Nhược Thiên chớp chớp mắt cho tỉnh ngủ, nàng nhìn sắc trời thì thấy đã gần tối. Ngáp một cái, cảm thấy bụng mình từ sáng đến giờ trống rỗng, đành phải ngồi dậy đi kiếm gì ăn. Vừa bước ra tới cửa thì nàng nhìn thấy một cục gì đó màu trắng, dụi dụi mắt một lần nữa để nhìn cho rõ.

"Bạch Quý, ngươi ngồi đây làm gì" Nhược Thiên đánh nhẹ vài cái lên mặt hắn.

"Vương gia, thiếp...thiếp chỉ muốn đợi người tỉnh giấc" hắn cuối đầu ngại ngùng, mặt không biết do sắc trời chiếu lên hay do bản thân hắn mà đỏ ửng lên. Đáng yêu lắm a.

"Lần sao có đợi thì trực tiếp vào phòng mà đợi" nàng mỉm cười, nhéo mặt hắn một cái, tên này quả thật rất đáng yêu a.

Nhược Thiên kéo tay hắn đứng lên đi lại phía nhà bếp yêu cầu làm đồ ăn. Nàng cần đồ ăn a, nếu không ăn thì tối nay không có sức mà đối đáp với cái kẻ kia mất.

"Bạch Quý, đưa chén đây, ta thấy ngươi ốm lắm a" nàng mỉm cười gắp đồ ăn cho hắn, nàng thích hắn hơi mũm mĩm chút a, ốm quá nhìn không có sức sống gì cả.

Bạch Quý ngại ngùng đưa chén đón lấy đồ ăn. Hắn cứ tưởng mình đang ở trong mơ, cái viễn cảnh yên bình này hắn mong từ lâu lắm rồi. Hắn không cần gì cả, chỉ mong hằng ngày có thể cùng người mình yêu trải qua cuộc sống bình yên là đủ rồi.

Mặt trời đã xuống núi, sắc trời tối đen, trăng cũng đã lên cao. Tại điện yến tiệc, nhạc cung đình vang lên đều đặn, tiếng cười nói vui vẻ của bá quan văn võ. Hôm nay, hoàng cung đón tiếp một nhân vật quan trọng, Sát Mạch vương gia Sát Minh quốc. Ngồi phía trên cao, hoàng đế Thiên Nguyệt vừa uống rượu vừa không ngừng lo lắng, rốt cuộc là tên vương gia Sát Minh quốc này có ý đồ gì mà hôm nay có ý tốt đến thăm Dạ Hoàng của nàng thế. Tên này không phải là người tốt a.

Phía dưới Nhược Thiên vẫn ung dung ngồi cạnh Bạch Quý mà uống rượu, không thèm để mắt tới chuyện gì đang xảy ra.

"Xin hỏi hôm nay Sát Mạch vương gia tới đây có việc gì không" mỉm cười một cái mà trong lòng Thiên Nguyệt không ngừng lo lắng.

Sát Mạch nghe được hỏi liền nhếch môi cười một cái "Hôm nay thần trước mắt sang đây muốn tặng lễ vật tăng thêm tình giao ban, sau đó muốn xin hoàng thượng kết nối tơ hồng cho thần và Tà Vương, đưa nàng về làm phi."

Nghe đến tên mình, Nhược Thiên vẫn ung dung mỉm cười ngọt ngào, thì ra hắn có ý đồ này a. Thay đổi tầm mắt sang Bạch Quý, thấy hắn cúi mặt xuống, tay thì nắm chặt tà áo, môi mím lại không nói nên lời.Khẽ lấy tay vuốt mặt Bạch Quý mấy cái "Ngươi có gì buồn? Ta cơ bản không ưng hắn". Nàng nhìn mặt tên vương gia đó đã muốn nhào vô đánh mấy cái rồi, thử hỏi thích sao được cái tên không nói không rằng đã nhào vô đánh người, mặc dù dung mạo hắn yêu nghiệt thật a. Nói chung sao cùng cũng thật uổng nha.

"Nhưng muội muội ta đã là người có gia thất, sao có thể làm vương phi của vương gia đây" Nguyệt Thiên cười cười một cái trả lời, muội muội Nhược Thiên căn bản nàng không dám đụng vào.

"Thần không ngại, chỉ cần nàng đồng ý, có thể mang theo người của nàng theo" sát Mạch hắn không yêu thích vương quốc nữ tôn này, năm lần bảy lượt có ý đồ muốn xâm chiếm nhưng đều bị cái tên Tà vương kia dập tắt, tướng quân của đất nước hắn căn bản không có cách nào đánh lại được nữ nhân kia. Hắn chỉ là một lần ra chiến trường xem đại cuộc, không ngờ rằng bản thân lại bị hình ảnh mạnh mẽ của nữ nhân kia lấy đi hồn phách, saocùng lại bị vướng vào lưới tình của nàng.

"Ta không đồng ý" Nhược Thiên mỉm cười nhẹ nhàng. Đừng đùa! Nàng không rãnh đi làm vương phi. Ở đây có nam nhân nhu nhược hợp khẩu vị ; còn nữa, nếu nàng đồng ý làm phi dẫn theo Bạch Quý theo, Bạch Quý hắn cơ bản sẽ bị người dân Sát Minh quốc xem thường, đời đời phỉ nhổ vì không có chí khí nam nhân. Nàng không có điên.

Nhược Thiên phất tay áo đứng dậy. Đi đến bàn Sát Mạch, đặt chân phải lên bàn, tay phải trực tiếp đặt lên chân, ra dáng vẻ lưu manh làm cho bá quan văn võ và ngay ngay cả hoàng thượng cũng phải trố mắt ra nhìn. Gương mặt trực tiếp nở nụ đẹp đẽ, trực tiếp lấy tay nâng cằm Sát Mạch lên "Bổn vương nói cho ngươi biết, tốt nhất mau mau vác thân xác ngươi về đi"

"Cả đời Nhược Thiên ta chỉ xem trọng vương phi Bạch Quý của mình, ngươi có ý chia rẽ một lần ta phá nát một thành trì Sát Minh, ngươi chia rẽ hai lần ta phá nát luôn cả đất nước ngươi" Nàng mạnh bạo phất tay áo, không nhanh không chậm khuôn miệng nói ra từng chữ. Tên vương gia này kiếp trước chắc có nợ phong lưu nên kiếp này nàng phải gánh thay cho nàng ta sao?.

Những lời nói của Nhược Thiên làm tâm Bạch Quý xao động. Hắn không ngờ có ngày vương gia lại vì hắn chống đối người khác. Cả đời này nương tử như hắn còn mong gì hơn?

Sát Minh hắn tức giận nhưng vẫn không biểu lộ ra mặt. Nữ nhân này thật to gan, dám từ chối hắn, hắn có gì thua cái tên nhu nhược đó. Bản thân hắn yêu nàng, bản thân nàng lại chỉ chú ý tên kia, hắn thề có xuống hoàng tuyền cũng phải trả mối nợ này. Hắn không tin mình lại không giành được nàng từ tay tên kia. Cứ chờ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play