Một bài cổ điển tôi luôn nghe lúc nhỏ trên đài radio
Qua tiếng đàn tôi có thể cảm nhận người chơi đàn đang nhớ ai đó, thật sâu lắng
Bước nhẹ theo tiếng đàn. Ở hiên của một căn nhà nằm sau thửa ruộng bên kia, một lão già bảy mươi tuổi đang chơi đàn và một thằng nhóc cạnh bên ngồi nhắm mắt tận hưởng
Tôi đứng nấp một bên bụi chuối đứng nghe, lão già chơi đàn và cất tiếng hát
”Khi vũ trụ lên đèn thành phố ngả nghiêng men rượu say mèm,
tuổi thơ đi hoang nghìn đêm trốn ngủ
Phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng,
Nay góp mặt góp lời làm lính mà thôi đối diện đây rồi,
Từng đêm quê hương đạn bay pháo nổ,
Hỏa châu sáng tỏ những khuôn mặt người yêu phố thị
Ngày nào đó tôi còn thèm ánh sáng kinh đô
thèm ly bia qua tiếng nhạc mơ hồ,
cùng ngàn nụ cười ánh mắt giai nhân,
nay trả lại cho người thành phố sau lưng
môi ngọt rượu nồng,
Giày xô tôi đi hằn trên lá cỏ,
Đồn xa tôi ở trấn quân thù ngày đêm tỏ mặt”
Dù ông cụ khoảng 70 nhưng dọng hát vẫn còn thanh cao lắm, nghe sao dịu tai
Tôi đứng đó cho đến khi cụ ca hết bài hát thì bước ra đến chổ cụ
-”Chào cụ ạ”
-”Chào cháu, sao giờ còn chưa ngủ”
-”Dạ, cháu chưa buồn ngủ nên đi loạn quanh. Cháu ngồi được không ạ” - Tôi chỉ vào chổ cạnh bên cụ
-”Mời cháu ngồi”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cụ
Cụ khoảng ngoài 70 tuổi, đầu tóc bạc phơ, điểm thêm một chùm râu dài như cụ Hồ
Tuy đã già nhưng nhìn cụ vẫn rắn chắc lắm
-”Qua tiếng đàn cụ thể hiện có phải cụ đang nhớ về ai không ạ?”
-”Đúng vậy! Ta nhớ lắm. Nhớ cái ngày đó”
-”Cụ có thể kể cho con không ạ”
Cụ nhìn xa xăm lên bóng trăng ẩn nấp sau những đám mây trên kia
-”Ngày xưa ta là một người lính trẻ như bao người khác, ta được cử về đây để nằm vùng thăm dò quân địch.
Ta và một số người khác phải giả làm dân để sống. Lúc đó ta bán kem” - Nói đến đây thì cụ bật cười
-”Hằng ngày ta cứ đi bán như vậy cho đến khi khách cứ bảo kem mặn quá. Ta cũng không hiểu tại
sao kem lại mặn nữa. Hôm sau ta phát hiện một cô gái khoảng mười tám đôi mươi đang bỏ muối vào thì ta chụp tay lại. Cô ấy chỉ cười rồi vùng chạy mất” - Cụ cười rồi kể tiếp
-”Rồi ngày nào cô ấy cũng đến chổ ta và chị nở một nụ cười rồi bước đi. Ta còn nhớ rõ lắm, nụ cười đó thật ma mị”
-”Cho đến khi một ngày
trên bờ đê ta đã gặp cô ấy. Ta gọi cô ấy lại và nói chuyện. Cô ấy tên
Ngọc Lan, năm đó tròn mười chín tuổi, rồi cô ấy nở một nụ cười rồi quay
đi, ta chạy theo nắm lấy tay cô ấy lại hôn một nụ hôn trên môi rồi ta
chạy đi”
-”Kể từ đó ta tối nào ta cũng chạy ra bờ đê hôn cô ấy một nụ hôn, chẳng một lời nào được thốt ra lúc đó cả, ta chỉ mong thời gian trôi thật chậm để ta được cô ấy thôi” - Nói đến đây mặt cụ nhăn lại, nỗi buồn sâu sắc in hằn lên mặt cụ
-”Vào một ngày, một đồng chí trong đội hớt hải chạy đến báo địch đã phát hiện ra chúng ta và sắp đuổi đến đây. Lúc đó ta và anh ấy chạy thật nhanh, bỗng thấy một người
ngoắc tay ta, là Ngọc Lan. Cô ấy bảo chúng ra nấp sau bụi rơm”
-”Cô ấy chạy ra đằng trước. Ta chỉ nghe được tiếng địch hỏi cô ấy”
”Rõ ràng bọn nó vừa chạy vào đây mà”
”Cút đi, cút khỏi đất nước Việt Nam”
-”Rồi ta nghe tiếng súng nổ đoằng đoằng bên tai, ta định chạy ra liều mạng
với chúng nó nhưng đồng chí cạnh bên kéo tay lại, ta dãy dụa và anh ấy
đánh ngất ta” - Nước mắt đã lăn trên mặt cụ lúc nào, ánh trăng soi sáng
như giọt sương long lanh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT