Tại sao Cung Trạch Minh lại thích khóc thế nhỉ?

Có lẽ những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay đã giày vò cào xé khiến trái tim tôi trở nên tê dại, nên trước bộ dạng oan ức khiến người khác thương xót của Cung Trạch Minh tôi lại không có một chút cảm giác đồng cảm nào. Trong đầu tôi chỉ hiện lên một câu, đó là:

Cung Trạch Minh, cậu có mệt không!

Haiz... mặc dù thực sự tôi chẳng muốn để ý đến cậu ta, nhưng bản năng của tôi lại khiến tôi đứng ngây ra ở đó, bối rối không biết làm thế nào. Tôi không thể cứ thế mà bỏ mặc cậu ta ở đây không thèm quan tâm, nhưng nếu tôi quan tâm thì phải quan tâm như thế nào? Tôi không hề có chủ định nào cả, chỉ biết đứng trước mặt Cung Trạch Minh, cùng cậu ta đón nhận sự an ủi của ông mặt trời.

Thời gian chậm chạp trôi đi, ông mặt trời hào phóng chiếu xuống những tia nắng ấm, mặt trời chiếu lên người tôi, khiến cho tôi có cảm giác như sắp tan chảy đến nơi, tôi cảm thấy sức lực của mình đang dần dần mất hẳn, khiến cho cơ thể trở nên mềm oặt ra, giống như một que kem màu đỏ bị tan chảy thành một vũng chất lỏng màu đỏ, giống như chất lỏng màu đỏ dính trên người của Cung Trạch Minh.

Đợi đã... chất lỏng màu đỏ? Tôi đột nhiên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn lên trên mặt đất, phát hiện thấy một khoảnh đất nhỏ ở trước mặt Cung Trạch Minh, quả nhiên có một đám chất lỏng màu đỏ trong veo đang ánh lên lấp lánh!

Tôi vỗ vào trán, nhớ ra một chuyện, làm sao tôi có thể bỏ mặc Cung Trạch Minh ngồi khóc ở đây được chứ!

Nên biết rằng, cậu ta đã trúng ma lực của viên kẹo phép thuật, vì thế mỗi lần cậu ta khóc sẽ chảy ra nước xi-rô, sao tôi lại quên được nhỉ?

Cung Trạch Minh vẫn đang khóc thút thít, tôi mở to mắt nhìn chất lỏng càng lúc càng nhiều ở trước mặt cậu ta, càng lúc càng nhiều... nhiều đến nỗi khiến tôi có cảm giác rằng “Cậu sắp tắm mình trong đó”. Trong chốc lát, tôi bỗng thấy lòng mình thật bối rối.

Tôi phải làm gì đây? Tôi luống cuống tiến lại gần Cung Trạch Minh, định an ủi cậu ta một lát.

“Chuyện đó...”

Nhưng, tôi còn chưa kịp an ủi Cung Trạch Minh, thì ở góc đường vẳng lại tiếng của người đi đường.

“Buổi chiều kiểm tra, thế mà buổi sáng mới thông báo, sao thầy giáo Vương lại “hắc” thế không biết!”

“Cậu còn may đấy, bình thường thành tích học tập của cậu tốt như vậy, tớ mới phải lo đây này, lần trước tớ làm bài kiểm tra không tốt, lần này mà không ra gì nữa, thì tớ không bị bố đánh chết mới là lạ!”

“Haiz! Tớ cũng biết bố cậu ghê gớm thế nào rồi, người anh em, nhớ bảo trọng nhé!”

Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì có thể biết chắc chắn rằng đó là học sinh của trường Sâm Vĩnh. Xong rồi! Nếu như để bọn họ nhìn thấy tôi và Cung Trạch Minh ở cùng nhau trong con ngõ hẻo lánh này, mà Cung Trạch Minh lại còn đang khóc nức nở như thế này nữa, thì không biết trong trường sẽ lại lan truyền những tin đồn nhảm nhí đáng sợ đến mức nào nữa đây.

Tiếng của những người đó mỗi lúc một rõ, điều đó chứng tỏ rằng bọn họ càng lúc càng đi gần đến chỗ của chúng tôi. Tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào, chỉ đứng đờ người ra đấy, chờ đợi những lời châm chọc và những câu hỏi hoài nghi đang chuẩn bị ập tới. Đoán chừng rằng ngày mai khi đến trường, sẽ có thể được nghe vô vàn những tin đồn nhảm nhí, hơn nữa chắc chắn sẽ không thể thiếu được những tình tiết được thêu dệt thêm, đầy kịch tính. Nghĩ đến đây, tôi bỗng chốc rùng mình.

Dù vậy, tôi đã hạ quyết tâm, chuẩn bị đón nhận việc danh dự của tôi sau đấy sẽ bị bôi nhọ như nào, nhưng viễn cảnh đáng sợ mà tôi nghĩ trong đầu lại không hề xuất hiện. Những người đó đi qua trước mặt chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, mặc dù lúc đi lướt qua tôi cố ném về phía tôi một cái nhìn kì lạ, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ cũng chẳng buồn để ý nữa mà tiếp tục bàn tán về mấy tin đồn ở trong trường rồi dần dần đi khuất.

Hic hic hic...

Chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ chẳng tỏ ra một chút ngạc nhiên nào thế nhỉ? Trong lúc tôi đang há hốc mồm hoài nghi, thì đột nhiên có một vật gì đó nhét vào miệng tôi.

Đáng ghét, đang làm gì thế này? Theo bản năng, tôi muốn nhổ cái vật đang được nhét vào trong miệng tôi ra, nhưng lúc lưỡi tôi chạm vào thứ đó, một cảm giác quen thuộc từ đầu lưỡi truyền lại.

Ngòn ngọt, một hương vị thật tuyệt diệu... Đây chẳng phải là hương vị nước mắt của Cung Trạch Minh sao? Tôi vội vàng quay đầu lại, đột ngột thẫn thờ phát hiện ra rằng, không biết từ lúc nào Cung Trạch Minh đã trở lại bộ dạng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo như thường lệ. Nếu như đây ở trong truyện, thì bây giờ tôi đã ngất xỉu rồi. Không cần phải nghĩ cũng biết rằng, bộ dạng hiện giờ của cậu ta, chắc chắn là vì lúc nãy có người đi qua, nên trong chốc lát cậu ta đã tự ép bản thân mình trở về bộ dạng bình thường.

Đúng thật là, sĩ diện đến mức này rồi cơ à, thật là không sao chứ?

Tôi không biết nói gì. Nếu như không phải nhìn thấy cậu ta thò tay ra trước mặt tôi chuẩn bị nhét vào mồm tôi thứ nước màu đỏ ở trên tay, thì tôi không khỏi nghi ngờ rằng liệu cái anh chàng yếu đuối lúc nãy có phải chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra không?

Tôi quay đầu đi, mặc dù tôi vô cùng mê mẩn cái hương vị tuyệt diệu đang tan dần trong miệng tôi, nhưng Đậu Giáng tôi đây cũng có khí phách chứ! Miệng của tôi không phải là cái thùng rác để Cung Trạch Minh hủy bỏ chứng cứ!

Có lẽ do ánh mắt của tôi quá giận dữ nên, Cung Trạch Minh dè dặt thu tay lại, đá chân vào bức tường bên cạnh, trong đầu tôi chỉ hiện lên một từ duy nhất: Tiêu hủy dấu vết.

Sau đó cậu ta lại cúi thấp đầu, nhìn vũng nước màu đỏ trên mặt đất. Sau vài giây, cậu ta ngẩng đầu lên, chắp tay sau lưng, bộ dạng nghiêm túc giẫm lên trên đó, dùng chân như một con cún đang bới cát bới thành một đống bụi mù trên mặt đất, vùi lấp đi thứ nước đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào ra xung quanh.

Tôi lại thấy đầu óc choáng váng! Cung Trạch Minh, cậu đừng có gây trò cười nữa có được không! Tôi không tài nào tưởng tượng nổi, cái tên ngây thơ như đứa trẻ này, ở trường lại là một “Đệ nhất siêu nhân” vừa lạnh lùng lại vừa lầm lì! À! Vậy mà lại nói rằng bản thân mình không có tuổi thơ, tôi thấy xem ra sự ngây thơ của cậu ta vốn dĩ bị hòa lẫn trong bản tính, khiến cho bản thân hiểu nhầm rằng mình không hề có tuổi thơ!

Nhưng... có thể chỉ có cái tên kì lạ này, mới có thể sản sinh ra được loại kẹo có hương vị ngon như vậy.

Tôi liếm liếm môi, nói thật thì, nếu không phải vì cái ý định ‘Tiêu hủy dấu vết” của cậu ta, thì tôi thực sự rất muốn được nếm lại một lần nữa cái hương vị tuyệt diệu đó. Đó là một hương vị hoàn hảo biết bao! Trong cuộc sống hiện tại bây giờ, tôi lấy đâu ra cơ hội để thưởng thức cái vị ngọt tuyệt diệu, thuần khiết đó chứ.

Tôi len lén liếm môi, ăn sạch chỗ nước mắt mà vừa nãy Cung Trạch Minh vừa bôi lên môi tôi. Mùi vị ngọt ngào đó, khiến tôi có chút tiếc nuối số nước mắt lúc nãy vừa bị bỏ phí ở chân tường. Tôi nhìn chằm chằm vào số nước mắt dưới ánh mắt trời đang bị bốc hơi dần ở chân tường, nhìn màu sắc của chúng dần dần biến mất, tôi cảm giác như hương vị của chúng cũng dần dần tan đi. Không biết ma xui hay quỷ khiến, tôi từ từ đi về phía chân tường, chính xác mà nói, là chỗ mà số nước mắt đó bị bốc hơi đi.

Muốn được ăn thêm một lần nữa, vị ngọt ngào tinh khiết đó...

“Đồ ham ăn, để tôi làm cho cô tỉnh lại!” Tiếng hét tức giận của Cung Trạch Minh vang lên, khiến tôi bỗng chốc bừng tỉnh.

Lúc nãy tôi làm gì vậy? Tôi mà lại có ý định đi liếm những giọt nước mắt mà Cung Trạch Minh đã giẫm lên ở chân tường sao? Sau khi nhận thức được điều đó, tôi bị một cảm giác thất bại vô cùng lớn đột ngột nhấn chìm.

Ông trời ơi! Phong cách của con, lòng tự trọng của con, nhân cách của con... rút cuộc chúng là gì cái gì? Tôi chịu không nổi căm uất trừng mắt nhìn Cung Trạch Minh, từ sau khi cậu ta ăn mất viên kẹo phép thuật, vận đen của tôi như tỉ lệ lạm phát tăng vùn vụt không cách nào kiềm chế nổi. “Này, đồ tham ăn, cô đang làm gì vậy, lại dám trừng mắt với tôi sao?”

Trừng mắt với cậu... thích thì cứ trừng mắt đấy làm sao? Tôi lẩm nhẩm trong lòng, nhưng cơ thể của tôi dưới sự uy hiếp của cậu ta theo thói quen đã bắt đầu co rúm lại.

Cung Trạch Minh tỏ ra rất hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng quy phục của tôi, cậu ta nghiêm túc hỏi tôi: “Rút cục thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô nói thật cho tôi biết đi!”

“Hả? Cái gì đang xảy ra?” Tôi vẩn vơ nhìn trời, nhìn đất. Thiên nhiên thật là đẹp! Ta yêu người, trái đất à!

Sau khi trầm ngâm một lúc, bờ môi của Cung Trạch Minh khẽ động đậy, “Đừng có giả bộ ngốc với tôi!”

“Hic...” Những ngón tay tôi xoắn xít lại với nhau, vì bị giọng nói nghiêm nghị đó của cậu ta làm giật nảy mình, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, “Là thế này, viên kẹo phép thuật đó, người nào ăn nó thì phải đối xử tốt với tôi, nếu không... người đó... sẽ chết, ừm... sẽ chết...” Nhìn sắc mặt của Cung Trạch Minh, chữ cuối cùng tôi cố nói thật nhanh.

Cung Trạch Minh đẩy đẩy gọng kính ở trên mũi, tựa vào bức tường ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, miệng khẽ nhếch lên, dùng giọng điệu giống như giọng của một Đại ma vương bắt đầu hỏi tôi: “Vậy cô nói đi, làm thế nào cô có được viên kẹo phép thuật đó? Sao cô phải lấy được viên kẹo phép thuật đó? Viên kẹo phép thuật đó có lợi gì với cô? Rút cục thì viên kẹo có tác dụng như thế nào? Tác dụng phụ là gì? Trả lời chi tiết một chút đi!”

“Tôi, tôi...”

“Phạm nhân” Đậu Giáng đứng trước “Quan tòa” vừa nghiêm khắc vừa chính trực Cung Trạch Minh cảm thấy sự che giấu của mình chỉ là một vai hề nhảy nhót trong một vở kịch, “Chỉ có thành thật nói rõ ràng thì mới có đường thoát!” dường như bên tai tôi văng vẳng một giọng nói ngập tràn cảm xúc mãnh liệt như vậy.

“Được rồi được rồi!” Tôi lấy hết sức hét lớn lên, dưới sự ép buộc mạnh mẽ của Cung Trạch Minh, tôi sẽ không giấu giếm nữa, hai năm rõ mười nói cho Cung Trạch Minh biết nguyên do của câu chuyện.

“Chuyện là thế này, trời ơi...”

Nhìn sắc mặt của Cung Trạch Minh, tôi càng lúc càng nói nhỏ, sau khi tôi nói xong, thì vẻ mặt của Cung Trạch Minh có thể nói là không thể dùng vẻ mặt của loài người để miêu tả sắc thái của nó được nữa. Mặt cậu ta sầm sì, sắc mặt tỏa ra đầy hắc khí, cái luồng khí đen đó dường như đã đậm đặc đến nỗi có thể đông thành thuốc độc màu đen, nếu như cậu ta có năng lực đó, tôi tuyệt đối tin tưởng rằng cậu ta có thể dùng thứ thuốc độc đó để đầu độc tôi chết!

“Chuyện xảy ra... ừm... là như vậy đó...”

Tôi cảm thấy là tôi sắp chết rồi, chết dưới luồng khí độc của cậu ta.

“Ha... ha ha...” Đột nhiên, Cung Trạch Minh bật cười, nhưng nụ cười của cậu ta trông thật giả tạo, giống như nụ cười của một con ma trong một bộ phim kinh dị nào đó đang chuẩn bị ăn thịt người.

Ông mặt trời ơi, có thể phiền ông bớt chút sức lực, chiếu xuống đây thêm ít hơi ấm không, tôi lạnh quá! Nghe thấy tiếng cười man rợ của Cung Trạch Minh, răng tôi bắt đầu va đập vào nhau, ngón tay tôi bắt đầu lạnh ngắt, tôi nghĩ là tôi sắp bị đóng băng rồi!

“Đậu Tương ơi Đậu Tương!” Đây là Cung Trạch Minh đang bắt đầu ra “Ông nội” lệnh “Dạ!” Đây là Đậu Giáng “nô bộc” đang kính cẩn lễ phép đáp lại.

“Được đấy! Cô rất khá!” Hừ, đây là Cung Trạch Minh “ông nội” đang bắt đầu đe dọa tôi, giọng nói của cậu ta như tiếng sấm rền đùng đoàng vang lên bên tai tôi, “Cô không phải Đậu Giáng, mà cô là Bã Đậu! Đầu óc của cô không chỉ toàn là bã đậu, mà còn là bã đậu thối! ‘Công trình bã đậu thối’ cái từ này bắt nguồn từ cái đầu của cô đấy!”

Tôi cúi gằm mặt xuống, ngoan ngoãn nghe cậu ta dạy dỗ. “Phù ! Phù!” Hình như Cung Trạch Minh tức đến nỗi thở không ra hơi rồi kìa, cậu ta ôm lấy ngực căm hờn nhìn tôi nói, “Không biết kiếp trước tôi nợ cô tiền hay là cướp mất bạn trai của cô, mà cô phải hại tôi đến thế này?”

Người mà tôi muốn “hại” vốn dĩ đâu phải là cậu ta...

Tôi lẩm nhẩm thanh minh trong lòng, nhưng bên ngoài thì, tôi không dám có bất kì một hành vi nào để phản kháng lại Cung Trạch Minh, chỉ có thể lẳng lặng nghe cậu ta trách móc. Haiz, thực ra thì dù tôi có dám phản kháng lại, thì cũng không thể nào cãi lại được cậu ta!

“Được rồi! Được rồi!” Cung Trạch Minh hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, “Cô nói thật đi, nếu như cô không thành thật với tôi, thì hậu quả thế nào cô biết rồi đấy? Đừng có lừa tôi! Những gì cô nói lần trước tôi chẳng thấy đáng tin chút nào!”

Tôi len lén ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu ta, khe khẽ nói: “Thực ra...thực ra tôi cũng không biết!”

“Cô không biết sao! Cô nói cô không biết! Cái gì cô cũng không tìm hiểu rõ rồi cứ đem cái thứ nguy hiểm đó cho người khác ăn sao? Cô mới học xong trường mầm non à? Nên đầu óc chưa phát triển hết đúng không? Đến năng lực suy xét căn bản nhất mà cô cũng không có sao?”

“Tôi...”

“Im mồm!” Cung Trạch Minh không cho tôi bất kì một cơ hội nào để biện minh, tàn nhẫn ngắt lời của tôi.

“Thật sự là không hiểu lúc đầu sao cô lại thi vào được cái trường phổ thông Sâm Vĩnh! Thậm chí tôi còn không hiểu là sao cô lại có thể tốt nghiệp được trường mầm non đấy!”

“Ục...”

“Tôi bảo là câm mồm cơ mà!”

“Hic, không phải tôi...” Tôi vô cùng oan ức thanh minh, nhưng chưa kịp nói hết, thì một tiếng “ục” lại vang lên!

“Còn dám nói là không phải là cô à! Nghe tôi dạy dỗ đây này, cô ục ạch cái gì!” Cung Trạch Minh nhíu chặt mày lại, mặt gầm gừ và khinh thường.

“Hic, chuyện đó,” Cuối cùng tôi cũng đã hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì, tôi bối rối nói, “Đó là tiếng kêu của bụng tôi...”

Từ lúc tan học đến bây giờ, không biết là đã bao lâu rồi, bụng của tôi hoàn toàn trống rỗng.

“Vậy bảo nó im miệng lại đi!” Cung Trạch Minh tức đến nỗi ăn nói không có logic nữa. Đấy là bụng của tôi, làm sao tôi bảo nó im miệng được! Tôi chỉ biết dở khóc dở cười.

Cung Trạch Minh nhìn tôi, tôi không nhịn được cười khẩy.

Sau lúc đó, hình như cuối cùng cậu ta cũng hiểu nụ cười của tôi có ý gì, thế là cả hai đều phải cố mím môi lại, như là để che giấu đi sự xấu hổ, rồi lại trừng mắt nhìn nhau. Tại sao, tôi lại có một dự cảm không tốt như vậy?

Thời tiết buổi trưa khiến người ta ngủ mê mệt, chiếc chuông gió treo ở cửa im lìm không nhúc nhích, dường như cũng bị cái nóng như thiêu như đốt của mặt trời chiếu vào đến nỗi mất hết sức sống. Nhân viên phục vụ đứng ở ngoài quầy ba quán Khai Tâm Fastfood dán mắt nhìn vào chiếc chuông gió bất động, anh ta dường như đang hòa mình vào trong thế giới im lặng của nó.

Tôi dùng đũa gắp lấy miếng gà rán ở trước mặt, nhìn món ăn yêu thích hàng ngày của tôi, mặc dù bụng đang reo ùng ục, nhưng tôi chẳng có hứng thú đâu mà ăn. Xem ra, tôi chỉ có thể nhìn miếng gà rán dưới tác dụng của điều hòa nhiệt độ đang dần nguội đi.

Haiz, không phải tôi lãng phí thức ăn, nếu như ngồi trước mặt bạn chính là người đã đẩy bạn chìm sâu vào trong bi kịch, có lẽ bạn cũng chẳng có tâm trí đâu mà ăn.

Đúng thế, là như vậy đó, tôi cũng không biết rút cục là chuyện gì đang xảy ra. Lúc ở trong con ngõ nhỏ, Cung Trạch Minh đang chất vấn tôi, vì tiếng bụng tôi kêu đã làm ngắt quãng lời quở trách của cậu ta, nên kết quả cuối cùng lại thành ra tôi mời cậu ta đến quán Khai Tâm Fastfood ăn cơm. Cái tên nhóc đó cũng không ngại ngùng gì, gọi suất ăn đắt nhất ở đây, điều đó chẳng nói làm gì, nhưng hắn ta vẫn không ngừng toát ra cái dáng vẻ đáng sợ đó làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của tôi.

Tôi lén lút trừng mắt lên nhìn Cung Trạch Minh đang ngồi đó ngấu nghiến nhai thức ăn, tôi chán nản đưa thìa cơm đã lạnh ngắt nhét vào miệng, cố dùng sức nhai trệu trạo, dường như trong miệng tôi bây giờ chính là cái tên độc ác đó.

Nhưng lúc tôi còn đang căm hận trút mọi bực tức lên thức ăn, Cung Trạch Minh đã đặt đũa xuống cạnh bát, rút chiếc khăn mùi soa đang che ở trước ngực ra, lịch sự lau miệng, sau đó ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến dọn bát đi.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi đến, cầm lấy chiếc bát trống rỗng ở trước mắt Cung Trạch Minh, lúc cậu ta đang định quay lưng bước đi, thì liền bị Cung Trạch Minh ngăn lại. Tôi cố hết sức để nhai cơm, ngước mắt lên hậm hực nhìn Cung Trạch Minh. Đáng ghét! Đã gọi suất ăn đắt nhất rồi mà ăn vẫn chưa đủ sao? Lẽ nào cậu ta đã biến sự tức giận thành sự thèm ăn, ăn hết tiền của tôi sao? Trong lúc tôi đang oán trách trong lòng, thì Cung Trạch Minh lại chỉ chỉ vào chiếc bát ở trước mặt tôi.

Sau vài giây, nhân viên phục vụ cũng hiểu ý, cầm bát thức ăn của tôi lên, quay người đi mất.

A... này này này, tôi vẫn chưa ăn xong mà! Tôi luống cuống đứng lên định giành lại đĩa thức ăn của mình, thì lại bị tiếng hắng giọng lạnh lùng của Cung Trạch Minh làm cho cứng đơ người không dám động đậy.

Đồ đểu, rút cục thì hắn ta muốn làm gì? Dám cướp đồ ăn khỏi tay Đậu Giáng là phạm phải tội ác tày trời đấy!

Tôi trợn mắt nhìn Cung Trạch Minh, mặc dù tôi không giỏi dùng lời nói để biểu đạt hết hàm ý của mình, nhưng gần đây tôi phát hiện ra rằng tôi dùng ánh mắt để truyền đạt ý của mình với Cung Trạch Minh thì cậu ta hoàn toàn có thể hiểu được. Và bây giờ, tôi đang dùng ánh mắt của tôi để tỏ rõ cho cậu ta thấy sự giận dữ sục sôi của mình!

“Vốn dĩ cũng đâu có não, ăn nhiều ảnh hưởng đến suy nghĩ.” Qủa nhiên Cung Trạch Minh hiểu ý của tôi, cậu ta mặt khinh khỉnh nói.

Đáng ghét, đáng ghét! Lại dám nói những lời như vậy, Cung Trạch Minh, cậu nghĩ cậu là thần sao! Tôi tiếp tục dùng ánh mắt của mình để biểu thị sự tức giận, hi vọng ánh mắt đó có thể biến thành thực thể đâm mạnh lên người Cung Trạch Minh mấy nhát!

Cung Trạch Minh thật là mặt dày, cậu ta không thèm đếm xỉa đến sự tức giận của tôi, mà vẫn thản nhiên làm việc của mình. Hai tay cậu ta nắm lại với nhau, dùng khuỷu tay đặt lên bàn, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vẻ mặt trông rất kì cục, đấy là đang mỉm cười đấy, nhưng nụ cười đó lại xuất hiện trên miệng cậu ta, nên trông thật kì lạ. Đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, nụ cười đó thường xuất hiện trong những bộ phim mà có cảnh cảnh sát xét hỏi phạm nhân, đó là kiểu nụ cười tăng thêm áp lực tâm lí cho phạm nhân của cảnh sát.

Ôi chao! Cung Trạch Minh định làm gì, mà lại dùng chiêu đó?

Trái tim nhỏ bé của tôi run lẩy bẩy, mọi sự tức giận đều mất tiêu đâu hết, tôi lại trở lại bộ dạng “Đậu Tương yếu đuối nhưng vô tội, tâm trạng vô cùng hoang mang lo sợ chờ đợi hành động tiếp theo của “Đại thẩm phán” Cung Trạch Minh.

“Từ bây giờ trở đi, mỗi lời cô nói đều ảnh hưởng đến cuộc đời của cô, nên đề nghị cô nghĩ cho kĩ, rồi trả lời cho cẩn thận!”

“Ừ.” Mắt của Cung Trạch Minh khẽ lóe sáng lên, tôi lập tức ngồi thẳng người lên gật đầu lia lịa.

Dường như Cung Trạch Minh cảm thấy rất hài lòng với phản ứng của tôi, cậu ta gật đầu tiếp tục nói: “Bây giờ, cô đem mọi chuyện xảy ra hôm đó thành thật tỉ mỉ kể lại cho tôi nghe một lần, chú ý đến những tình tiết như thời gian, địa điểm, nhân vật...”

Tôi đang “Tổ chức sự kiện” đây, cậu ta đang viết văn hay sao vậy! Tôi bĩu bĩu môi, nhưng dù trong lòng không muốn nhưng cũng phải làm theo yêu cầu của cậu, thành thực tỉ mỉ kể lại sự tình một lần nữa.

Còn Cung Trạch Minh không biết từ lúc nào đã mang ra một cuốn sổ ghi chép ghi lại cẩn thận tất cả những lời tôi nói, thỉnh thoảng còn chõ mồm vào hỏi các tình tiết tiếp theo. Tôi cố vắt óc để nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó, cũng cố hết sức để trả lời mọi câu hỏi của Cung Trạch Minh. Phải khó khăn lắm mới thấy cậu ta gật gật đầu, đặt bút xuống, rồi gập cuốn sổ lại nhét vào trong cặp.

Lần này, là kết thúc rồi sao?

Tôi tê dại ngồi trên ghế, lau những giọt mồ hôi dù đang ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh nhưng vẫn vã ra như tắm, uể oải ngồi chờ phán quyết của “thẩm phán” Cung Trạch Minh. Haiz, từ nhỏ cho đến lớn tôi chưa bao giờ phải dùng đến nhiều noron thần kinh như vậy, không biết não tôi phải tổ chức bao nhiêu lễ truy điệu cho những noron thần kinh chết yểu đó rồi.

Cung Trạch Minh sắp xếp lại cặp sách, nhìn sang tôi. “Đại thẩm phán” sắp phán quyết rồi! Tôi vội sửa sang quần áo ngồi ngay ngắn lại. Nhưng sau khi cậu ta nói xong, tôi lại tự nghi ngờ bản thân rằng liệu tôi có nghe nhầm điều gì không?

“Bây giờ, cô hãy gọi thần kẹo đi!”

Hử? Gọi thần kẹo?

Đôi mày tôi nhíu chặt lại với nhau. Kể từ sau khi viên kẹo bị Cung Trạch Minh ăn nhầm, vô số lần tôi cũng đã kêu gào gọi thần kẹo, nhưng từ trước đến nay có bao giờ thành công đâu. Bây giờ lại bảo tôi gọi, sao bà ta xuất hiện được chứ?

“Tôi đã từng gọi rồi, nhưng không có tác dụng.” Tôi thật thà đem cái kinh nghiệm kêu gọi thần kẹo của tôi hai năm rõ mười nói cho Cung Trạch Minh biết.

Lần này lại đến Cung Trạch Minh chau mày. Cậu ta xoay xoay bút, gõ từng nhịp, từng nhịp lên mặt bàn. Ánh mắt của tôi dán chặt vào cậu ta, cũng không biết là cậu ta có tin tôi hay không nữa. Haiz, nếu như không tin, lẽ nào tôi phải khóc lóc cầu xin cậu ta? Thế thì thật mất mặt...

Một lúc lâu sau, Cung Trạch Minh không gõ bút lên bàn nữa, cậu ta nhìn tôi, rồi lại nhíu mày. Trái tim tôi như cũng thắt lại theo cái nhíu mày của cậu ta.

Cuối cùng, Cung Trạch Minh cũng nói.

“Tối nay, chúng ta sẽ dựng lại hiện trường để gọi Thần kẹo!”

Thì ra Cung Trạch Minh tin lời tôi nói, không bắt tôi phải gọi thần kẹo trước mặt cậu ta nữa, trong đầu tôi tràn ngập một luồng khí ấm nóng, trái tim bị cậu ta làm đông cứng cuối cùng cũng ấm lên đôi chút. Bây giờ, trước lời đề nghị của cậu ta, tôi cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.

Thử mô phỏng lại hiện trường xem, biết đâu lại có tác dụng, lúc trước tôi có kêu gọi cũng chỉ là lẩm nhẩm cầu khấn ở trong lòng, có lẽ trong khung cảnh giống hệt như hôm đó, có một thứ nào đó mà chúng tôi không biết có thể mang lại tác dụng thì sao? Tôi cũng thực sự hi vọng có thể gọi được Thần kẹo, giúp chúng tôi gỡ bỏ mọi rắc rối này.

“Được, cứ quyết định thế đi!” Cung Trạch Minh đẩy gọng kính lên, ra quyết định cuối cùng.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền đồng ý. Nếu cứ phải tiếp tục chịu đựng sự lạnh lùng của Cung Trạch Minh, nhất định tôi sẽ bị cảm mất!

Buổi tối, sau khi thoát khỏi những lời đồn đại và cái nhìn soi mói của mọi người trong trường tôi quay về nhà, thì tháy mẹ đã nấu cơm xong đang đợi tôi.

Không khí thật ấm cúng, khiến cho tôi sau một ngày dài bị giày vò ở trường, sống mũi thấy cay cay, suýt nữa thì òa khóc.

“Sao thế? Sao mắt lại đỏ hoe thế này?” Mẹ quan tâm hỏi.

“Không có gì, con nhớ mẹ đấy mà.” Tôi ôm lấy mẹ đang cắm cúi ở dưới bếp nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích nhất, trong ánh mắt nghi hoặc của mẹ tôi rúc vào trong lòng bà. Mẹ vỗ vỗ vào lưng tôi, đưa cho tôi một đĩa hoa quả tươi ngon, dịu dàng nói: “Lớn thế này rồi mà còn muốn làm nũng mẹ, đúng là không biết xấu hổ. Tiểu Giáng, ăn chút hoa quả trước đi, bữa tối xong ngay bây giờ đây, hôm nay có món cá chiên bơ mà con thích ăn nhất đấy.”

Nhìn nụ cười hiền hậu của mẹ, lòng tôi dần dần cảm thấy bình yên trở lại, tôi ngoan ngoãn trả lời mẹ, cầm quả táo to nhất đỏ nhất mà mẹ chọn cho tôi đưa lên mồm cắn một miếng.

Haiz, cuối cùng cũng hiểu vì sao cố người đã coi gia đình chính là “Bến đỗ ấm áp”, ở trường phải chịu đựng bao nhiêu sự soi mói và những lời bàn tán vô tình độc địa, hồi trước tôi thấy nằm trên ghế sofa gặm táo như thế này là một việc vô cùng bình thường, nhưng bây giờ với tôi mà nói đó lại là một niềm hạnh phúc lớn.

Trong bữa tối, tôi thấy tâm trạng mình rất thoải mái, tôi thư thái nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ, thích thú ăn món cá chiên bơ yêu thích mà mẹ nấu cho, hạnh phúc đón nhận sự quan tâm và ấm áp của mẹ.

“Vợ yêu ơi, con gái yêu ơi... có khách đến chơi này...”

Đột nhiên, chiếc chuông cửa do chính tay bố làm reo lên inh ỏi. Tôi và mẹ nhìn nhau cười, nó làm chúng tôi nhớ đến bố, ông đang bận rộn đi chụp ảnh ở nước ngoài.

“Để mẹ ra xem ai, con cứ ăn đi.” Mẹ xoa xoa tay, chạy ra ngoài cửa.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tiếp tục thưởng thức món cá yêu thích của tôi. Ôi chao ôi chao... tay nghề nấu nướng của mẹ càng lúc càng giỏi, lúc nào bố về, không biết ông sẽ vui đến nhường nào. Trong lúc tôi đang đắm chìm trong những viễn cảnh đẹp đẽ, bên tai văng vẳng tiếng của mẹ, khiến nụ cười của tôi bỗng chốc đóng băng.

“Cháu Cung, cháu đến chơi à...”

Cháu Cung... Ngoài Cung Trạch Minh ra thì còn có ai nữa? Người có thể khiến giọng nói của mẹ có phần hơi run run ngoài Cung Trạch Minh ra thì còn có thể là ai chứ?

A a a, cùng mẹ vui vẻ ăn cơm, tôi đã quên mất lời giao hẹn giữa tôi và cậu ta lúc buổi trưa.

Haiz! Lúc nào mới có thể yên lòng mà ăn cơm đây!

Tôi luống cuống gắp mấy miếng cá nhét vào mồm, cố bồi bổ thêm cho cái dạ dày của mình.

“Tiểu Giáng, bạn Cung tìm con này!” Tiếng của mẹ lại vang lên.

Tôi lại cố nhét thêm mấy cọng rau vào mồm, phồng mồm trợn mắt cố gắng nuốt xuống, rồi mới đau khổ trả lời: “Con đến đây!”

Tôi vội vội vàng vàng chạy ra phía cửa. Cung Trạch Minh đeo kính, mặc đồng phục, thậm chí còn đeo một chiếc thẻ hội trưởng hội học sinh nổi bần bật ở trên ngực, nhìn dáng vẻ thì cứ như là trên trán đang khắc bốn chữ “Tôi là nhân tài.”, lẽ nào lúc mẹ nhìn thấy cậu ta, cười tít cả mắt nên nhìn không rõ nữa sao. Mẹ à, mẹ có biết rằng không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài không, cái tên người lúc nào cũng toát ra cái vẻ sặc mùi “Học sinh ngoan đó”, hắn ta thực chất là...

Tôi còn chưa thầm nguyền rủa hắn ta xong, Cung Trạch Minh đã lễ phép cúi chào mẹ tôi, nói: “Tạm biệt bác! Vậy bây giờ cháu và bạn Đậu Giáng cùng nhau đến lớp tự học buổi tối đây ạ!”

“Tự... tự học buổi tối? Cái gì?...” Tôi không nén nổi ngạc nhiên buột miệng thốt lên. Tối hôm nay chẳng phải là đến lớp học để gọi thần kẹo sao, sao lại đổi thành tự học buổi tối thế? Đúng vào lúc đó, tôi nhận được cái lườm nguýt của Cung Trạch Minh, ánh mắt lạnh lùng đó như đang nói rằng “Cô là đồ ngốc phải không”. Tôi rùng mình, bỗng chốc như hiểu ra, thì ra cậu ta đã viện sẵn lí do rồi. Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chào mẹ, đi theo Cung Trạch Minh.

Sắp ra khỏi sân, tôi mới nghe thấy khe khẽ của mẹ từ xa vọng lại: “Đi đường cẩn thận nhé!” Giọng nói đầy tình cảm đó khiến tôi run bắn người: Chỉ là đi tự học buổi tối thôi mà, sao giọng nói của mẹ lại đầy lo lắng đến nỗi như kiểu một bà mẹ dặn dò con gái của mình khi thấy cô ta đi hẹn hò với bạn trai vậy...

Đến trường học, đúng vào lúc lớp tự học buổi tối đang mở cửa, chắc là dạo này có kì kiểm tra, nên học sinh trong trường khá đông, đến cả trên con đường nhỏ mà lần trước tôi gặp thần kẹo cũng có rất nhiều bạn học sinh đang ngồi lẩm nhẩm đọc bài.

“Ai cũng được đi học, ai cũng có kiến thức, khiến cho đất nước cường mạnh không phải chịu sự sỉ nhục của nước ngoài, độc lập tự chủ đứng trên trường quốc tế...”

“Định luật bảo toàn khối lượng: Trong phản ứng hóa học, tổng khối lượng các chất tham gia phản ứng bằng tổng khối lượng sản phẩm tạo thành, định luật này gọi là định luật bảo toàn khối lượng...”

“Chuẩn đoán vi khuẩn huyết thanh là một thuốc thử quan trọng đối với việc xác định chủng loại của vi khuẩn, quan trọng nhất là hiệu quả của nó rất đảm bảo...”

Tôi và Cung Trạch Minh nhìn quang cảnh trước mặt, không nói gì, lặng lẽ bỏ đi.

Có nhầm không vậy, lại có nhiều người ở trường đến vậy! Nếu như gọi thần kẹo ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, thì chắc chắn rằng chẳng phải đợi đến ngày mai, trong trường thể nào cũng lan truyền cái tin đồn “Cái con Đậu

Tương ngốc nghếch đó là một con thần kinh” cho mà xem! Mặc dù trong khoảng thời gian này thần kinh tôi đã được rèn giũa có sức chịu đựng cao, nhưng tôi không muốn mình đã đang bị gọi là “con ngốc” rồi giờ lại bị chuyển sang gọi thành “con thần kinh” nữa đâu...

Thế là trước khi mọi người đi về hết, tôi và Cung Trạch Minh đành phải giả bộ như đang học bài. Haiz, thật không ngờ rằng rõ ràng chỉ là Cung Trạch Minh viện cớ để nói dối mẹ tôi thôi, thế mà giờ lại biến thành sự thật. Nhưng, dù sao cũng là tự học buổi tối, vậy thì phải học cho tử tế! Tôi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, phải biết rằng cái tên “Đệ nhất toàn trường” ngồi cạnh tôi đây còn có một nhiệm vụ quan trọng là giúp đỡ “Đệ nhất đội sổ” mà.

“Được! Bây giờ cô đem sách giáo khoa ra, làm mấy bài này đi.”

Trong lớp học, Cung Trạch Minh bắt đầu đóng vai gia sư tại nhà.

“Ồ...” Tôi ngoan ngoãn giở sách đến trang mà cậu ta bảo, mở vở ra, chăm chỉ suy nghĩ.

Cung Trạch Minh cũng lôi từ trong ngăn kéo ra một quyển “Bàn về chủ nghĩa tư bản” dày cộp để ngâm cứu. Tôi ngước nhìn cái tác phẩm vĩ đại như cục gạch đó của cậu ta, rồi lại nhìn vào quyển sách trong tay tôi, đúng là không có gì để nói... quả là sự khác biệt giữa Đệ nhất đứng đầu và Đệ nhất đội sổ!

Thôi bỏ đi, không nên nghĩ quá nhiều! Tôi vỗ vỗ vào má của mình, để xốc lại tinh thần. Tôi phải cố gắng đọc sách, nhất định có một ngày tôi sẽ trở nên thông minh! Nhưng... cái này có nghĩa là gì nhỉ?

Nhìn những câu hỏi khó nhằn như đọc sách cổ văn, mày tôi nhíu lại rồi lại dãn ra, dãn ra rồi lại nhíu lại, hoàn toàn không hiểu gì.

Không hiểu thì hỏi, với thái độ khiêm tốn và ham học hỏi của mình tôi liền hỏi Cung Trạch Minh.

“Cung Trạch Minh này...”

Cung Trạch Mình liếc mắt nhìn tôi, hằm hè phát ra một câu: “Gì?”

Hừ... cái tên thầy giáo này chẳng thân thiện tí nào. Tôi lấy hết dũng cảm chỉ vào cái đề mục khiến tôi đau đầu từ nãy đến giờ, hỏi cậu ta: “Đó là, cái này, cái này... nghĩa là gì?”

Cuối cùng Cung Trạch Minh cũng nhìn thẳng vào tôi, nhưng cậu ta chỉ nhìn tôi một cái, rồi lạnh lùng nói: “Cô tự xem ở bài trước, có giải thích cụ thể đấy.”

“Ừ.” Tôi đáp lại một tiếng rồi giở sách sang trang trước, cuối cùng cũng tìm thấy phần giải thích cho vấn đề đó, nhưng... mày tôi lại chau lại, bây giờ mày tôi còn nhăn nhó gấp đôi vừa nãy.

“Cái này...” Có gì không hiểu thì phải hỏi luôn mới mau tiến bộ.

“Gì?” vẫn là cái giọng hầm hè đó. “Cái này nghĩa là gì?”

Ai đó cũng bắt đầu nhíu mày lại.

“Giở sang chương trước đi!”

“Ừ!”

Tôi khẽ khàng giở ngược sách lại. Lật sách lật sách lật sách... hừm... mày tôi nhíu ba lần... lật sách lại lật sách... hừm...

“Cái này...” Tôi dè dặt nhìn Cung Trạch Minh.

“Gì!” Tiếng “gì” đó đã kèm theo cả sự tức giận, tôi liền biện minh: “Tôi đã giở sang chương trước rồi, nhưng không có!”

“Gì?” Cung Trạch Minh lùi gần lại, nhìn vào chỗ tôi chỉ, nhưng rất lâu sau vẫn chẳng nói gì.

Ồ? Ồ! Cái vẻ mặt trầm tư này tức là... Cung Trạch Minh cũng không biết! A ha ha, cuối cùng cũng làm khố được cậu ta rồi! Đôi mày đang nhíu lại của tôi lập tức dãn ra, tôi đang rất mong đợi cái khoảnh khắc cậu ta nói cái câu ‘Tôi không biết”.

Nhưng, bây giờ còn chưa đến mùa thu, sao đột nhiên lại lạnh thế nhỉ?

Trong lúc tôi đang vô cùng đắc ý, Cung Trạch Minh đột nhiên hét lớn: “Đậu! Tương!”

Theo phản xạ có điều kiện tôi ấp a ấp úng hét lên: “Dạ!”

“Cô là cái đồ đầu lợn! Trong đầu của cô chỉ toàn bã đậu thôi à!” Tiếng hét đột ngột tức giận của Cung Trạch Minh làm tôi sững sờ, tôi không hiểu gì cả, nhìn cậu ta. Tiếng hét lớn đó của cậu ta đã làm kinh động đến mấy bạn khác cũng ngồi trong lớp, mọi người dùng ánh mắt ngờ vực và tức giận nhìn về phía chúng tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi vừa quay ra nói xỉn lỗi với mấy bạn ngồi xung tquanh đó, vừa kéo vạt áo của Cung Trạch Minh, hi vọng cậu ta nói nhỏ một chút đừng làm phiền đến mọi người.

Cung Trạch Minh nhíu mày, lạnh lùng đảo mắt nhìn một lượt mấy bạn học vừa nhìn chúng tôi, cậu ta lại dùng chiêu “ánh mắt sắc lạnh” sở trường để chĩa thẳng vào mọi người. Đám bạn ai nấy cũng đều bất giác rùng mình rồi khép nép, có người còn kiên quyết thu dọn sách vở sang lớp khác ngồi.

Sao Cung Trạch Minh có thể ngang ngược đến vậy, tôi liếc nhìn cậu ta, nhưng ánh mắt của tôi lại thu hút toàn bộ ánh mắt của cậu ta về phía mình, “ánh mắt sắc lạnh” vốn dĩ đang chĩa thẳng vào các bạn khác thì giờ lại tập trung chĩa vào tôi.

Ôi mẹ ơi! Tôi đâu phải là gấu bắc cực, không chịu nổi cái lạnh như vậy đâu!

“Bã Đậu!” Cung Trạch Minh cố hạ thấp giọng, nhưng sự tức giận chứa ở trong đó còn ghê gớm hơn cả lúc nãy. Dưới sự đe dọa của cậu ta, tôi cảm thấy tưởng chừng như tôi đang bước vào một khoảng không có trọng lực nặng gấp sáu lần, không khí bao quanh cơ thể như chui vào từng lỗ chân lông khiến cơ thể tôi như càng trở nên nặng nề hơn.

Bất giác, tôi thu mình vào góc ghế, nhưng với cái thân hình quá khổ của tôi thì lui nữa cũng chỉ tốn công vô ích.

Cung Trạch Minh muốn làm gì? Tôi đâu có làm gì cậu ta? Lẽ nào là vì tôi đã chỉ cho cậu ta thấy rằng có thứ đến cả Đệ nhất như cậu ta cũng không hiểu được, nên cậu ta nổi xung với tôi sao?

“Bã Đậu, rốt cuộc thì cô đã tiến hóa hết chưa thế? Cô là sinh vật bậc thấp phải không? Mỗi ngày cô ăn nhiều thịt lợn như vậy cô không cảm thấy xấu hổ sao? Đây là đồng loại của cô đấy!” Cung Trạch Minh như một con quỷ độc ác đang mắng nhiếc tôi.

Tại sao lại chửi tôi? Cậu ta dựa vào cái gì mà chửi tôi chứ! Tôi cảm thấy vô cùng oan ức, nước mắt chực trào.

Cung Trạch Minh vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Cái này đã học ở kì trước rồi! Những thứ cô học kì trước vứt đi đâu hết rồi? Rốt cuộc thì cô học được cái gì hả?”

Đang nước mắt lưng tròng tôi bỗng im bặt, học kì trước? Tôi lại vùi đầu vào đọc lại cẩn thận cái khái niệm đó. Hừ, hình như trong kí ức xa lắc xa lơ của tôi, có chút chút ấn tượng...

“Thấy chưa? Thấy là đã từng học chưa?” Cung Trạch Minh dường như đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ta khinh khỉnh nhìn tôi cười chế giễu nói, “Có cần tôi giảng lại cho một lần nữa không?”

Tôi giống như bị say sóng lắc đầu nguầy nguậy, dù có không nhớ ra, nhưng ai mà dám làm phiền cái đồ mặt quỷ như hắn ta chứ! Tôi lại vùi đầu, chăm chú đọc, dồn hết năng lượng cơ thể để có thể giải quyết được vấn đề hóc búa này.

Cuối cùng thì Cung Trạch Minh cũng im miệng, lại cầm cuốn sách to bổ chảng đó lên cặm cụi đọc.

Tôi hậm hức nhìn bộ dạng điềm nhiên của cậu ta. Hừ, tôi không tin là tôi không giải được bài này! Tôi lôi từ trong ngăn bàn ra tất cả các loại sách có liên quan bày hết lên, tiện tay cầm luôn cuốn sổ ghi chép mà Cung Trạch Minh đặt trên bàn. Tôi tin rằng, có nhiều tài liệu hậu thuẫn như vậy, nhất định tôi có thể giải được nó!

Tôi nhìn cậu ta lòng nhủ thầm rằng hãy đợi đấy, sau đó bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu tìm tòi. Bây giờ trên trán tôi không còn giơ cờ trắng đầu hàng nữa, mà chỉ có hai chữ “Cố lên”

Mỗi giây mỗi phút cứ thế trôi qua, tôi cũng không biết là thời gian đã chạy được bao lâu, số sách ở bên cạnh đều được mở hết ra, chất lung tung thành một đống, trên tờ giấy nháp thì viết đầy các phép tính, nhưng rất nhiều phép tính đã bị tôi gạch xóa lung tung hết.

Khó thật đấy, tôi nghĩ, lâu lắm tôi không vận động trí óc để làm bài, nên cảm thấy bao nhiêu noron thần kinh không còn hoạt động được nữa. Kể từ sau khi lần đầu tiên thành tích học tập của tôi xếp cuối bảng, tôi nhận được vô số lời dè bỉu châm biếm, tôi cũng tự nhận định rằng tôi học dốt, thế là cái tâm lí tự ti cho rằng mình bất tài vô dụng đó cứ ám ảnh tôi, tôi không chăm chỉ học hành nữa. Còn bây giờ tôi lại dồn hết sức để vùi đầu vào học, mặc dù cảm thấy rất khổ sở, nhưng trong cái khổ sở đó lại tìm thấy niềm vui.

Hơn nữa có những thứ lúc đầu trông lạ huơ lạ hoắc thế mà càng lúc càng thấy rất là quen, cảm giác vui vẻ đó dần dần che lấp đi sự khổ sở đó. Thì ra học hành cũng đem lại hứng thú như vậy!

Tôi đắm chìm trong cảm giác vui vẻ, không hề chú ý đến mọi thứ xung quanh, dường như thế giới của tôi đang hòa vào trong hải dương tinh khiết. Từng con từng con sóng cứ đánh vào bờ, dần dần càng lúc càng đi xa hơn, cuối cùng, bến bờ thành công cũng xuất hiện.

Cuối cùng tôi đã khắc phục được khó khăn, giải được một bài toán khó nhằn ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi nhét chiếc bút bị cầm lâu đến nỗi tỏa ra hơi ấm vào trong hộp bút, cầm tờ đáp án cuối cùng lên, vô cùng hài lòng tận hưởng thành quả của mình, cảm giác khi hoàn thành một thứ gì đó thật là kì diệu.

“Này! Tôi giải được rồi!” Tôi thích thú đưa tờ đáp án của tôi cho Cung Trạch Minh, chờ đợi sự khen ngợi của cậu ta.

Cung Trạch Minh nhận lấy tờ đáp án, đẩy đẩy kính lên, chăm chú đọc. Mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cậu ta, hi vọng có thể tìm kiếm được ở đó sự thừa nhận. Nhưng cho đến lúc Cung Trạch Minh xem xong đáp án của tôi, thì sắc mặt của cậu ta cũng chẳng biểu lộ một chút thái độ gì.

Lẽ nào tôi làm sai? Không phải chứ, nếu như tôi làm sai, dựa theo tính cách của Cung Trạch Minh, cậu ta phải gầm gừ lên từ lâu rồi mới phải. Lòng tôi lúc đầu đang dạt dào cảm xúc giờ lại trở nên thấp thỏm, tôi lo lắng chờ đợi sự phán xét của Cung Trạch Minh.

Cuối cùng trong sự mòn mỏi chờ đợi của tôi, Cung Trạch Minh cũng lên tiếng, nhưng những lời mà cậu ta nói ra lại là những lời thế này: “Hừ... kiểu bài này, đến lợn cũng biết làm! Sao cô phải tốn bao nhiêu thời gian thế?”

“Cái gì?” Tôi sửng sốt, tôi không ngờ rằng Cung Trạch Minh lại nói như vậy. Không khen cũng chẳng sao, nhưng cậu ta có nhất thiết phải sỉ nhục tôi như thế không! Cậu ta có biết rằng để giải được bài toán này tôi phải tốn bao nhiêu noron thần kinh không, cậu ta có biết rằng rất lâu lắm rồi tôi mới làm được một việc có thể đem lại cho tôi cảm giác thành công như vậy không, cậu ta cũng không biết rằng điều đó quan trọng với tôi đến mức nào! Có thể chửi tôi là đần, có thể nói tôi là ngốc, nhưng không được sỉ nhục sự cố gắng của tôi.

“Thế thì đã sao chứ!” Tôi không thể kiềm chế nổi nỗi bực bội trong lòng nữa, thế là tôi hét lên một tiếng thật to, ném tất cả mọi thứ ở trên bàn về phía Cung Trạch Minh, “Tôi phải tốn mất nhiều thời gian thế đấy, thế thì làm sao!”

Ôi... nước mắt cũng không ngăn nổi nữa, từ khóe mắt trào ra, không, là từ trào ra từ trái tim tôi. Sao lại có thể thế này! Sao lại có thể coi thường sự cố gắng của tôi như vậy! Tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa! Tôi đá chiếc ghế sang một bên, khóc nức nở chạy ra khỏi lớp. Một kẻ đang bị tổn thương như tôi vốn dĩ không phân biệt được phương hướng, tôi chỉ muốn thoát khỏi cái nơi đáng ghét này. Có lẽ là do định mệnh, sau khi tôi lau hết nước mắt và bình tĩnh trở lại, tôi mới phát hiện ra rằng tôi lại đang ở trên con đường nhỏ mà lần trước tôi đã gặp thần kẹo.

Những người đi dạo ở trong khuôn viên trường đã biến mất đâu hết, ngọn đèn đường sáng rõ lúc nãy giờ bỗng trở nên mờ mờ ảo ảo, không biết tự bao giờ con đường nhỏ ồn ào nhộn nhịp giờ chỉ còn vẳng lại tiếng côn trùng kêu râm ran trên thảm cỏ. Thì ra đã muộn đến thế rồi, tôi thấy, đúng là tôi thật ngốc, có một bài toán mà phải mất nhiều thời gian như vậy, Cung Trạch Minh nói đúng, tôi đúng là một kẻ thất bại!

Trong chốc lát, tôi hoàn toàn bị suy sụp, tôi quỳ gối trên con đường nhỏ đau khổ khóc nấc lên. “Này, cô...”

Một bóng đen hiện lên trước mặt tôi, tôi vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu lên. Là cậu ta, Cung Trạch Minh, cậu ta đang ngờ vực nhìn tôi, khi bắt gặp ánh mắt của tôi, khuôn mặt đẹp trai của cậu ta tỏ ra hơi do dự.

Sau khi bị tôi bỏ mặc ở đó, cậu ta vẫn tìm đến đây. “Muốn gọi thần kẹo đúng không? Muốn đóng giả lại cảnh lúc đó đúng không?” Tôi ngẩng mặt lên cục cằn nói với Cung Trạch Minh, “Được thôi! Để tôi đóng giả, để tôi gọi, tôi cũng mong sớm giải được lời nguyền, thoát khỏi biển khổ này!”

Tôi không để ý đến thái độ lúng túng muốn nói gì đấy nhưng lại thôi của cậu ta, tôi đứng thẳng người dậy, dùng tay vuốt mạnh lên mặt, lau sạch đi nước mắt, lau sạch đi sự yếu đuối của tôi.

Tôi còn nhớ, hôm đó lúc tôi đi trên con đường này, tôi moi từ trong túi ra một viên kẹo mà tôi vẫn thường ăn.

Tôi sờ soạng vào túi, móc từ trong đó ra một viên kẹo giống hệt viên kẹo hôm đó, bỏ nó vào miệng ngậm, hồi tưởng lại trong đầu những chuyện xảy ra hôm đó. Hôm đó, thực ra cũng giống như hôm nay, tôi cũng bị ăn hiếp, hoàn toàn suy sụp và mệt mỏi, không cần phải nhớ lại khoảnh khắc đó, bởi nỗi đau vẫn còn hiện hữu ở trong tim kéo tôi chìm trong cái cảm giác của ngày hôm ấy.

Cố gắng nén nỗi buồn trong lòng, tôi liên tục cầu khấn để mong thần kẹo xuất hiện, nhưng mọi thứ xung quanh chẳng có gì thay đổi, chỉ có một mình tôi, và Cung Trạch Minh đứng bất động ở bên cạnh.

Tại sao không xuất hiện vậy? Hay là có điểm gì không giống với hôm đó không nhỉ? Điểm gì không giống? Tôi cố gắng suy nghĩ, hi vọng có thể tìm ra được điểm thiếu sót. Đúng rồi, hôm đó tôi còn hét lên một câu. Tôi tự cười nhạo mình, vẫn còn thiếu một câu!

“Ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với ông? Sao ông lại khiến tôi trở thành một cô gái không chốn dung thân thế này!” Tôi bỗng hét to lên, hôm đó tôi cũng hét một câu đại loại như thế, sau đó thì thần kẹo xuất hiện.

“Ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với ông? Sao ông lại khiến tôi trở thành một cô gái không chốn dung thân thế này!”

Chẳng phải bà nói rằng tôi là người hiểu về kẹo nhất mà lâu nay bà vẫn tìm kiếm sao? Bây giờ tôi bị nhấn chìm trong bể khổ thế này, sao bà không xuất hiện!

“Ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với ông? Sao ông lại khiến tôi trở thành một cô gái không chốn dung thân thế này!” Tôi cầu xin bà, bà mau xuất hiện đi!

“Ôi... Không chốn dung thân... tôi không có chỗ nào để đi cả!”

Tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa, trái tim tôi đau đến nỗi như đang bị rơi vào trong địa ngục, tôi ngồi bịch xuống nền đất, người rúm ró lại, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, khóc òa lên nức nở. Bây giờ tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa, tôi chỉ muốn trút hết nỗi đau, nỗi khổ của tôi, hi vọng rằng nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả.

Đột nhiên, một bàn tay dịu dàng xoa lên đầu tôi, một cảm giác ấm áp truyền từ trên đầu xuống. Trong sự an ủi ấm nồng đó, tiếng khóc của tôi dần dần nhỏ dần, lòng tôi cũng dần dần bình tĩnh lại.

Tôi sụt sịt mũi, ngước đầu lên, muốn nhìn xem là ai đang an ủi tôi. Nhưng trong dòng nước mắt nhạt nhòa, tôi chỉ nhìn thấy Cung Trạch Minh đang đứng trước mặt tôi, cũng vừa lúc cậu ta thu tay lại. Không thể là cậu ta, làm sao có thể là cậu ta? Nhất định là tại mắt tôi có nhiều nước mắt quá, nên khiến cho mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo. Tôi dùng tay dụi mạnh, chớp chớp mắt mấy lần... Sao vẫn là cậu ta? Người đem lại cho tôi cảm giác ấm áp đó chính là cậu ta sao?

Cung Trạch Minh từ từ quỳ gối, kéo cavat của cậu xuống, đưa ngực cậu ta ra trước mặt tôi. Dù tôi đang khóc nấc lên, thở không ra hơi, tôi vẫn không khỏi sửng sốt.

Cậu ta đang làm gì vậy? Trong lúc tôi đang không hiểu gì cả, một mùi hương nồng nồng xộc vào mũi tôi. Đây là... Mùi vị mà tôi thích nhất trên người của Cung Trạch Minh, mùi vị của bánh Drunas Hà Lan, mùi vị gợi nhớ đến bố tôi! Tôi định thần lại, chớp chớp mắt, lau khô những giọt nước mắt, trở lại trạng thái bình thường, nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi khiến tôi cảm thấy nghi ngờ rằng liệu có phải mắt tôi bị làm sao không: Cung Trạch Minh giơ ngực của cậu ta ra trước mặt tôi, không ngừng ra ám hiệu cho tôi. Cậu ta, cậu ta bảo tôi dựa vào sao? Cậu ta có ý gì vậy? Tôi hoài nghi nhìn Cung Trạch Minh, tỏ ý muốn biết rằng rốt cuộc thì cậu ta có ý gì

Lẽ nào... lẽ nào cậu ta đang an ủi tôi? Nhưng làm sao cậu ta biết được rằng tôi thích nhất mùi vị của bánh Drunas Hà Lan? Lẽ nào hôm trước cậu ta đã thấy biểu hiện đặc biệt của tôi với bánh Drunas sao? Suy nghĩ này khiến cho trái tim tôi sửng sốt. Tôi liền nhìn thẳng vào mắt cậu ta, hi vọng có thể đọc được gì trong đó.

Trong đôi mắt của Cung Trạch Minh không có ánh nhìn sắc lạnh lạnh thấu tim nữa, thay vào đó là ánh mắt bối rối, day dứt. Cung Trạch Minh đang xin lỗi sao? Cậu ta đang xin lỗi tôi sao? Nhìn cậu ta tự mình banh ngực, vẻ mặt lúng túng như gà mắc tóc, “Phù!” Đột nhiên tôi bật cười, khiến cho Cung Trạch Minh đang thất thần đứng đó bừng tỉnh.

“Ê!” Có lẽ cuối cùng cậu ta cũng nhận thức được mình vừa làm gì, mặt đỏ ửng lên, chân tay luống cuống kéo áo lại, ngại ngùng nhìn sang hướng khác.

“Người? Người ở đâu?” Đột nhiên có ánh đèn vụt qua, vẳng lại tiếng hỏi của thầy tuần tra.

A! Hai chúng tôi một người thì mặt đầm đìa nước mắt, một người thì quần áo xộc xệch, nếu như để thầy giáo nhìn thấy thì không biết sẽ phải ăn nói thế nào đây. Cung Trạch Minh nhanh chóng cầm lấy tay tôi, kéo tôi vào nấp cạnh hòn non bộ ở trong lùm cây.

Không gian trong hòn non bộ rất hẹp, nếu như trốn một người thì được, nhưng bây giờ lại chui vào cả hai người, trong đó còn có một người thân hình mập mạp là tôi đây, nên khiến cho chúng tôi cứ đứng sát vào nhau.

Hơi ấm từ cơ thể bên cạnh phả ra, khiến tôi có chút không tự nhiên, khẽ động đậy.

“Suỵt...” Cung Trạch Minh vội vàng ngăn tôi lại, ôm chặt tôi vào trong lòng.

“Ai vậy?” Giọng của thầy tuần tra lại vọng đến, ánh đèn pin lướt qua đỉnh đầu chúng tôi, tôi lo lắng đến nỗi đứng im bất động.

“Chắc là mèo đấy,” một giọng nói khác lại vang lên,

“Chúng ta ra đằng kia xem xem.”

“Chắc là thế.” Nhưng vị thầy giáo lúc nãy dường như vẫn chưa yên tâm, lại rọi đèn pin về phía chúng tôi.

“Đi thôi, tuần xong sớm là chúng ta có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của vị thầy giáo đứng phía sau vọng lại.

Đúng thế, đúng thế, mau đi đi! Các thầy được giải thoát, mà bọn em cũng được giải thoát, cái chỗ chật chội này khiến em khó chịu quá.

“Ừ, đi thôi. Haiz, tôi sắp nghỉ hưu rồi, không muốn trước khi nghỉ hưu lại xảy ra chuyện gì đó.” Vị thầy giáo đầu tiên thở dài nói, cuối cùng nói vài câu với vị thầy giáo đi ở đằng sau rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân giẫm trên cỏ của bọn họ từ từ nhỏ dần, trái tim lo lắng thấp thỏm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của tôi cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng lo lắng căng thẳng ban nãy cũng đã bình tâm trở lại, lúc không còn phải tập trung sự chú ý ra bên ngoài kia nữa, thì đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương rất ngọt ngào.

Mùi vị này không giống với bất kì mùi kẹo nào trên người Cung Trạch Minh mà lần trước tôi được thưởng thức. Mùi vị này đem lại một cảm giác mê đắm mà các loại kẹo khác không có. Không sặc sỡ, không chau chuốt, chỉ có hương vị tinh khiết của kẹo, dùng bản sắc tự nhiên nhất, thuần khiết nhất, sạch sẽ nhất để chinh phục từng người.

Theo bản năng, tôi quay đầu về phía có mùi hương đó rồi liếm. Mềm mại, ngọt ngào, ngập tràn hơi ấm như chạm vào đến tâm hồn, đây là cái gì? Lại làm người ta mê hoặc như vậy. Trong khung cảnh nhập nhoạng tranh tối tranh sáng tôi cố gắng hết sức để nhận biết xem mùi vị đấy rốt cuộc là gì.

Gió đêm thổi đến, làm lay động mấy cành cây ở ngoài hòn non bộ, ánh đèn vàng vọt len qua những kẽ lá cây rậm rạp chiếu xuống dưới, khiến tôi cuối cùng cũng nhìn rõ cái thứ mang mùi hương quyến rũ đó rốt cuộc là gì.

Nhìn thấy rồi, tôi thờ người, cái thứ ẩn chứ mùi vị tuyệt diệu nhất, thuần khiết nhất đó chính là... môi của Cung Trạch Minh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play