Trần Mặc không thể xác định được cảm xúc của mình, không thể coi là quá thỏa mãn, dĩ nhiên không thể coi là như vậy, trên thực tế anh cẩn thận từng chút một, kìm nén dục vọng của mình, dù rất đau nhưng anh cũng rất vui vẻ, vì đây là lần “yêu” đầu tiên của anh và Miêu Uyển.
Trần Mặc cảm thấy mình đã rất kiềm chế, nhưng dường như Miêu Uyển vẫn bị thương, trên ga trải giường còn lưu lại một vệt máu hồng, điều này khiến cho Trần Mặc không biết phải làm sao, anh lại làm cô bị thương rồi sao? Anh ôm cô đi tắm, để cho nước lạnh tẩy đi mồ hôi và dục vọng còn sót lại của mình.
Miêu Uyển đứng không vững dựa vào Trần Mặc, ánh mắt rất an tĩnh, cô nhìn chằm chằm vào Trần Mặc không chớp mắt. Trần Mặc cảm nhận được ánh nhìn của cô, xoa nhẹ lên dấu hôn trên bả vai Miêu Uyển hỏi em có đau không? Miêu Uyển sửng sốt một lát rồi lắc đầu nói không sao, em nghe người ta nói lần đầu tiên sẽ rất đau, bây giờ phát hiện ra cũng không đau lắm. Trần Mặc cho là mình đã hiểu sai rồi, nghi ngờ hỏi đây là lần đầu tiên của em sao? Miêu Uyển đỏ mặt, sẵng giọng: để cho anh chiếm tiện nghi, em thiệt thòi rồi! Trầm Mặc im lặng cười khổ, nghĩ thầm thật ra thì em cũng chưa thiệt thòi.
Miêu Uyển ngẩng mặt nhìn Trần Mặc, hai tay đưa lên ôm lồng ngực anh, giọt nước bắn vào trong mắt của cô, con ngươi to tròn trong suốt.
“Trần Mặc.” Cô nhìn anh hỏi: “Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?”
Trần Mặc vươn tay ôm cô vào trong ngực, tiếng nước chảy ào ào nhưng trong lòng anh lại rất yên tĩnh, anh thề với trời, anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, chăm sóc em, quan tâm em, tuyệt đối không để cho nụ cười hạnh phúc của em trong giờ khắc này phai màu.
Sáng hôm sau, Trần Mặc phải dậy sớm để tới kịp buổi tập thể dục buổi sáng, ngoài trời vẫn còn tối, Miêu Uyển mơ màng mở mắt, ôm hông Trần Mặc mơ hồ hỏi: “Ông xã, tối hôm nay anh có về nhà ăn cơm không?”
Trong lòng Trần Mặc vô cùng rung động, cả người mềm nhũn, không ngừng gật đầu nói về, về, nhất định anh sẽ về. (Su: Ha ha, được Miêu tỷ gọi là ông xã không mừng mới lạ :]]]~)
Miêu Uyển ngủ thêm một lúc mới giật mình tỉnh dậy, lúc này cô mới nhớ ra là hôm nay cô còn phải đi làm, làm sao mà về nhà nấu cơm cho anh đây???AAA…!!! Chuyện này dĩ nhiên cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với đầu bếp Miêu Uyển mà thôi, cô vừa dạy các thợ mới vừa suy nghĩ về việc đưa một hay hai thợ mới lên làm bếp chính. Vốn dĩ một người cũng được rồi, vì dù sao thì cửa hàng cũng mới khai trương, Miêu Uyển nghĩ hay là thương lượng với ông chủ một chút, cùng lắm thì đưa cả hai người lên làm bếp chính.
Thật ra thì bây giờ trong quân đội, kiểm tra chính trị khi kết hôn không còn giống như ngày xưa nữa rồi, chỉ là Trần Mặc không biết chuyện này mà thôi, năm đó, trong đội của anh, khi Trung Đội Trưởng Trịnh Giai kết hôn, kiểm tra chính trị phải mất đến ba tháng, gấp đến nỗi lão Trịnh vừa lấy được tài liệu chứng minh liền chạy ngay về nhà kết hôn. Trần Mặc nghĩ bây giờ, trong đội xử lý có hiệu suất thế nào đi nữa cũng phải mất đến nửa năm, không ngờ một tuần lễ sau đã kiểm tra xong cho anh rồi. Thành Huy cười đến thấy răng không thấy mắt, cầm văn kiện vỗ lên bàn trước mặt Trần Mặc nói mời khách đi thôi! Trần Mặc vui mừng cười rộ lên nhìn Thành Huy, nói lúc đó nhất định sẽ không quên công của cậu. Thành Huy rất không hài lòng, làm anh em cư nhiên không có lợi ích gì cả.
Vất vả lắm mới đuổi được Thành Huy đi, Trần Mặc vừa ngồi xuống viết được vài nét thì nhạc chuông điện thoại di dộng vang lên như khủng bố lỗ tai anh, gần đây cứ cách hai, ba ngày thì Phương Tiến lại gọi cho anh một lần, Trần Mặc cảm thấy may mắn vì đã không nói cho Phương Tiến biết sớm là anh và Miêu Uyển yêu nhau, đồng thời anh cũng vô cùng ân hận khi đã sớm nói cho Phương Tiến biết chuyện anh sắp kết hôn.
Trần Mặc rất buồn bực nhưng Phương Tiến lại rất vui vẻ, giọng nói hưng phấn xuyên thấu qua vạn dặm sông núi: “Trần Mặc à, rốt cuộc thì lúc nào cậu mới kết hôn đây? Đã mấy tháng….”
Trần Mặc rất bình tĩnh, rất bình tĩnh nói: “Mình cũng sắp kiểm tra chính trị xong rồi!”
Phương Tiến im lặng một lát, lại vui vẻ nhảy dựng lên: “Vậy là cậu có thể kết hôn? Được a! Rất tốt! Rất tốt! Vậy….Đúng rồi, mình phải mua quà mừng cho cậu, quà…quà…! Nhà tân hôn của cậu còn thiếu cái gì không?”
Trần Mặc nắm chặt điện thoại không nhịn được liền cười lên, như nhìn thấy một Phương Tiến mặt mày hớn hở đang đứng trước mặt anh, anh cảm thấy vô cùng xúc động, trong lồng ngực hội đủ năm vị, vì vậy giọng nói có chút trầm xuống, anh nói: “Cái gì cũng không muốn, nhà mình cũng không còn thiếu cái gì, chỉ cần cậu tới là được rồi, mọi người cùng tới là được rồi!”
Phương Tiến cười hắc hắc nói: “Cậu kết hôn, bọn mình không tặng quà mừng làm sao được chứ?”
“Cậu coi như cho mình một bao lì xì một vạn đồng, đến khi cậu kết hôn, mình cũng phải đi đáp lễ một vạn đồng .” Trần Mặc cười: “Không có ý nghĩ. Các cậu đến là được, cũng nhiều năm rồi mình không được gặp các cậu.”
Phương Tiến nhỏ giọng nói thầm một câu gì đó, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy khi nào?”
“Các cậu cứ sắp xếp đi, mình sẽ sắp xếp thời gian cho phù hợp với các cậu.”
“Cậu kết hôn mà còn phải sắp xếp thời gian cho phù hợp với bọn mình sao?” Phương Tiến nhất thời không biết làm thế nào.
“Thấy mình ngu chưa?” Trần Mặc thở dài, nhưng nụ cười lại rất say mê: “Quan trọng là hai đứa bọn mình hạnh phúc, vui vẻ, còn về phần tiệc cưới bày rượu, cũng chỉ là làm cho người ngoài nhìn mà thôi.”
Phương Tiến là một đứa bé rất dễ bị cảm động, Trần Mặc mới nói có một câu liền khóc thút thít, thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Chị dâu có xinh không? Đến bây giờ cậu vẫn chưa cho mình xem hình của chị dâu.”
“Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, ít nhất với mình là như vậy.” Trần Mặc cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh cười híp mắt, ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ thủy tinh rơi xuống trên vai anh, kim tinh lóe sáng.
Có nhà, có bà xã, có anh em tốt, cuộc sống thật đẹp!
Ừ, còn phải sinh thêm một em bé nữa chứ!
Cơm tối tuy đều là những món ăn đơn giản, nhưng Trần Mặc lại ăn rất ngon miệng, không ngừng đưa bát xới thêm cơm, Miêu Uyển vừa xới cơm giúp anh vừa cười nhìn anh nói anh ăn chậm một chút, để cho em nhìn anh lâu một chút. Trần Mặc cười nói có phải bây giờ em cảm thấy anh giống như là thùng cơm không? Miêu Uyển nghẹo đầu cười rất vui vẻ, nói không sao, em chỉ thích ăn cơm hàng. Trần Mặc nói vậy thì tốt quá, anh cũng thế.
Ăn cơm xong, hai người cùng xem Tivi được một lúc, Trần Mặc cảm thấy đã muộn rồi, anh phải trở về kiểm tra phòng, Miêu Uyển từ trong phòng bếp đi ra, đưa cho anh một bình giữ nhiệt, híp mắt cười nói cái này để ăn khuya. Trần Mặc đưa tay nhận lấy, đi ra đến cửa anh dừng lại, xoay người hôn lên má của Miêu Uyển rồi mới yên tâm rời đi.
Cuộc sống này…. Trần Mặc vừa xuống lầu vừa phỉ nhổ mình, anh xoay người để chắn gió rồi mở nắp hộp lên ngửi một cái, một mùi hương ấm áp xông vào mũi, tê dại thẳng tới trái tim anh.
Sau khi đã kiểm tra phòng xong, Trần Mặc quay về một mình ngồi trong phòng làm việc viết báo cáo, trong lòng tự nhủ, khi được phê duyệt nghỉ phép để kết hôn anh nhất định sẽ tranh thủ nghỉ ngơi cho thật tốt, những thứ đồ ngổn ngang này anh không viết thì cũng không có ai có thể viết thay anh, còn không bằng một câu “chào buổi sáng”.
Thành Huy trước khi đi còn chạy tới chỗ anh chào hỏi, cũng không biết thế nào, đại khái là đã từng đi lính, từng phải chịu đói cho nên lỗ mũi đặc biệt nhạy, Thành Huy vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi canh thơm nức, Trần Mặc có muốn giấu cũng không được, anh đành phải đổ ra chia cho Thành Huy nửa chén canh, Thành Huy uống một ngụm liền nói tên tiểu tử thối này, cậu thật là tốt số a! Trần Mặc nói đâu có, đâu có, nhưng lại cười đến vô cùng đắc ý.
Mấy ngày nay trong thành Tây An đặc biệt yên bình, trời cũng xanh, gió cũng nhẹ, Trần Mặc cảm thấy những tháng ngày này có thể được gọi là “xuân phong đắc ý mã đề dật” (Xuân phong đắc ý mã đề dật là câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi leo lên ngựa phóng đi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.). Mấy ngày sau lính trinh sát nghe điện thoại xong liền chạy tới phòng anh nói mẹ anh đến tìm anh! Trần Mặc vội vội vàng vàng không kịp chuẩn bị gì, dường như là anh bị dọa sợ rồi, đứng ngẩn ra ở trong phòng mất ba phút, giấu tất cả nụ cười vào trong đáy mắt. Nguyên Kiệt gặp Trần Mặc ở ngoài hành lang, vốn định chào hỏi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Trần Mặc thì anh sợ gần chết, Nguyên Kiệt vuốt vuốt lỗ mũi vụng trộm liếc mắt nhìn Trần Mặc, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Vi Nhược Kỳ vô tình nghe được tin Trần Mặc sắp kết hôn, vốn cũng định gọi điện thoại cho anh, nhưng vừa cầm điện thoại lên bà lại đặt xuống, toàn thân tỏa ra một tầng lại một tầng hỏa khí, Vi Nhược Kỳ cắn răng một cái, bà vẫn thích mặt đối mặt để giải quyết vấn đề hơn.
Trần Mặc ra cửa đón mẹ, Vi Nhược Kỳ một thân trên dưới một màu đen, áo khoác cũng màu đen, cổ áo lông chồn che khuất nửa gương mặt của bà, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sắc bén, cả người tản ra khí thế của nữ vương.
Lính trinh sát tò mò nhìn bà, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên, không hổ là mẹ ruột của đội trưởng!!!
Hai mẹ con vừa mới gặp mặt mà trong không khí đều là mùi thuốc súng, Vi Nhược Kỳ lạnh lùng nói tìm một chỗ, mẹ có chuyện muốn nói với con, Trần Mặc xoay người dẫn bà trở về ký túc xá. Vừa vào cửa Vi Nhược Kỳ liền giơ tay lên, Trần Mặc phản xạ có điều kiện đưa tay lên giữ tay của mẹ mình lại, cánh tay Vi Nhược Kỳ ngừng lại giữa không trung, bà không thể tin được nhìn chằm chằm vào anh, gầm lên: “Trần Mặc!”
“Mẹ!” Trần Mặc buông tay, mắt nhìn xuống dưới đất.
“Có phải sau này con định mang giấy chứng nhận kết hôn về gặp mẹ hay không?” Bàn tay Vi Nhược Kỳ nắm lại thành quyền.
“Con đã nói trước với mẹ rồi, con muốn kết hôn.”
“Mẹ nói rồi, mẹ không đồng ý.”
“Là con muốn kết hôn!” Trần Mặc từ từ ngẩng mặt lên nhìn vào mắt bà: “Mẹ đồng ý đương nhiên là rất tốt, mẹ không đồng ý thì con cũng không còn cách nào. ”
“Tốt! Con…..” Vi Nhược Kỳ cắn răng nghiến lợi, chỉ tay vào Trần Mặc: “Con có bản lĩnh…..rất có bản lĩnh………..”
“Còn một chuyện khác con cũng muốn nói thẳng với mẹ, tiền con gửi ở chỗ mẹ, con đã báo mất giấy tờ lấy lại rồi.”
Vi Nhược Kỳ sửng sốt đứng im tại chỗ, một lát sau mới phản ứng kịp, giơ túi xách nện vào đầu Trần Mặc: “Con quỳ xuống cho mẹ, quỳ xuống cho mẹ……” Một tay Vi Nhược Kỳ quơ quơ trong không trung, bà giận đến mức không thể đứng vững.
Trần Mặc đưa tay đỡ mẹ của anh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mẹ, con hiện tại cũng ngoài ba mươi rồi, không còn là cậu bé mười sáu tuổi nữa, mẹ đừng dùng cách đó đối với con, con sẽ không nghe.”
Vi Nhược Kỳ vô cùng tức giận, bà không còn giữ được bình tĩnh và tỉnh táo nữa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mặc một hồi lâu, chợt cười nói: “Cô gái kia quả thật không tầm thường, mê hoặc con đến mức này rồi!”
“Miêu Uyển không phải là người như vậy, là con chỉ muốn cưới một mình cô ấy!”
“Đây là Tây An, cô ta cũng chỉ là một người từ nơi khác đến….” Vi Nhược Kỳ cười lạnh: “…..Muốn đuổi nó đi cũng không khó”
Trần Mặc bình tĩnh nghe mẹ anh uy hiếp, trên mặt anh cũng không biểu lộ điều gì, anh chợt phát hiện đây là việc duy nhất anh không thể thắng được mẹ của anh, ánh mắt anh trở nên càng sắc lạnh, khí thế bức người anh bước lên đứng đối diện với mẹ của mình, ở trước mặt bà anh vĩnh viễn chỉ có thể phòng thủ, trước kia là vì sợ hãi, còn bây giờ lại là vì bất đắc dĩ.
Bởi vì bà là mẹ của anh, đây là tình thân, anh không có cách nào có thể dứt bỏ!
“Mẹ, con thật sự rất yêu cô ấy, không phải cũng chỉ kết hôn thôi sao, với ai cũng được, vậy thì tại sao lại không thể là cô ấy?” Chính Trần Mặc cũng cảm thấy giọng nói của mình có chút kinh ngạc, có lẽ đó là sự thất vọng và chua xót của anh đi.
Vi Nhược Kỳ ôm bả vai Trần Mặc, nhìn anh nói: “Cô ấy nhất định không được.”
“Bây giờ mẹ có nói không chấp nhận cô ấy cũng vô ích.” Trần Mặc bật cười, có chút giễu cợt nói: “Con đã ngủ với cô ấy rồi, mẹ cũng biết vấn đề tác phong trong quân đội rất nghiêm khắc đúng không? Mẹ cũng không mong con của mẹ sẽ bị mất mặt đúng không?”
Vi Nhược Kỳ kinh ngạc: “Bây giờ con dùng cái này để uy hiếp mẹ sao?”
“Cũng không tính là uy hiếp, là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm đúng không mẹ? Mẹ cũng nói cô ấy là “hoàng hoa khuê nữ” đúng không? (hoàng hoa khuê nữ theo Su hiểu thì là con gái chưa có chồng) Nhưng con đã ngủ với cô ấy rồi, mẹ cảm thấy cô ấy cứ như vậy mà bỏ qua cho con?” Trần Mặc nghe được giọng nói của mình đã khôi phục trở lại, nhàn nhạt, anh cũng không còn quan tâm đến phải cư xử sao cho đúng bậc con cái nữa.
“Tùy con, đây là do con tự chọn, sau này đừng hối hận.” Vi Nhược Kỳ cùng anh giằng co một hồi lâu, chợt cười cười, ngồi xuống nhặt vật dụng của bà vào trong túi xách rồi đứng lên xoay người rời đi.
Trần Mặc đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng của Vi Nhược Kỳ, áo khoác ngoài màu đen ôm trọn lấy tấm lưng thẳng tắp của bà, tiếng giày cao gót trên nền gạch vang lên từng tiếng từng tiếng rồi nhỏ dần, anh cảm thấy ngực mình đau nhói, có quá nhiều hình ảnh bay lượn trong đầu anh nhưng rồi lại tan biến mất…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT