Tại sao lại là lúc này? Tại sao gã lại xuất hiện ở đây, khi cuối cùng cô đã quyết định mọi chuyện và vạch sẵn mọi mục tiêu? Không mục tiêu nào trong số đó là có một người đàn ông bên cạnh, đặc biệt là gã, và thực tế cô không biết liệu có điều như thế xảy ra với mình. Gã vừa có một tuyên bố nhiều hàm ý. Cuộc đời gã chẳng có chỗ nào dành cho đàn bà, ít nhất không phải trên một nền tảng lâu dài, và nếu lúc nào đó hay ở một nơi nào cô muốn bắt đầu lại với một mối quan hệ, nếu cô sống sót sau những gì đã quyết định làm, cô cũng không đặt mình vào những gì không ổn định.

Andie đã trải qua nhiều tháng trời không có đàn ông cho tới giờ và cô thích sự cô quạnh này, dần dần cô đã lấy lại được ý thức về bản thân. Cô không phải là bạn gái hay “tay vịn” hay bồ bịch của bất cứ ai; cô thuộc về chính mình. Thời điểm cô sẵn sàng ra đi không chút do dự với Simon - cô buộc phải quen với cái tên đó - đã qua rồi. Bây giờ giữa họ là cái chết và sự tỉnh ngộ, và dù cô vẫn là con người như trước đây, quan điểm của cô đã thay đổi. Hạnh phúc và sự yên ổn cô mong muốn xuất phát từ chính cô, không phải là thứ gã hay bất kỳ ai khác có thể đem đến.

Thốt nhiên Andie nhận ra rằng gã đã ở đó khi cô chết, ý thức bừng tỉnh khiến cô ngẩng phắt lên nhìn gã. Cô nhớ mình đã nhìn gã, lần duy nhất chiếc mặt nạ lạnh lùng thường trực trên gương mặt gã rớt xuống, và hoàn toàn… thế nào nhỉ? Một điều gì đó cô không thể diễn tả được. Gã nói cái gì đấy, nhưng lời nói đó bị lạc giữa miền kí ức rộng lớn hơn về thứ ánh sáng trắng tinh khiết, hơn nữa gã nói gì cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là gã biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Gã biết cô đã chết. Gã đã lấy mọi thứ của cô và bỏ mặc cô ở đó - vậy tại sao gã lại còn quay lại? Sau những gì đã thấy, tại sao gã lại quan tâm tới khả năng cô còn sống?

“Tôi đã chết,” cô nói bình lặng.

Lông mày gã chỉ nhướn lên một chút, như thể hơi ngạc nhiên vì chủ đề đột nhiên thay đổi. “Tôi biết.”

“Vậy điều gì khiến anh phải giám sát tôi? Ai chết đi cũng phải chôn và thế là đủ. Anh không nên biết tôi vẫn còn sống.”

“Tôi có những lý do riêng.”

Gã sẽ không nói lý do với cô, điều đó quá rõ ràng. Bức bối. Andie lùa cả hai tay vào tóc, hất nó ra sau rồi giật mạnh, như thể áp lực trên da đầu có thể kéo những suy nghĩ vào trật tự. Hai con mắt gã hơi nheo lại cho thấy gã muốn cô dừng chủ đề này, cho qua đi, nhưng cô không thể.

“Anh biết tôi đã chết. Không có gì nhầm lẫn Anh không mắc những lỗi ngớ ngẩn kiểu vậy. Vậy anh không tò mò chút nào về việc làm thế nào tôi lại đang ngồi ở đây sao? Còn tôi thì quá tò mò về việc tại sao anh có mặt ở đây, nếu không phải để giết tôi, bởi vì tôi không dám tin rằng đột nhiên tôi lại trở nên quan trọng với anh. Một lần là đủ, nhớ không?”

“Tôi không muốn những quan hệ tình cảm ràng buộc,” gã trả lời, giọng không hề nao núng. “Trong hoàn cảnh đó, một lần là đủ. Điều đó không có nghĩa tôi không hề bị hấp dẫn. Tôi đã ‘giữ vững phong độ’ suốt bốn tiếng, em nhớ không?”

Ồ, đúng, cô nhớ chứ, từng chi tiết, từng xúc cảm, quá mạnh mẽ và tỉ mỉ tới mức mọi thứ phút chốc như sống lại. Cô thấy mặt mình nóng lên. “Đó đơn thuần là nhục dục. Không liên quan gì tới những điều tôi đang đề cập.”

“Thường thì không,” gã tán thành, lại trao cho cô nụ cười gần như cười mỉm, mà với người khác thì hẳn gã đã cười phá lên.

Mặt cô càng nóng hơn. Điên tiết bởi cô đang cố tìm hiểu còn gã lại cố tình làm cô rối trí vì sex, Andie đập tay xuống bàn đánh rầm. “Tập trung vào vấn đề đi nào. Tại sao anh lại tìm tôi? Điều gì đã tiết lộ cho anh?”

“Tôi kiểm tra trên báo mạng để xem em có được nhận dạng ra không. Và tôi phát hiện ra em còn sống.”

“Tôi có được nhận dạng hay không thì khác gì?”

“Đó là sự hiếu kỳ của cá nhân tôi.” Đó rõ ràng là câu trả lời chưa thỏa đáng, nếu cô mong chờ điều gì đó làm tim mình ấm lên. Cô luôn luôn phải nhớ rằng gã không hành động giống hầu hết người bình thường. “Nhưng anh cũng không nói cho Rafael biết.”

“Tại sao tôi phải nói cho hắn biết? Em thoát chết và hắn mãi mãi không biết điều đó, nên tôi cứ để mọi chuyện như vậy.”

“Tại sao anh phải mất công lần theo tôi? Anh đã chi trả viện phí, thế là quá đủ rồi. Tại sao không tiếp tục con đường vui vẻ của anh và để tôi yên?” Cô bắn ra một loạt câu hỏi, quyết chí có bằng được câu trả lời dù có phải lắc cho nó bật ra khỏi người gã, và cô cá rằng đó là thứ đáng xem nếu cố gắng đạt được.

“Tôi chỉ thi thoảng kiểm tra để chắc rằng em ổn. Nếu đêm nay em không bắt gặp, tôi cũng không ngồi đây giờ này, nhưng em đã thấy và tôi phải cho em biết rằng không việc gì phải trốn chạy.”

“Có gì khác biệt giữa việc tôi ổn hay không? Tôi rất ổn, tôi có… một công việc, tôi có tiền. Anh kiểm tra một lần là đủ rồi.” Cô nên bỏ qua thay vì cứ đay đi đay lại chuyện ấy, nhưng cô không thể. Bề ngoài những câu trả lời của gã là thỏa đáng, nhưng cô có cảm giác rất bứt rứt rằng còn điều gì đó ẩn sau những việc gã làm. Gã không như người khác; gã là kẻ chỉ trả lời chính bản thân, kẻ sống ngoài vòng pháp luật và không có những cảm xúc của người bình thường. Có lẽ lý do gã tiếp tục để mắt tới cô đúng như những gì gã nói, nhưng cũng có thể còn một lý do nào khác, một lý do khiến cô sợ.

Gã không vội trả lời, mà nhìn cô trong sự im lặng đến tê người, mắt gã nheo lại. Rồi ánh mắt đó bắt gặp ánh mắt cô và cô suýt nhảy lên, sự mãnh liệt của nó làm cô bủn rủn. “Tôi đã chứng kiến em chết,” giọng gã như gió thoảng. “Tôi chẳng thể làm gì để cứu em, không cách gì có thể giúp em. Em đã ở nơi nào đó xa lắm, thậm chí tôi không thể nói với em lời xin lỗi, rằng tôi không hề có ý để bất kỳ điều gì trong chuyện này xảy ra. Nhưng tôi nhìn gương mặt em, vẻ biểu cảm của em khi nhìn tôi và thấy… một điều gì đó - nó hẳn là điều kỳ diệu nhất em từng trông thấy. Em thì thầm ‘thiên sứ’, rồi em chết.”

“Tôi có nhớ khuôn mặt của anh,” cô lẩm bẩm. “Và ánh sáng sau anh.”

“Tôi đã ngồi với em một lúc. Tôi chạm vào má em. Mạch của em không còn đập, em ngừng thở và da lạnh dần. Tôi gọi 911 và chờ tới khi nghe thấy tiếng còi hú mới bỏ đi. Chúng ta không nói đến vài ba phút, Drea…”

“Andie,” cô lẩm bẩm. “Tôi không còn là cô ấy nữa.”

“Em đã chết ít nhất là nửa giờ đồng hồ, em không được nhấn trong bể băng để tất cả các cơ quan ngủ đông và tiếp tục cung cấp oxy lên não. Các bác sỹ không thể làm gì để cứu sống em và trên thực tế là thế. Em đã tự thở được, gần một giờ sau khi chết,” gã nói một cách dứt khoát. “Em không hề bị tổn thương não. Không một chút nào. Dù là nhỏ nhất. Vậy nên tôi buộc phải tin trên đời có phép màu, bởi vì em vẫn đang sống, đang thở, đi lại và nói chuyện - thế nghĩa là còn có thứ gì đó đằng sau tất cả những chuyện này, đúng không?”

Một nụ cười tỏa rạng trên khuôn mặt Andie. “Đúng vậy,” cô trả lời ngắn gọn.

“Vậy hãy làm quen với điều đó đi, cưng, bởi vì phép màu còn ban cho em một người giám hộ thường trực đấy.”

***

Cô vẫn ngồi ở bàn bếp sau khi gã đã đi. Họ nói thêm vài câu, và khi gã nghĩ mình đã hoàn toàn thuyết phục được cô rằng không có gì phải sợ gã nữa, từ giờ và mãi mãi về sau, gã mới đi.

Hàng nghìn ý nghĩ khác nhau khuấy động trong đầu khiến Andie không thể sắp xếp chúng mạch lạc. Ý nghĩ đầu tiên là sự giải thoát hoàn toàn: Rafael nghĩ rằng cô đã chết. Từ nay cô không cần phải lo sợ hắn nữa. Hắn không cử Simon truy lùng cô; hắn không truy sát cô nữa. Cô đã được tự do.

Tự do. Lần đầu tiên từ khi trưởng thành, có lẽ là trong suốt cả cuộc đời, cô thực sự được tự do. Nó còn hơn cả việc được ăn những gì mình muốn, hay không còn phải vờ vịt đóng kịch.

Cô được tự do mưu cầu hạnh phúc.

Andie chưa từng được hạnh phúc và vô tư lự, ngay cả hồi bé thơ. Hồi ấy cô không bị đói, không mặc rách, thường thế, nhưng cô luôn bước xuống xe đưa đón học sinh và miễn cưỡng lê bước về nơi gia đình mình đang sống, vì chẳng điều gì đang chờ mình ở đó. Bố mẹ cô có đang cãi cọ, có say xỉn đến nỗi chẳng thèm quan tâm liệu con cái có nghe thấy họ gọi nhau là thằng nọ, con kia không? Bữa tối có gì ngoài những thứ cô tự cuỗm cho mình? Liệu bố có lảo đảo đâm vào cô trên đường vào nhà tắm và đẩy cô ngã dúi dụi vì cản đường ông ta không?

Và hơn nữa, cô có những nỗi lo lắng khác. Liệu gã bồ của mẹ có tranh thủ sục bàn tay vào giữa hai chân cô khi mẹ quay lưng đi không? Cô đã cố, chỉ một lần, nói cho mẹ biết việc đó, để rồi bị chửi rủa rằng cô không khác gì thằng bố chết dẫm của cô và hãy thôi ngay trò dối trá đi. Kể từ đó, Andie thành thục trong việc lỉnh khỏi nhà bất cứ khi nào một trong số những người tình của mẹ ở đó và leo thoăn thoắt ra ngoài bằng cửa sổ phòng ngủ nếu có tên nào xuất hiện sau khi cô đã về nhà. Năm mười hai tuổi cô đã thành thần trong việc lẩn tránh, ẩn nấp và bỏ trốn.

Cô đã trốn thoát, đúng thế, nhưng cô chưa bao giờ được tự do - cho tới lúc này.

Tương lai trải dài trươc mắt cô, không phải một tương lai không có lo lắng, nhọc nhằn nhưng là một tương lai không bị Rafael đeo bám và cứ phải canh cánh hắn sẽ tìm ra. Lần đầu tiên cô được đắm chìm trong cảm giác tự do thực sự, sự giải thoát trong sâu thẳm, rằng cô không phải dành phần đời còn lại canh chừng hay hiến thân như miếng mồi để giúp Rafael gài bẫy.

Lúc cô tắm xong và lê được tấm thân rã rời vào giường là hơn 3 giờ sáng, nhưng cô không thể thôi nghĩ ngợi miên man để đi vào giấc ngủ. Quá nhiều việc xảy ra trong một thời gian ngắn ngủi như vậy; cô đi từ chỗ sợ hãi cùng cực cùng cuộc chiến kiệt lực với Simon tới chỗ hoang mang, rồi ham muốn, rồi tới sự nhẹ nhõm và niềm vui mừng, hết chuyện này đến chuyện khác mà không kịp dừng một lúc nào đủ lâu để hấp thụ ý nghĩa của từng cảm xúc với cuộc đời mình từ giờ trở đi.

Nằm thao thức trong đêm, cô nhìn chong chong lên trần nhà và ngẫm lại mọi chuyện xảy ra từ lúc Simon chộp lấy cô. Không phải việc được giải thoát khỏi Rafael, mà Simon mới là mối quan tâm ngự trị trong đầu cô.

Gã làm cô rối bời, gã đại diện cho cám dỗ ma lực nhất cô từng đối mặt. Cô chưa bao giờ có thể dửng dưng với gã. Chỉ cần gã ngoắc tay về phía cô và nói “Tới đây với anh,” là cô không tin mình không làm theo - bằng cách nào đó cô phải tìm được sức mạnh để cưỡng lại gã. Gã là kẻ đâm thuê chém mướn; dính vào loại như gã sẽ không thể sống yên thân được, theo nghĩa nào đi nữa. Mối quan hệ không phải là vấn đề, cho dù lúc này cô chỉ nghĩ về sex với một sự cẩn trọng, bởi vì cô đã mắc một sai lầm quá nghiêm trọng trong chuyện đó lúc trước. Gã chính là vấn đề. Gã là ai, mọi điều về gã, mới là vấn đề.

Cô đột nhiên nghĩ mình nên giao nộp gã cho cảnh sát, rồi ngay lập tức sự khiếp đảm khiến bụng cô thắt lại. Cô không biết liệu mình có thể làm thế với gã hay không, cho dù đó là việc làm đúng. Rồi cô nhận ra rằng, mình chẳng biết gì rõ ràng để cung cấp cho cảnh sát, biết được chút ít thì lại là chuyện xảy ra ở nước ngoài. Thậm chí cô còn chẳng biết gã đã đi tới một hay mấy nước, cô cho rằng các nhà chức trách có thể tìm ra bằng cách xem hộ chiếu của gã, và giả sử gã không có nhiều hộ chiếu, mà cô khá chắc chắn là gã có. Tóm lại, gã sống ngoài tầm kiểm soát của những quốc gia.

Gã là kẻ bất khả xâm phạm, cô nhận ra, ít nhất là với hiệu lực thi hành pháp luật trên đất nước này. Không thể bắt gã, bởi gã chẳng dính phải một tội ác nào. Cho dù cô có cung cấp những chi tiết cụ thể, rất có thể cảnh sát cũng chẳng tìm ra bằng chứng về việc gã ra nước ngoài vào mốc thời gian đó.

Tố giác gã sẽ chẳng thu được gì. Những giọt nước mắt nhẹ nhõm làm cay xè hai mắt khi Andie nhận ra điều đó. Cô không hề muốn tố giác gã; cô không muốn gã sống phần đời còn lại trong tù. Có lẽ cô nên làm thế, nhưng cô không phải thánh và cô phải lờ tịt lương tâm mình đi.

Với lại, mặc dù giết người được cho là việc tối kỵ không nên làm, nhưng công bằng một chút, gã dường như còn đàng hoàng hơn bất kỳ tên cặn bã nào mẹ cô từng lang chạ. So về mức độ xấu xa, cái nào đáng chết hơn, giết người hay lạm dụng trẻ em? Luật pháp sẽ trả lời rằng giết người. Nhưng, con bà nó, có một số kẻ không đáng được sống và nếu một tay trùm ma túy thuê Simon thủ tiêu một kẻ, thì đó rất có thể là đối thủ buôn ma túy của hắn. Sao đấy lại là việc xấu? Thứ gì giết bớt lũ buôn lậu đều là phúc cho loài người. Phải chăng nó xấu xa vì Simon giết người để kiếm tiền, chứ không phải vì bất kỳ ý niệm nào trong việc làm thế giới này tốt đẹp hơn bằng cách giảm bớt những tên khốn trên trái đất?

Đây không phải là chuyện có thể nghĩ thông trong một giờ. Và cô quá mệt mỏi để tiếp tục lo lắng những điều vụn vặt. Điều tốt lành là cô không phải làm gì ngay lúc này. Cô không phải quyết định bất kỳ điều gì về Simon và không phải lo lắng về Rafael. Cô đã thoát khỏi…

Suy nghĩ của Andie chợt khựng lại. Rafael.

Vậy, chỉ vì cô đang được yên ổn, thì cứ mặc gã tiếp tục hoành hành, nhập lậu ma túy để làm hại cuộc sống của biết bao người, và ngày càng giàu sụ lên sao? Chỉ bởi vì đang được yên thân, thì cô không có nghĩa vụ phải hành động để chấm dứt hoạt động của hắn sao?

Không. Câu trả lời ngay lập tức và dứt khoát. Cô có bổn phận hơn bất cứ ai trên trái đất này, bởi vì cô đã sống nhờ những đồng tiền đó, hưởng lợi từ nó và bởi vì cô ở vị trí duy nhất không chỉ hiểu rõ Rafael như hiểu chính mình, mà khi xuất hiện còn có thể khiến hắn làm những điều điên rồ, những điều có thể cho cảnh sát cơ sở để buộc tội hắn.

Cô phải làm việc đó. Cho dù có mạo hiểm đến thế nào, cô vẫn phải làm.

Những ý nghĩ khác lại dắt cô quay về với Simon. Giờ đây gã thấy bắt buộc phải bảo vệ cô, việc này có thể phá hỏng bất kỳ kế hoạch tiêu diệt Rafael nào của cô. Cô không muốn Simon dính dáng tới chuyện này; đây là món nợ, là nhiệm vụ của cô. Dù gã nhìn nhận tình huống này thế nào, nó cũng là chuyện hoàn toàn khác.

Liệu gã có tìm mọi cách để ngăn cô? Chắc chắn. Tệ hơn, cô sợ rằng gã luôn đạt được bất cứ điều gì một khi đã quyết làm. Cô chẳng phải đau đầu tượng tượng ra viễn cảnh gã giam giữ cô ở đâu đó, hay mang cô ra nước ngoài để cô không thể tiếp cận Rafael.

Không có gì khác: cô vẫn phải rời xa gã.

Cứ cam đoan rằng cô sẽ không bỏ chạy, gã sẽ không đề phòng, Andie nghĩ. Có lẽ không phải ngay lúc này - gã rất xảo quyệt và đa nghi, có thể sẽ theo dõi cô từ xa trong vài ngày tới - nên cô cứ từ từ, sắp xếp một số thứ, làm sự nghi ngờ của gã dịu xuống cho tới khi gã cảm thấy yên tâm rời đi. Cô không biết chính xác đó là lúc nào, nhưng gã cũng là con người; gã có thể chỉ cứng đầu và thông minh hơn đa số, gã cũng phải ăn, phải ngủ, phải đi toilet như những người khác.Gã đôi khi cũng có chút lơ đãng. Nếu may mắn, thậm chí khi gã vẫn còn ở đây, cô có thể đã chễm trệ trên máy bay và cao chạy xa bay trước khi gã nhận ra.

Gã sẽ tìm ra cô; cho đến giờ, gã luôn nhìn thấu mọi động thái của cô, mọi bước đi của cô để thay đổi bề ngoài và nhận dạng. Cô chẳng dám hy vọng đột nhiên gã trở nên đần độn còn mình đột nhiên trở thành nghệ sỹ đào tẩu tài năng, nhưng tất cả những gì cô cần là vài ngày xuất phát trước, có thể không lâu đến thế, và cô sẽ có mặt ở New York.

Cô sẽ liên lạc với FBI. Rafael ắt luôn nằm trong tầm ngắm và FBI hẳn đã chán nản vì không thể đưa ra chứng cớ chắc chắn chống lại hắn. Kiểu gì bộ phận chịu trách nhiệm vụ này cũng sẽ vồ lấy cơ hội để sử dụng cô.

Ngay khi nằm trong tay FBI, cô sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của Simon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play