---Buổi sáng---

- Oáp ~~, chẳng lẽ hôm nay bị đói buổi sáng hả trời, hôm qua bị đau bụng cả đêm rồi!!_ Hoàng vừa vươn vai ngáp lười biếng, vừa bước xuống lầu, giọng nói có chút u oán, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cái người đang ung dung ngồi trên sô pha đọc báo kia…

- Đói quá, hic…_ Kiệt ủ rũ bước xuống, đôi mắt thâm quầng nhìn có chút dở khóc dở cười…

- Hello all, cảm giác bị tào tháo rượt thế nào??_ Shido lúc này bỏ tờ báo xuống, vừa uống nước vừa nói đùa…

Đồng thời, 6 cặp mắt căm tức liếc nhìn về phía Shido, nếu ánh mắt có thể giết người thì Shido đã sớm “ngũ mã phanh thay” rồi!!! Làm Shido tí nữa thì bị sặc, phản ứng thái quá rồi…

- Quỳnh đâu rồi??_ Nhi nhướng mày, mắt dáo dát tìm kiếm Quỳnh, đột nhiên quay qua hỏi Shido…

- Nếu em đoán không nhằm, theo tính cách của bà chị, chắc là đang đọc sách ở ngoài vườn…_ Hoàng nói khi đã an vị trên ghế Sô pha, chẹp miệng một cái lại nói…_ Đói quá, a a a…

- Prince, bữa ăn sáng đã chuẩn bị, mời ngài vào dùng…_ Bá tước Dren từ trong phòng bếp bước ra khẽ cuối đầu chào Hoàng, giọng nói cung kính nhưng lại mang đậm bản chất quý tộc…

- Bá tước Dren?? Không phải ông đã được phục chức rồi sao??_ Hoàng kinh ngạc mở to mắt, anh sợ mình vì đói bụng mà trở nên mờ mắt đi…

- Đúng như vậy thưa ngài, nhưng tôi đã phục vụ Princess lâu năm, tôi cũng không muốn phục chức nữa, phục vụ cho pricess lại trở thành thói quen của tôi rồi…_ Bá tước khẽ cười hiền hậu, khi ông vừa nghe bá tước được cử đến không làm vừa miệng cô chủ nhỏ của ông thì ông lập tức xin quốc vương cho qua đây, ông xem cô như đứa cháu gái đương nhiên là rất lo cho cô…

- Phù, cháu làm sao tìm được một bá tước tốt như ông đây, haizzz, cháu cũng chỉ là ăn ké…_ Hoàng lắc đầu, giọng nói có tí chán nãn, chị cậu là người cực kì kén trong việc ăn uống trừ những thức ăn nhanh (chuyện này nói sau), nên khi bá tước bị đình chức nghe nói ông ấy nấu ăn rất ngon nên được cử đến bên cạnh cô, haizz, Hoàng không có kén ăn, nhưng lại không hiểu vì sao hai người lại có thể là chị em ruột…

- Haha, ngài nói quá lời rồi, princess ăn được món ăn của tôi, đó cũng là một loại vinh hạnh…_ Nói sẽ có ai tin không?? Kỳ thật bá tước biết tiếng việt còn trước cả khi Quỳnh ra đời, nghe nói khi đó ông cũng từng định cư ở Việt Nam, điều này làm Quỳnh và Hoàng nghe qua đều hết sức ngạc nhiên…

- À, bá tước, Quỳnh đâu?_ Jen nhìn ông khẽ nói, nhún nhún vai một cái, thật ra thì cô cũng có suy nghĩ như Hoàng…

- À, prin… à không, cô chủ đang ở ngoài vườn đọc sách…_ Khẽ hắng giọng, ông nhớ rõ Quỳnh dặn là cứ gọi thẳng tên cô, hoặc là không quen có thể gọi là cô chủ, đừng gọi pricess, bởi vì đơn giản đây không phải ở vương quốc, có quá nhiều người biết thân phận cô cũng sẽ rất nguy hiểm…

- Haizzz, thánh phán đây, đoán không sai mà…_ Hoàng lắc đầu nhún vai, ai mới có thể thay đổi cái thói quen trời đánh kia của chị anh không, chắc là còn chưa có ra đời…

- Ra xem thế nào??_ Huy nhàn nhạt nói, ánh mắt ngáy ngủ khẽ nhắm lại, hôm qua may mắn anh không bị tào tháo rượt, ừ, may mắn lắm… =.=

8 người nhẹ nhàng bước ra khoảng sân rộng lớn, khẽ hướng về góc vườn ở phía bên phải đi thẳng, trước mắt họ bây giờ lại hiện lên một khoảng sân cỏ rộng lớn cùng với những loài hoa xinh đẹp, quan trọng hơn là có một cô gái đang ngự trị trên chiếc bàn trắng tinh xảo, ung dung ngồi đọc quyển sách, lâu lâu lại cầm tách lên uống.

- Chị ấy lại uống capuchino sao??_ Hoàng nhướng mày, quay qua hỏi bá tước…

- Đúng, là capuchino chocolate, tôi không ngờ cô chủ lại có nhiều thay đổi như vậy…_Bá tước Dren khẽ cười, cô chủ từ khi qua đây lại bắt đầu uống capuchino, không còn uống trà nữa…

- Em ấy uống nó là để tỉnh táo, nga~~, tội Quỳnh quá đi…_Jen lắc đầu một cái, nếu ai thật sự thân thiết với cô sẽ biết rằng cô không hề hoàn hảo, Quỳnh cũng biết ngủ nướng, cũng biết tham ăn,… nhưng mà, cô bé này lại có thể thức khuya dậy sớm như thế này, thật không bình thường a…

- Cậu ta làm sao lại thích đọc sách như vậy?? Bị nghiện à?_ Huy nhíu mày, giọng nói có chút khó hiểu…

- Anh không biết rồi, chị mê đọc sách là vì chị ấy rất thích nghiên cứu, hơn nữa còn nghiên cứu những thứ rất dọa người, ở đây cũng có một phòng nghiên cứu riêng của chị ấy mà…_ Hoàng gật gù nói, nhún vai tựa như đang nói một chuyện đương nhiên…

- Ừ, đúng là rất dọa người, dùng dầu ăn mới có thể tẩy được mực viết, trời ạ…_ Nhi khẽ rùng mình một cái, nếu không nhờ cô cũng rất thích môn hóa học đâm ra có nghiên cứu chút ít, không thì chắc cái mặt này đã không nguyên vẹn rồi…

- Nếu loại mực đó hoàn hảo, nó sẽ trở thành một tai họa cho loài người…_ Kiệt nhăn mặt, chỉ là loại mực chưa hoàn hảo thôi nhưng cũng chỉ có duy nhất dầu ăn mới tẩy ra, nếu hoàn hảo sẽ ra sao đây…??

- Đúng, nó gần hoàn hảo rồi…_ Tiếng bước chân cùng giọng nói lãnh đạm vang lên…

Mọi người giật mình, ngoái đầu lại nhìn về phía phát ra giọng nói, trợn mắt nhìn người đang rất thản nhiên kia…

- Quỳnh, cậu phát hiện bọn tôi khi nào thế??_ Huy nhíu mày, ánh mắt hấp háy nhìn về phía Quỳnh…

- Thứ nhất, tôi không điếc, thứ 2 tôi có học võ nên tai khá thính, thứ 3 các người nói chuyện rất là “nhỏ”…_ Quỳnh cười khẩy, nhìn phía Hoàng châm chọc, khiến anh trợn mắt, đây là ánh mắt của chị gái nhìn em trai sao??

- Chị, đi ăn thôi, em đói…_ Vy khẽ cười, nụ cười có chứa tia khổ sở, hôm qua cô nóng đến mức ngủ chẳng được, cô rất kị ăn cay nha~~…

- Sin, có sao không?? Môi của em…_ Quỳnh đau lòng nhẹ nói, đôi môi của Vy không còn hồng hào mà có hơi sưng lên, lại có tí đỏ…

- Môi em dị ứng với ớt, ăn cay một chút sẽ sưng…_ Vy có chút khổ sở nói, ánh mắt nhìn Quỳnh lại chứa tia đáng thương…

.

.

.

_____Mọi người thắc mắc vì sao Sin không gọi là “onii chan” và “onee chan” phải không?? Vì Quỳnh nói với Sin nên đổi cách xưng hô vì xưng hô kiểu “đó” rất bất tiện, nên Sin nghe lời thôi...

RùA: Xin lỗi a, rùa định hôm qua đăng nhưng mạng lại dở chứng, xin lỗi vì thất hứa *cuối đầu*...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play