hấp dẫn những kẻ cô độc. Gã không đặc biệt thích màu nào, cũng không thích bánh trái. Có lẽ gã coi sở thích là những điểm yếu có thể chống lại mình nên cố tình tách bản thân khỏi rất nhiều điều yêu và ghét mà người khác dùng để ghi dấu ấn cá nhân và những ranh giới của họ; có lẽ gã luôn duy trì khảng cách đó giữa mình và những người còn lại.
Thế nhưng gã đã đến gần cô, hơn một lần. Vào buổi chiều họ bên nhau, gã đã phát hiện ra cô sợ đến thế nào và đã trấn an cô bằng sự âu yếm, dịu dàng, dỗ dành cô bằng khoái cảm. Gã đã làm tình với cô, cho dù lúc đó chẳng ai trong hai người coi đấy là làm tình. Khi cô gặp tai nạn, gã đã ở bên lúc cô chết, trông nom cô đến khi có người tới.
Cô chưa bao giờ mơ về vụ tai nạn, hiếm khi gặp những ký ức mơ hồ khi chết. Đầu tiên là một quầng sáng lạ thường, vừa trong trẻo vừa sống động, và sau đó cô đặt chân tới một miền đất tuyệt diệu. Cô nhớ được từng chi tiết về hai biến cố đó, những điều gì xảy ra giữa chúng lại là một khoảng hẫng và lờ mờ. Có lẽ vì giờ cô đang ngồi đối diện với gã, nhìn không thôi gương mặt ấy và khắc ghi nó, đột nhiên tình cảnh trở nên rõ ràng như đang diễn ra trước mắt cô. Cô nghe thấy gã thì thầm “Chúa ơi, em yêu,” và thấy gã chạm và tóc cô. Cô thấy gã ngồi đợi cùng với cô. Có gì đó như một lớp màn khiến cô không thể nhìn thẳng vào thân thể mình, nhưng cô lại thấy gã, ôi, thật là rõ. Cô có thể thấy nỗi đau khổ gã phải vật lộn để kiềm chế, nỗi đau đớn gã khó mà chấp nhận được.
Như có một thanh sắt xuyên qua ngực cô lần nữa, Andie biết tại sao gã lại lần tìm thông tin về tai nạn của mình trên báo. Gã muốn tìm ra chỗ họ chôn cô để có thể đặt vài bông hoa lên mộ.
“Andie.” Gã với qua bàn và nắm lấy tay cô, ủ nó trong bàn tay cứng rắn của mình. “Em đang ở chốn nào vậy?”
Lòng vụn vỡ, cô kéo mình về thực tại, rời xa những ký ức không muốn có, nhưng lại mang theo một miếng ghép nữa để hiểu người đàn ông đang đối mặt với mình, đang cố gắng để gần gũi hơn với cô, và không ngần ngại bóc trần bản thân bằng việc trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô.
Cô không còn đầu óc đâu để đặt câu hỏi nữa, và họ kết thúc bữa ăn trong im lặng. Gã nhìn cô, nét mặt lại bình thản và vô cảm, dù không thể gọi biểu hiện trước đó là cuồng nhiệt. Gã cho phép mình bộc lộ chút xíu thích thú, thi thoảng nhìn miệng cô rồi một ngọn lửa cháy lên trong đôi mắt gã, nhưng ngoài thoáng chút đó ra thì gã chẳng để lộ suy nghĩ hay cảm giác gì.
Simon đưa Andie về nhà và cùng bước lên ngọn đèn trước hiên với cô, nhưng gã đứng ở một khoảng cách để cô biết rằng gã không có ý định vào nhà kể cả cô có mời. Rồi gã đi về phía bên kia của căn trọ, gõ mạnh vào cửa trước. Gã đang làm gì vậy? Cô chau mày nhìn gã khó hiểu. Mười lăm giây sau, gã lại gõ. Không ai ra mở cửa.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
“Kiểm tra xem có ai ở nhà không. Xe không còn ở đó nhưng một trong hai người có thể ở nhà.” Câu nói đó chứng tỏ gã đã theo dõi nơi này đủ lâu để biết có một cặp đang thuê nửa bên kia căn nhà, nhưng vẫn chưa biết họ đều làm ca hai, giống như cô, và thường đi vào lúc một giờ.
“Tại sao? Có người ở nhà thì sao?”
“Người ta thường rất tò mò. Họ nghe ngóng cả những khi không nên nghe.”
“Thì sao?”
“Thì đây không phải việc của họ chứ sao.”
Tò mò, trong bóng tối kín bưng, cô thấy gã lấy ví và rút ra một cái thẻ. “Phòng khi em gặp rắc rối khi rút tiền,” gã nói, đưa chiếc thẻ cho cô.
Đó là bằng lái xe cũ của cô.
Andie nhìn chằm chằm tấm bằng, vào bức ảnh trên đó và những ngón tay cô run run khi đưa ra. Cô cứ nghĩ Drea đã chết, nhưng cô ta vẫn còn đó: những lọn tóc vàng óng ả, trang điểm kỹ lưỡng, trông có vẻ rỗng tuếch. Giờ đây cô không còn là con người đó. Hầu như ai cũng xem xét kỹ tấm ảnh để tìm điểm giống nhau giữa khuôn mặt Drea và cô.
“Tôi sẽ tặng số tiền đó cho bệnh viện Thánh Jude,” cô lặng lẽ nói. “Tôi có tài khoản ngân hàng ở đây. Tôi sẽ chuyển khoản trực tuyến tới tài khoản này rồi đến ngân hàng lấy séc bảo lãnh và viết cho bệnh viện. Số IP có thể khác trong giao dịch nhưng tôi có mật khẩu và...” Cô câm bặt. Cô luyên thuyên mà chả thèm để ý xem mình đang nói cái gì. Gã đương nhiên biết về số IP và giao dịch trực tuyến, cho dù có thể gã thực hiện các giao dịch ở nước ngoài. Cô chắc sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào trong việc thực hiện giao dịch, dù vậy cô vẫn nghĩ về việc gọi báo trước cho bà Pearson rồi mới tiến hành. Tuy nhiên, bằng việc trả lại bằng lái cho cô, Simon đã bảo đảm cô không gặp rắc rối nào khi muốn làm bất kỳ điều gì với tiền của mình, ngay cả khi bà Pearson không còn làm việc tại ngân hàng đó nữa.
“Cám ơn anh,” cô thầm thì, giữ chặt tấm bằng. “Tại sao anh giữ nó?”
Gã không trả lời, bởi vì rõ ràng quyền được hỏi của cô đã hết khi họ rời nhà hàng. Gã nói, “Tôi có một chuyến bay phải đi bây giờ,” rồi để mặc cô đứng dưới hiên. Cô nhìn theo tới khi gã đi khuất rồi bước vào nhà và ngồi xuống chiếc đi văng, nghĩ về hai giờ vừa qua.
Gã có chuyến bay phải đi, đi cái chết tiệt ấy. Cô chẳng tin gã lấy một lời.
Cô không gặp lại gã kể từ đấy, nhưng cô biết điều đó chẳng nghĩa lý gì. Gã vẫn quanh đây, vẫn dõi theo cô. Gã không tin cô không bỏ chạy, cho dù gã đã lộ diện để bảo đảm rằng cô không có gì phải sợ.
Ít nhất điểm đó thì Andie tin gã. Cô được an toàn. Cô được tự do sống cuộc đời của mình, không còn phải nơm nớp canh chừng, tự do làm bất cứ điều gì cô muốn. Dù vậy cô cũng nên khôn ngoan mà tránh xa New York cho tới khi Rafael chết hoặc bị vào tù. Khả năng gặp ai đó trong một thành phố cỡ ấy rất nhỏ, nhưng những điều điên rồ vẫn thường xảy ra; cô chính là bằng chứng sống cho điều đó còn gì.
Rõ ràng Andie không hề khôn ngoan, bởi vì cô đang định quay trở lại New York. Tuy nhiên, cô cần phải thoát khỏi “người giám hộ tự chỉ định” của mình trước đã.
Điều duy nhất cô có thể làm để gã tin rằng cô đang ở nguyên một chỗ là quay trở lại làm việc ở quán ăn của Glenn - ông ấy hẳn rất vui lòng giúp cô. Nhưng Andie không thể làm thế, bởi cô chắc chắn sẽ rời đi trong vài hôm tới và cô không muốn đánh lừa Glenn kiểu đó.
Thay vào đó cô tập trung vào việc chính. Cô gọi cho bà Pearson, và bà ấy tỏ ra thành thực quan tâm. Bà ấy đã rất lo lắng khi không thấy động tĩnh gì từ tài khoản kể từ lần cuối gặp Andie và những email của bà không được hồi âm; nên đã sợ có điều gì xảy ra. Có chuyện thật nhưng Andie không đi sâu vào vấn đề ấy, cô chỉ an ủi bà Pearson rằng mọi chuyện vẫn ổn. Họ nói chuyện một lát rồi Andie gác máy. Cô thực hiện việc giao dịch trực tuyến, chốc chốc lại kiểm tra tài khoản cho tới khi giao dịch thành công. Khi séc bảo đảm được chuyển phát nhanh tới bệnh viện nhi, cô cảm thấy như thể gánh nặng ngàn cân được nhấc khỏi đôi vai. Cục tiền này không khác gì cục nợ từ lúc cô ăn cắp nó, việc mà cô cho là đúng đắn.
Tuy vậy, xen giữa sự nhẹ nhõm là một cảm giác tiếc nuối. Thật tệ là cô không thể giữ nó, bởi vì một phần trong cô thực sự muốn trở nên giàu có, dù bằng tiền ăn cắp - những đồng tiền ăn cắp bẩn thỉu. Hành động một cách cao cả cũng đau khổ chẳng khác gì lúc ôm cái cục nợ đó.
Nhưng giờ tiền đã chuyển đi rồi, đã thuộc về người khác, và cô có thể tiến tới mục tiêu thứ hai trong kế hoạch. Cô không có nhiều tiền mặt và cô cần thêm, giờ là lúc dùng đến số châu báu Rafael cho cô.
Andie với quyển danh bạ điện thoại và bắt đầu tìm kiếm một tay môi giới kim cương. Cô có thể cầm cố số nữ trang nhưng nhận ra mình chỉ được một phần nhỏ trị giá của chúng, và tiệm cầm đồ có thể kiếm gấp bội bởi vì cô chẳng có hứng thú chuộc lại đống rác rưởi đó. Cô phải bán chúng và không muốn mất thời gian đấu giá trên eBay.
Cuối cùng cô cũng thu xếp xong mọi việc. Đã đến lúc rồi.
Một tuần sau, với số tiền trong tài khoản - dù không nhiều như mong đợi - và một thẻ tín dụng vừa phát hành, cô đặt vé đi New York ngày hôm sau và dọn dẹp gọn gàng căn nhà trọ, phòng trường hợp không bao giờ quay lại.
Cô dọn sạch tủ lạnh, vứt bỏ những thức ăn dễ hỏng. Nếu cô không quay lại, cô không muốn chủ nhà, trong một tháng nữa hoặc hơn, mở cửa ra và chết ngạt vì mùi thức ăn thối rữa. Cô quét dọn, lau chùi gọn gàng sạch sẽ và cố không khóc. Những món đồ cũ tồi tàn cô mua để trang bị cho căn trọ không đáng quan tâm lắm và nơi này cũng không thuộc về cô, nhưng nó vẫn là mái ấm thực sự đầu tiên của cô. Nó là của cô; cô đã tự tay chọn từng món trong ngôi nhà này, từ đồ bếp giá rẻ tới khăn trải giường. Cô đã mua thanh lý cái đèn bàn trong phòng khách với giá năm đô và và tấm vải bọc đi văng một đô ở một chợ trời khác. Mùi của nước xịt phòng là mùi cô thích, xà bông thơm cũng vậy.
Cô đóng gói tất cả quần áo; chỉ vỏn vẹn trong hai va li và bao gồm tất cả đồ làm đẹp cô có, chẳng nhiều nhặn gì. Cô đã rất vui thích khi không phải trang điểm đậm nữa, vì chẳng cần quan tâm xem có ai thấy mình không còn chưng diện sặc sỡ như búp bê. Phần chân của những lọn tóc xoăn đã mọc dài ra và cô vẩn để nó tối màu như vậy. Cô không muốn để tóc vàng hoe nữa; Drea tóc vàng hoe; còn Andie có mái tóc nâu đứng đắn.
Khi căn hộ đã sạch sẽ và đồ đạc được đóng gói xong, cô cần đi đến hai chỗ. Đầu tiên là một khu mua sắm lớn, chỗ có tiệm tóc giả. Cô sẽ phải đóng giả thành Drea lần nữa, để thu hút sự chú ý của Rafael, rồi sau đó có thể tháo ngay nó ra và nhanh chóng thành một người mà khi lướt qua hắn không hề để ý.
Chẳng có bộ tóc giả nào trong tiệm vừa ý Andie. Cô chọn một bộ tàm tạm: hơi dài một chút, hơi thẳng và nhiều ánh kim hơn vàng, nhưng thế là được rồi.
Việc thứ hai, phòng khi Simon vẫn theo dõi, cô đi tới cửa hàng thực phẩm thường mua và chọn vài thứ có thể để được lâu. Mua thức ăn sẽ làm gã chắc mẩm rằng cô vẫn ở đó. Mặt khác, nếu cô quay lại nhà trọ thật, có đồ ăn sẵn cũng tốt.
Sáng hôm sau, cô lái xe ra sân bay, đậu chiếu Explorer ở bãi đậu xe dài ngày và bắt đầu chuyến hành trình quay trở lại New York. Cô đặt ghế ở những phút chót và được một chỗ ở giữa hàng gần cuối. Cô bị nhét giữa một quý ông bệ vệ và quý phu nhân cũng bệ vệ không kém, hai người rõ ràng chọn hai ghế đó vì nghĩ chẳng ai muốn ngồi vào giữa họ và họ có thể giang tay giang chân thoải mái hơn. Đen cho họ và cô cũng chẳng may mắn gì.
Sau hơn ba giờ đồng hồ chờ chuyển tiếp chuyến bay, xế chiều cô mới đến La Guardia. Cô lấy hành lý, kéo va li ra khỏi khu vực sân bay và đứng ở vỉa hè chờ xe của khách sạn tới đón. Những ngày xuân thật lạnh, khoảng 10 độ C, và những cơn gió cắt da cắt thịt làm nhiệt độ giảm xuống chỉ còn 7 độ.
Khi xe đến, còn có bốn người nữa cũng lên xe, nhưng có vẻ chẳng ai trong số họ đi cùng nhau nên họ im lặng suốt đoạn đường tới Manhattan.
Cô yêu thành phố này, Andie nghĩ khi nhìn thấy đường chân trời gần hơn. Cô yêu con người, sự bận rộn, cảnh sắc, âm thanh và mùi vị nơi đây. Kansas không phải là một thành phố nhỏ, trên bất kỳ phương diện nào, và nó lại còn cách xa New York. Có lẽ, nếu một ngày nào đó mọi chuyện ổn thỏa, cô sẽ quay lại đây.
Hoặc cũng có thể không. Cô không thể kiếm được một công việc thu nhập khá và cuộc sống ở Manhattan rất đắt đỏ. Số tiền bán nữ trang không cầm cự được lâu. Cô cần phải thực tế bởi vì cô chẳng có những kỹ năng đặc biệt hay nghề ngỗng gì, và đòi hỏi những thứ ngoài khả năng của mình sẽ lại đưa cô đến với những gã đàn ông như Rafael trước đây. Từ giờ trở đi, Andie phải bằng lòng với những gì cô có.
Cô nhận phòng tại khách sạn Holiday. Khi đã ở trong căn phòng bé tí, hơi xập xệ, cô lôi quyển danh bạ dày cộp ra và bắt đầu dò tìm điện thoại của “Cơ quan Chính phủ Mỹ”. Tìm được số điện thoại rồi, cô bấm gọi.
***
Cô nàng đây rồi. Gã đã tìm thấy cô. Cuối cùng thì cô nàng cũng chịu mở máy.
Những ngón tay Simon lướt trên bàn phím máy tính, gõ lệnh. Gã đã về San Francisco và ở lại đó lâu hơn bất cứ chỗ nào từng đặt chân đến. Bây giờ gã không hành nghề nữa, nên không cần nay đây mai đó. Gã không hẳn đã sống lâu dài ở đây, nhưng có thay đổi thói quen một chút.
Gã đã rời Kansas khi nói với Andie rằng mình phải đi. Gã không muốn cưỡng bách cô; gã đã mang đến quá nhiều thứ khiến cô phải nghĩ ngợi và cô cần thích nghi với một số việc. Gã vẫn theo dõi Andie để chắc chắn cô vẫn sinh hoạt theo đúng lịch trình thường khi, dù cho gã hơi băn khoăn là cô không quay lại làm việc chỗ quán của Glenn. Vấn đề là Andie không có biểu hiện gì đáng nghi, và gã vẫn theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cô.
Điện thoại của Simon đột nhiên reo lúc trời gần sáng, nhưng gã chưa cảm thấy lo lắng ngay. Kansas ở múi giờ khác nên ở đó đã sáng bảnh rồi. Rồi gã bật dậy và khi kiểm tra thấy chiếc Explorer dừng ở sân bay thì gã toát mồ hôi hột. Cô nàng sắp lên máy bay, còn gã thì cách xa đó cả nghìn dặm, chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Gã không đột nhập vào bất kỳ hệ thống nào nhiều tháng qua và cũng chẳng có việc gì cần. Gã không biết cô mua vé của hãng hàng không nào, việc này hơi khó nhưng gã bắt đầu tìm tất cả các hãng một cách hệ thống, đề phòng cô không mang theo điện thoại hoặc không muốn bật nó lên cho tới khi cần dùng.
Khi thiết bị định vị trong điện thoại được khởi động, Simon ngay lập tức gõ lệnh để biết chính xác cô đang ở đâu, và khi bản đồ hiện ra trên màn hình thì mồ hôi lạnh toát túa ra khắp người gã.
Andie đang ở New York.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT