Thế giới bên ngoài căn phòng của Đinh Thường Y đã dần dần huyên náo lên với những tiếng cười đùa lả lơi, tiếng đàn hồ cầm não nuột, tiếng ca hát thánh thót ... Thế nhưng, thế giới trong phòng lại hoàn toàn tịch mịch, thê lương, phảng phất như tất cả tiếng ồn huyên náo ngoài kia đều thuộc về một thế giới khác vậy.
Thỉnh thoảng chỉ có một hai tiếng hồ cầm len lỏi được vào trong thế giới cách biệt này, nhưng chỉ làm cho không gian trong phòng càng thêm thê lương và tịch mịch.
Đường Khẩn cứ nói, Đinh Thường Y cứ nghe, bóng tối dần dần che phủ cả căn phòng, song không ai đốt đèn lên.
Đinh Thường Y lặng lẽ ngồi nghe, cuối cùng thở dài một tiếng, than rằng:
– Thật không hiểu, Đại Cách Thiên Công của huynh ấy giỏi như vậy, rõ ràng có thể chạy được, nhưng sao huynh ấy lại không chạy?
Đường Khẩn ngắm nhìn Đinh Thường Y ngồi trong góc tối như si như dại, tóc nàng xõa ngang vai, phủ lên y phục trắng, tóc đen còn hơn cả sắc đêm nữa. Cả gian phòng tối om, chỉ có ba sự vật duy nhất là phát sáng, đó là tấm kính đồng, bộ lam y và đôi mắt của Đinh Thường Y.
Đường Khẩn chưa từng biết rằng con gái mặt tròn thì ra lại có một thứ mềm mại trời cho, dễ dàng hòa quyện với không gian, cởi mở phóng khoáng, Đường Khẩn cũng chưa từng ngờ rằng một thân hình đầy đặn như thế, mà eo lưng chỉ vừa một chắt tay.
Gã buột miệng nói:
– Tại hạ biết.
Đinh Thường Y khẽ nghiêng đầu, biểu tình tựa như đang mang một dấu chấm hỏi lớn trong đầu.
Đường Khẩn nói:
– Quan đại ca nói với chúng tôi, có một lần, huynh ấy giao đấu với người khác, đã vô ý đả thương mấy người vô can đứng xem, tự cảm thấy mình có tội nên đã thúc thủ chịu trói, chấp nhận hình phạt của pháp luật. Đại khái có lẽ thời kỳ thụ hình cũng không đến một năm ...
Đinh Thường Y gật đầu nói:
– Chuyện này thì ta biết, với võ công của đại ca, nếu huynh ấy không muốn ở lại, trên đời này liệu còn ai cản được huynh ấy nữa?
Đường Khẩn nói:
– Đinh cô nương, cô nương có biết mấy tên cao thủ mới đến nha phủ không?
Đinh Thường Y nói:
– Võ công của Ngôn thị huynh đệ tuy cao cường, nhưng vẫn không thắng nổi đại ca, thêm vào tên Cự Phủ Thư Sinh đó thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bình thủ với đại ca mà thôi, cũng không thấy có gì đáng ngại cả.
Đường Khẩn nói:
– Tại hạ từng nghe đại ca nói, có một tên cao thủ, họ Nhiếp ...
Gã lập tức cảm nhận được ở trong bóng tối Đinh Thường Y đang khẽ chấn động:
– Nhiếp Thiên Sầu?
Đường Khẩn vội nói:
– Tại hạ không biết y là Nhiếp cái gì, chỉ nghe đại ca nói, tên họ Nhiếp đó không dễ đối phó, nếu như huynh ấy bỏ đi, tên họ Nhiếp đó nhất định sẽ sục tìm khắp nơi, như vậy sẽ liên lụy đến huynh đệ của huynh ấy ... Quan đại ca còn nói, huynh ấy vào đó là để đền tội, căn bản không muốn chạy trốn, dù sao ở trong lao cũng có thể giúp được thêm mấy kẻ khổ mệnh.
Đinh Thường Y buồn bã thấp giọng than:
– Quan đại ca thật là ...
Đường Khẩn nói:
– ... Sau đó, quan lão gia biết Quan đại ca vào trong ngục, muốn mời huynh ấy đến, nhưng đại ca đều không chịu. Lý đại nhân nhiều lần cho người đem áo gấm, chăn hoa, sơn hào hải vị đến tặng đại ca, song đại ca đều chối từ, hoặc nhận lấy rồi đem chia cho các huynh đệ. Về sau, dường như Lý đại nhân đã tức giận, mấy lần cho người đến triệu kiến đại ca, mỗi lần trở về, khi mọi người hỏi làm sao rồi, quan đại ca điều cười ha hả nói:
"Bọn chúng muốn ta làm chó săn, thật đúng là dùng mắt chó nhìn người mà!". Về sau có lẽ Lý đại nhân cũng nản lòng, nên không triệu kiến Quan đại ca như trước nữa.
Quan đại ca thì vẫn như trước, thường thay những huynh đệ cô khổ vô tội trong nhà lao xuất diện, không ngờ ...
Đinh Thường Y đột nhiên đưa tay nắm chặt tay Đường Khẩn, khiến gã ngây người ra, chỉ thấy bàn tay nàng mềm mại như bông, nhưng lại lạnh giá như băng tuyết và đẫm mồ hôi.
Đường Khẩn ngập ngừng nói:
– Không ngờ ...
Đinh Thường Y nghẹn ngào:
– Quan đại ca ...
Đến đây, giọng nói của nàng đột nhiên thay đổi, tựa như ra lệnh cho Đường Khẩn:
– Nói tiếp đi!
Đường Khẩn nuốt nước bọt:
– Không ngờ ... sau đó, hình như đại ca đắc tội với thiếu gia của Lý đại nhân, hình như ... hình như ... không chịu làm việc gì đó cho Lý Trù Trung ... Tên Lý Trù Trung đó đã âm thầm ra lệnh cho tên đầu mục họ Long dùng thuốc mê ám hại đại ca, sau đó cắt hết gân chân và phế đi hạ bàn của huynh ấy ...
Đinh Thường Y phẫn hận nói:
– Đại ca, bọn muội đến muộn rồi, bọn muội đến muộn rồi!
Đường Khẩn ngập ngừng:
– Những chuyện về sau ... cô nương đều đã thấy cả ...
Đinh Thường Y cười thảm:
– Chúng ta đã phái người đến phủ của Lý Ngạc Lệ náo loạn, mục đích là để dẫn dụ Nhiếp Thiên Sầu đến đó, sau rồi toàn lực tấn công đại lao cứu thoát đại ca. Ai ngờ ...
Đinh Thường Y nói đến đây thì lời nói như bị tắc nghẹn lại trong miệng. Lúc này, trong phòng đã tối tới mức đưa bàn tay lên trước mặt cũng không nhìn ra được có mấy ngón, Đường Khẩn chỉ cảm thấy Đinh Thường Y đang ngồi mặt đối mặt với gã, nghe tiếng thở nhè nhẹ của nàng cũng có thể cảm thấy được vẻ diễm lệ tuyệt trần của nàng.
Cảm giác đối diện trong bóng tối này thật vô cùng khó tả, vô cùng động lòng, Đường Khẩn chợt nghĩ, Quan đại ca vừa mới ngộ nạn, huynh ấy và Đinh cô nương đều là ân nhân cứu mạng của gã, vậy mà giờ đây lòng gã lại chỉ tơ tưởng đến Đinh Thường Y, phảng phất như những buồn vui, hờn giận của nàng còn quan trọng hơn cả đại nạn sinh tử vừa nãy gấp trăm, gấp ngàn lần vậy. Đường Khẩn không cầm được định tát cho mình một cái:
"Đường Khẩn à, ngươi có còn là người nữa hay không?" Sau đó gã lại nghĩ:
"Tư niệm của ta đối với nàng là xuất phát từ trái tim chân thành, lại vô phương kềm hãm, vậy thì có tội gì đâu? Ta cũng đâu có hành vi gì vượt vòng lễ giáo, lại dùng tấm lòng chí thành để tưởng niệm nàng, vậy thì có gì không đúng? Tại sao ta phải tự kềm chế mình làm gì?" Gã nghĩ như vậy, tựa hồ như tự đóng băng mình trước, sau đó lại nhảy vào trong lò lửa, lúc lạnh lúc nóng, tâm tình biến chuyển liên hồi, bụng dạ rối như tơ vò, khuôn mặt bất giác cũng nóng bừng lên.
Trong bóng tối, không biết Đinh Thường Y đang rơi lệ hay đang chìm sâu vào hồi ức?
Kỳ thực Đinh Thường Y chẳng nghĩ gì cả. Nàng nghe xong câu chuyện về Quan đại ca, thì cơ hồ như bản thân mình cũng đã chết. Tự mình hóa thân thành một nhân vật hoàn toàn chẳng liên quan, đứng ở một góc tối nhìn người khác trang điểm cho tử thi của mình, rồi dâng hương, quỳ bái, nhập quan, đóng đinh ..., nàng cũng chẳng hề động dung.
Nàng muốn đứng dậy đốt đèn, song lại không làm vậy. Nguyên nhân đơn thuần chỉ vì trong giờ khắc này, nàng không muốn nhìn thấy ánh sáng, cũng chẳng muốn làm bất cứ công việc gì.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói the thé như xé vải:
– Ai da, Mẫu Đơn à, Lỗ đại nhân đến rồi, cô còn ở trong đó làm gì vậy? Còn không mau đốt đèn lên ra nghênh tiếp đại nhân đi!
Đường Khẩn nhất thời không biết làm sao mới tốt. Chỉ nghe Đinh Thường Y lạnh nhạt nói:
– Lại một tên cẩu quan nữa đến.
"Cách!" Món đồ đánh lửa tỏa ra một thứ ánh sáng vàng nhợt nhạt, ngọn đèn dầu được đốt lên chiếu rọi bức tranh thiên nữ được điêu khắc trên tường.
Đường Khẩn ấp úng:
– Tại hạ ... tại hạ ... phải ...
Đinh Thường Y nói:
– Tên cẩu quan này đến đây, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều người bảo vệ, ngươi hãy nấp vào trong tủ quần áo trước, đợi ta tìm cách đuổi hắn đi rồi sẽ tính sau.
Đường Khẩn vốn định nói:
Bất tất phải vì ta mà đuổi người ta đi, nhưng chợt nghĩ bản thân gã đâu có tư cách nói câu này với nàng, đành ngậm lại trong miệng không nói ra nữa.
Đinh Thường Y không để ý đến gã. Nàng đứng sang một bên khoác tấm ngoại y màu lam lên trên bộ nội y màu trắng mỏng manh bó sát người, để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ. Có lẽ nàng là giang hồ nữ hiệp nên đối với những chuyện này không cố kỵ gì lắm, khi Đường Khẩn liếc nhìn qua, thì Đinh Thường Y đang luồn tay phải vào trong áo, từ góc độ của gã có thể nhìn thấy được gò ngực trái của nàng, dưới ánh đèn phập phồng như một ngọn núi lửa có thể phun lên bất cứ lúc nào.
Đường Khẩn ngây người, đi vài bước về phía trái, quay đầu, rồi lại bước về phía phải, tâm ý tán loạn.
Đinh Thường Y thấy vậy liền hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Đường Khẩn vội đáp:
– Tại hạ ... tại hạ tìm tủ quần áo.
Đinh Thường Y cố nén cười, đưa tay chỉ:
– Trước mặt ngươi không phải là tủ quần áo đó sao?
Đinh Thường Y giờ mới tỉnh ngộ, vội chạy đến chui vào bên trong. Đinh Thường Y lúc này mới khẽ mỉm cười. Khuôn mặt thành thục lão luyện mà mỹ lệ tuyệt trần phút chốc bỗng trở nên ngây thơ khả ái vô cùng.
Mụ tú bà bên ngoài lại giục giã:
– Mẫu Đơn à Mẫu Đơn, còn không nhanh lên một chút! Cô định để Lỗ đại nhân đợi đến phát hỏa đấy à?
Chợt nghe một tiếng đằng hắng nhẹ.
Tú bà rất có thể là loại người biết thời thế nhất ở dưới gầm trời này vậy, vừa nghe tiếng đằng hắng, mụ lập tức chuyển giọng nói:
– Để Lỗ đại gia đợi lâu quá thì cô không còn phúc phần này nữa đâu!
Nói xong thì quay sang nhìn người kia cười toe toét.
Đinh Thường Y chậm rãi khoác áo lên người, sau đó đốt một cây hương, chắp hai tay, nhắm mắt lại vái một vái, rồi cắm vào trong lư. Nàng đợi cho gian phòng tràn ngập mùi hương mới bước đến bên bàn trang điểm, chọn một cây kim thoa gài lên mái tóc đen tuyền, rồi vừa kẻ mày vừa nói:
– Người ta muốn đi thì cứ để người ta đi đi!
Mụ tú bà nôn nóng nói:
– Cô ...
Tiếng đằng hắng lại vang lên, tiếp đó là một giọng nói thập phần văn nhã:
– Không cần gấp, không cần gấp. Mẫu Đơn cô nương cứ từ từ, ta không vội mà, ta không vội ...
Mụ tú bà cười cầu tài:
– Lỗ ... Lỗ đại gia thật biết nhẫn nại. Ngài nhẫn nại như vậy, nữ nhi nào mà chẳng thích ...!
Chỉ nghe người kia cười khan một tiếng nói:
– Ta không vội, ta đương nhiên không vội. Ta cần gì phải vội chứ? Hà hà!
Đường Khẩn nấp trong tủ quần áo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Đinh Thường Y đang điềm nhiên trang điểm. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy cảnh mỹ nhân trang điểm dưới ánh đèn này, bao nhiêu phẫn nộ, bực tức trong Đường Khẩn đều hoàn toàn biến mất, hơn nữa gã còn cảm thấy cả những khổ nhục, vất vả phải mà gã phải chịu đựng trong thời gian ngồi tù cũng cơ hồ như được bù đắp đầy đủ vậy.
Lúc này, đột nhiên có người dài thân bước vào, bên cạnh là mụ tú bà đang cười toe toét.
Đinh Thường Y cũng không hề kinh hoảng, nàng chầm chậm quay lại, cúi người hành lễ:
– Tham kiến Lỗ đại nhân.
Người kia để râu năm chòm, dung mạo cũng khá anh tuấn. Chỉ nghe y cười ha hả nói:
– Miễn đi, miễn đi. Đến đây tìm nàng chỉ phân lớn nhỏ, chứ phân đại nhân tiểu nhân làm gì?
Đinh Thường Y mỉm cười lắc đầu nói:
– Lỗ đại nhân không phân chứ tiểu nữ tử nào dám không phân. Nam nữ hữu biệt, đại nhân nói là sẽ đợi ngoài cửa, vậy mà lại chẳng thông truyền lấy một tiếng đã xộc vào tận trong này, không biết đây là ý tứ gì?
"Lỗ đại nhân" khẽ "ồ" lên một tiếng. Mụ tú bà rối rít nói:
– Ai da, Mẫu Đơn à Mẫu Đơn, hôm nay cô uống lầm thuốc hay sao thế? Sao cô dám nói những lời như vậy với Lỗ đại nhân?
Lỗ đại nhân giơ tay lên ngăn không cho mụ tú bà tiếp tục trách mắng Đinh Thường Y, mỉm cười nói:
– Nếu cô nương trách ta lễ số chưa được chu toàn, vậy để ta ra ngoài đợi vậy.
Nói đoạn liền quay người định bước đi. Đinh Thường Y lạnh nhạt nói:
– Vậy cũng không cần.
Lỗ đại nhân nghe vậy liền lừ mắt nhìn mụ tú bà một cái. Mụ tú bà lập tức hiểu ý, liền cười toét miệng bỏ ra ngoài, trước khi đóng cửa lại còn nói:
– Hai người cứ thoải mái nói chuyện, mụ sẽ sai người mang rượu thịt lên hầu đại gia ngay!
Đinh Thường Y lạnh lùng:
– Loại người này chỉ giỏi phá hại chuyện của ngài mà thôi!
Lỗ đại nhân lấy ra một chiếc lược chải chuốt bộ râu của mình, mỉm cười đặt tay lên vai Đinh Thường Y:
– Mỹ nhân của ta! Hôm nay kẻ nào làm cho nàng tức giận vậy?
Đinh Thường Y khẽ rùn người, khiến Lỗ đại nhân bị hẫng tay, y vốn là kẻ ngồi ở trên cao, quan uy hiển hiển, dù là hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt y ba phần, vậy mà hôm nay Đinh Thường Y đã mấy lượt làm y cụt hứng, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Y đang định phát tác, trợn mắt nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh đèn vàng vọt Đinh Thường Y đẹp tựa một đóa phù dung đang nở rộ, cơn giận của y liền lập tức tiêu tán, đưa tay lên vuốt nhẹ bộ râu, phát ra một tiếng cười lạnh:
– Ta biết!
Đinh Thường Y không để ý đến y, ngồi đối diện với gương đồng, đưa tay hất mái tóc đen tuyền sang một bên, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Nàng ngậm chiếc kim xoa vào miệng, mắt nhìn chăm chú vào trong gương. Từ góc độ của Đường Khẩn nhìn ra, có thể thấy được hai gò má nàng ửng hồng lên dưới ánh sáng đèn huyền ảo, quả thật có chút phong tình của bậc vương hậu, lại mang cả vẻ đẹp huyền bí đậm chất liêu trai.
"Lỗ đại nhân" ảo não nói:
– Mẫu Đơn, nàng đừng tưởng ta không biết nàng đã làm những gì, chỉ là ta không muốn vạch trần ra đó thôi.
Đinh Thường Y đập mạnh hộp phấn trên tay xuống mặt bàn, đứng dậy quay người lại nói:
– Vậy ngài hãy nói những gì ngài biết ra đi, xem tiểu nữ có sợ hay không?
Khẩu khí của Lỗ đại nhân chợt mềm mỏng lại:
– Chúng ta đã quen biết nhau năm năm rồi, đâu cần phải làm to chuyện lên như vậy chứ?
Đinh Thường Y quay mặt đi, không thèm nhìn y nữa.
Thanh âm của Lỗ đại nhân mang theo cảm tình rất sâu nặng:
– Mẫu Đơn à, có chỗ nào trên thân thể nàng mà ta chưa từng thấy qua? Có nơi nào mà ta chưa từng vuốt ve? Giờ sao nàng lại đối với ta như vậy?
Đinh Thường Y lạnh lùng:
– Lỗ đại nhân, ngài nên tôn trọng một chút. Trước đây, tiểu nữ ở trong thanh lâu thân thế đã thê lương lắm rồi, vậy mà còn bị ngài cho uống mê dược, mất đi tấm thân thanh bạch. Nhưng thôi, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, nếu ngài còn nhắc lại nữa thì đừng trách tiểu nữ phải đuổi ngài ra ngoài đấy!
Lỗ đại nhân vẫn mặt dày mày dạn nói:
– Nàng có biết ta luôn ngày nhớ đêm mong tấm thân ngà ngọc và gương mặt diễm lệ mà lạnh lùng của nàng không? Thật kỳ quái! Mỹ nữ trên đời này ta đã gặp qua không biết bao nhiêu cho kể, vậy mà nỗi nhớ giành cho nàng vẫn không hề đổi thay ...Trước đây nàng đối với ta cũng đâu đến nỗi nào, sao hôm nay lại cự tuyệt người đến từ ngàn dặm vậy?
Đinh Thường Y nhạt nhẽo nói:
– Tối nay tiểu nữ không có hứng nói chuyện với ngài!
Đôi môi nàng hồng lên tựa một trái ớt chỉ thiên, nhưng thanh âm thì vẫn thấp trầm như tiếng gõ vào một tảng đá vậy.
Lỗ đại nhân hiển nhiên là có chút tức giận:
– Tại sao?
Đinh Thường Y lạnh giọng:
– Không cao hứng thì là không cao hứng thôi!
Lỗ đại nhân gằn giọng:
– Ta biết vì sao nàng không cao hứng!
Y nhấn mạnh từng chữ một:
– Bởi vì tên gian phu bị thiến của nàng, hôm nay đã bị người ta giết chết!
Khuôn mặt Đinh Thường Y như được phủ một lớp sương lạnh:
– Ngài ...!
Lỗ đại nhân cười gằn nói:
– Ta làm sao? Nàng tưởng ta không biết à? Kỳ thực nàng cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, mà chính là nữ thủ lĩnh của bọn cường đạo, Lam La Sát Đinh Thường Y, đừng tưởng rằng ta gọi nàng là Mẫu Đơn thì ta không biết nàng là La Sát!
Đinh Thường Y cười lạnh, tức giận nói:
– Được lắm, Lỗ Vấn Trương, Lỗ đại nhân, vậy giờ ngài muốn gì?
Lỗ Vấn Trương thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói:
– Trước giờ ta không vạch trần thân phận của nàng chính là lưu lại cho nàng một cơ hội, để hai chúng ta có thể tái tục cựu hoan. Sau khi tên tiểu tử họ Quan ấy thảm bại, nàng cũng còn một con đường sống. Ta không bảo vệ nàng, thiên hạ này còn ai có thể bảo vệ nàng nữa? Lý Ngạc Lệ là hạng người nào? Y tâm tư cẩn mật, tra xét sự tình đến tận chân tơ kẽ tóc, nếu không có ta, giờ này nàng có còn sống hay không? Tấm khổ tâm này của ta, nàng còn không hiểu hay sao?
Đinh Thường Y thoáng có chút kích động, song rất nhanh đã trấn định trở lại:
– Làm sao mà ngài biết được?
Lỗ Vấn Trương nói:
– Có Nhiếp Thiên Sầu bên cạnh thì có việc gì mà ta không biết được?
Đinh Thường Y rít lên từng chữ một:
– Nhiếp ... Thiên ... Sầu ...!
Sau rồi cười thảm nói:
– Tin tức Nhiếp Thiên Sầu điều tra được, lẽ nào Lý Ngạc Lệ lại không hay biết?
Lỗ Vấn Trương bước lên một bước, nắm lấy hai tay Đinh Thường Y nói:
– Nếu như không có ta, thì Quan Phi Độ vừa chết, y đã lập tức phát binh đến Cúc Hồng Lâu, giết sạch cả bảy phân đàn của nàng, gà chó không lưu rồi!
Đinh Thường Y cười nhạt:
– Vậy ngài đến đây làm gì?
Lỗ Vấn Trương tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược cả lên:
– Ta đến bảo vệ nàng chứ còn gì nữa!
Đinh Thường Y mỉm cười, rút hai tay lại, nhạt nhẽo nói:
– Đa tạ! Lỗ đại nhân, ngài đã bảo vệ đủ rồi! Hãy về đi!
Lỗ Vấn Trương liền hỏi lại:
– Nàng nói vậy là có ý gì?
Đinh Thường Y lạnh nhạt đáp:
– Ta còn có ý gì nữa?
Lỗ Vấn Trương nói:
– Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Vì một tên Quan Phi Độ đã chết, có đáng hay không?
Đinh Thường Y cười lạnh:
– Nếu như ngài thật là người tốt, thì đáng lẽ ra phải bảo vệ Quan đại ca mới đúng?
Sao lại để cho huynh ấy chết? Nếu như ngài thật sự thấu hiểu ta thì tại sao còn để cho chúng giết chết Quan đại ca?
Lỗ Vấn Trương lúng túng đáp:
– Tên ... tên tiểu tử Quan Phi Độ đó ở trong ngục vẫn còn hoành hoành ngang ngược, vô pháp vô thiên, ta làm sao mà bảo vệ nổi?
Đinh Thường Y chỉ tay vào mặt Lỗ Vấn Trương hét:
– Đó là do ngài không bảo vệ huynh ấy! Ngài không bảo vệ huynh ấy, đến đây bảo vệ ta làm gì? Huynh ấy chết rồi, ta cũng chẳng muốn sống thêm nữa!
Lỗ Vấn Trương cố nén cơn giận nói:
– Nàng hà tất phải như vậy chứ? Nàng là nàng, hắn là hắn. Đâu phải nàng chỉ có một người đàn ông là hắn? Vì hắn mà nàng phải làm vậy có đáng không? Bao nhiêu ngày tháng không có hắn nàng đều đã sống rất tốt, đâu cần phải vì sự tức giận nhất thời mà ...
Đinh Thường Y nói:
– Đây không phải vì sự tức giận nhất thời, ngài không thể hiểu được!
Lỗ Vấn Trương không thể tự kiềm chế đựơc nữa, lớn giọng hỏi:
– Ta không hiểu cái gì? Chỉ cần nàng nói ra ta đều hiểu hết!
Đinh Thường Y đột nhiên cao giọng nói:
– Nữ nhân của huynh ấy không chỉ có một mình ta, ta cũng không chỉ có một mình huynh ấy, nhưng nếu huynh ấy chết, ta cũng không muốn sống nữa. Nếu như ta chết, huynh ấy sống cũng chẳng vui vẻ gì ...
Nàng như một con mèo xù lông lên vì tức giận:
– Ngài có hiểu không? Không hiểu! Mau đi ra ngoài cho ta!
Lồng ngực Lỗ Vấn Trương phập phồng, nhất thời không biết nói gì, liền lấy chiếc lược ra chải râu, nhưng cánh tay cứ run rẩy không ngừng.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, tiếp đó là giọng nói the thé của mụ tú bà như gà mẹ đang cục ta cục tác:
– Lỗ đại gia, rượu thịt mang lên rồi ạ!
Lỗ Vấn Trương không để ý đến mụ, cất tiếng hỏi Đinh Thường Y:
– Nàng có biết vì vụ án này, kinh thành này đã phái ra nhân vật nào không?
Đinh Thường Y khẽ mím môi, nhạt nhẽo nói:
– Ta chỉ biết từ đây có thể nhìn thấy một đám người đứng ở cổng thành đang đợi người đó, giống như là muốn đón tiếp thừa tướng đại nhân nhập thành vậy.