"Chợt ngưng lại, tia sáng trong đôi mắt tứ điện hạ thẫm hơn:'Thiên lí yên trần ngạo cửu thiên, thiên hạ thùy nhân bất thúc quân - Không biết ba vị có nhận ra ai không?'
(Ngàn dặm khói lửa ngạo khắp trời, vương trong thiên hạ ai chẳng biết)
Lời vừa thốt ra, sắc mặt thiếu niên và nam tử áo đen kia lại trắng nhợt.
Nhưng lúc này lại chẳng ai quan tâm vì sao họ biến sắc như vậy, bởi còn đang bị câu thơ làm chấn động. Trên thế gian này chỉ có một người viết ra câu thơ ấy, là thiên hạ đệ nhất tài tử — Ngạo Thiên Quân.
Cũng không biết làm thế nào cuối cùng đến được một sân bãi thi đấu, còn chưa vào đến cửa đã ngửi thấy hương rượu ngào ngạt, tất cả chúng ta đều chưa uống mà đã say cả.
Bước tới 'Mạc Vấn các' thì chỉ thấy một người khoát hồng y đang ngồi ngay ngắn trong phòng, nói thẳng ra là cầm bầu rượu tự châm tự uống, đúng là Ngạo Thiên Quân. Trong thiên hạ, đương nhiên người có thể mặc hồng y mà lại tỏa ra khí phách như vậy, ngoại trừ hắn ra thì tuyệt đối không có người thứ hai.
Nghe tiếng mọi người vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói:'Chờ các người thật lâu quá.'
Nhưng lại chẳng biết hắn là đợi ai.
Chỉ thấy thiếu niên thần y khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ mà ngồi đối diện hắn:'Đã lâu không gặp.'
Chẳng ai ngờ là cố nhân tương phùng, việc này ngay cả tứ điện hạ và cô gái kia đều thấy kì quái.
'Kì Nhiên, hai người biết nhau sao?' Cô gái hỏi, lập tức vỗ tay tán thưởng cười nói, 'Vậy cửa này có thể châm chước một chút không?'
Thiếu niên cười khổ:'Làm muội thất vọng rồi.'
Ngạo Thiên Quân ngẩng đầu như có như không liếc mắt quét sang người cô gái, cái nhìn ấy chẳng thể hiện rõ nét khinh miệt hay không, nhưng chung quy lại vẫn có cảm giác tài trí hơn người, thản nhiên hỏi:'Vẫn yêu cầu cô nương ứng thí sao?'
Cô gái vội xua tay đáp:'Tôi không được đâu, vẫn là giao cho Kì Nhiên đi.'
Chàng trai ấy không nén được nụ cười:'Ta đã đối phó với cả ba cửa rồi, nói thế nào thì cửa này cũng phải do muội góp sức đi chứ?'
Cô nương đó vừa định chơi xấu một chút, lại nghe Ngạo Thiên Quân nở nụ cười trào phúng, ghé sát vào bên tai thì thào vài câu. Lúc này, cô gái biến sắc, mặt trắng bệch như người chết, vết sẹo như đao chém ngang dọc lại càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt thiếu niên thần y lạnh xuống, đang định mở miệng, cô gái lại cắn cắn cánh môi đỏ mọng như anh đào nói:'Tốt nhất là huynh không được hối hận khi ra quyết định này đấy. Ra đề mục đi!'
Ngạo Thiên Quân cười ha ha, nốc cạn một chén rượu lên tiếng:'Được rồi, chúng ta lấy rượu vi đề.' (lấy rượu làm đề)
Nói xong nâng cốc hướng đến trước mặt cô gái:'Hiện tại lui bước vẫn còn kịp đấy.'
Sắc mặt chàng trai không tốt lắm nhưng vẫn chưa nói lời nào, nhướng mày định muốn uống cạn chén rượu. Cô gái cùng nam tử áo đen bên cạnh lại bước tới trước giành chén rượu trong tay hắn, đồng thanh kêu lên:'Huynh làm gì vậy?'
Thiếu niên thần y ấy cười gượng, nhưng cũng không lại cố thêm nữa.
Sắc mặt cô gái bình tĩnh, lạnh lùng hỏi:'Ngạo đại tài tử, có thể bắt đầu được chưa?'
Nụ cười Ngạo Thiên Quân thoáng mang theo nét tán thưởng, phất tay nói:'Mang bảy chén rượu đến đây!'
Chén được đưa đến, Ngạo Thiên Quân rót đầy từng cái một, ngạo nghễ lên tiếng:'Vậy để tại hạ bắt đầu trước!'
Lời này vừa buông xuống, không biết vì sao cả người hắn run lên nhưng toàn thân lại tỏa ra khí thế và sức hấp dẫn khôn cùng. Hắn bưng một chén rượu lên, một hơi uống cạn, ngước đầu ngâm:'Nhật nguyệt tự hữu sự, nhất dạ hành nhất chu.'
Chén thứ hai lại cạn khô.
'Thảo mộc do tu lão, nhân sinh đắc vô sầu?'
Mọi người không kềm được mà trầm trồ khen ngợi, câu thơ này quả thật kì diệu đến không nói nên lời, Ngạo Thiên Quân thật không hổ danh thiên hạ đệ nhất tài tử.
Chén thứ ba.
'Nhât ẩm giải bách kết, tái ẩm phá bách ưu.'
Chén thứ tư.
'Bạch phát khi bần tiện, bất nhập túy nhân đầu.'
Chén thứ năm.
'Ngã nguyện Đông Hải thủy, tẫn hướng bôi trung lưu.'
Chén thứ sáu, Ngạo Thiên Quân nhìn về phía thần y thiếu niên cười ảm đạm, nâng chén một hơi uống cạn.
'An đắc Nguyễn bộ binh, đồng nhật túy hương du.'
Thời khắc chén rượu đó đặt xuống, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Nếu như trước kia mọi người chỉ biết thanh danh thiên hạ đệ nhất tài tử qua lời đồn đại, thì nay, giờ phút này, bọn họ cuối cùng cũng được diện kiến thực lực chân chính cùng khí thế trời sinh của thiên hạ đệ nhất tài tử một cách trọn vẹn.
Bảy bước thành thơ, thật sự là kì tài!
Ngạo Thiên Quân cười khẽ với cô gái:'Nếu cô nương bây giờ tìm hắn giúp đỡ thì vẫn còn kịp đấy.'
Cô gái vậy mà không tức giận, ngược lại sắc mặt bình tĩnh đến kì lạ, nói:'Tôi nghĩ là không cần đâu. Mặc dù là không phải chính tôi thắng huynh, nhưng đáng tiếc, hôm nay huynh thua chắc rồi!'
Ngạo Thiên Quân sững người, liền đó có chút giận dữ đáp:'Hiện tại thì mạnh miệng thế, như vậy mời cô nương.'
Cô gái nhoẻn miệng cười giống như hoàn toàn không để cái tên Ngạo Thiên Quân trong lòng. Chậm rãi cầm lấy chén rượu đó, rồi cũng tương tự rót đầy cả bảy, nói:'Tôi xin trả lại cho các hạ nguyên vẹn những lời này!'
Lúc này, Ngạo Thiên Quân đã bình tĩnh lại, có lẽ là cũng thấy phân cao thấp cùng tiểu cô nương ấy có phần mất hình tượng, vì vậy chỉ im lặng nhìn cô gái học theo động tác của mình bằng con mắt băng giá.
Bàn tay mềm mại của cô gái bắt đầu nâng chén rượu, ánh mắt thẫm lại trong suốt, óng ánh như hổ phách, cả người tỏa ra khí phách không hề thua kém Ngạo Thiên Quân.
Một hơi uống cạn sạch, cô gái cất giọng ngâm thơ. Hiển nhiên rằng giọng vẫn còn chút ngây ngô, non nớt nhưng khí thế chỉ tăng thêm chứ không hề giảm:
'Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy vô thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.'
Cô ấy chẳng để dư chút thời gian cho mọi người hoàn hồn, tay không ngừng nghỉ uống cạn chén thứ hai.
'Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.'
'Choang—' Chén rượu trong tay rơi xuống mà Ngạo Thiên Quân chẳng hay, không khí đại sảnh so với lúc song đấu thì lại càng yên ắng, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng giống như không tự chủ được.
Không dừng lại chút nào, ánh mắt cô gái sáng rực tựa đang nhìn về phía mọi người, nhưng cũng giống như không để vào mắt bất cứ điều gì.
'Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi.'
Cô nương đó đã có hơi loạng choạng không vững, tuy vậy mi không chớp mặt không đổi uống cạn chén thứ tư.
'Sầm phu tử, đan khâu sinh, tương tiến tửu, bôi mạc đình. Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã trắc nhĩ thính.'
Chén thứ năm, trong phòng vẫn im ắng không tiếng động, không gian dường như chậm lại. Cô gái cười khẽ, uống cạn chén.
'Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyệt trường túy bất nguyện tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hưu ẩm giả lưu kì danh.'
Chén thứ sáu, cô ấy dùng bàn tay trắng như ngọc đã có chút ửng hồng đỡ trên mép bàn, lại ngửa đầu uống cạn.
'Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiễn, kính tu cô tửu đối quân chước.'
Đã có chút men say nhưng toàn thân thiếu nữ kia đều mang đậm khí phách. Chỉ thấy sắc mặt đã hơi hồng hồng, vết thẹo đao chém ấy vẫn dữ tợn, đỏ sẫm đến gai mắt, nhưng hòa với đôi mắt trong veo, long lanh như hổ phách kia lại nổi bật, xinh đẹp vô cùng, đẹp đến rung động lòng người.
Chén cuối cùng, ánh mắt lạnh nhạt như muốn khắc sâu vào lòng người đó đảo qua rồi uống cạn.
'Cạch—‘ Âm thanh chén rượu chạm vào mặt bàn vang lên thật lớn mang theo tiếng vọng của thiên cổ tuyệt cú.
'Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhân tương xuất hoán mĩ tửu. Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.'
Cô nương ấy xoay người về hướng những người khác, về phía Ngạo Thiên Quân đã rơi vào ngơ ngẩn, nở nụ cười mờ mịt:'Thiên hạ đệ nhất tài tử, tôi. có qua cửa không?'
Lời chưa dứt thì cả cơ thể đã mềm nhũn ngã về sau.
Thần y thiếu niên cũng phản ứng rất nhanh, chỉ bước một bước lớn tới ôm cô gái vào lòng, nói với mọi người:'Hôm nay trời đã khuya rồi, cho dù có tính tại hạ qua cửa hay không, tại hạ cũng đều phải cáo từ!'
Tứ điện hạ một bước tiến lên chặn hoàn toàn đường đi của hắn. Nam tử áo đen phía sau thiếu niên đương nhiên đã đưa tay đặt trên chuôi kiếm.
Tứ điện hạ vội vàng xua tay:'Tại hạ tuyệt không có ác ý, chỉ là khối ngọc Vọng Thiên lâu này nên thuộc về ba vị mới phải.'
Chỉ thấy ngài đưa ra một khối ngọc trong suốt mà trắng như tuyết, mặt trên được khảm vài chữ vàng:'Vọng Thiên lâu'.
Chàng trai có hơi trầm ngâm rồi nhận lấy, nói:'Đa tạ.'
'Tạm thời Công tử..' Giọng Ngạo Thiên Quân vang lên, 'Xin bảo trọng.'
Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, cẩn thận gật đầu:'Các người cũng thật là!'
Nói xong, ôm cô gái đang mê man cùng nam tử áo đen kia một đi không quay đầu lại rời khỏi Vọng Thiên lâu, chỉ lưu lại nơi này một truyền kì dài lâu.”
Khi người đàn ông trung niên dứt lời thì trời đã gần ngả tối, ánh tà dương thẫm sắc vàng rọi vào đại sảnh rộng lớn, rực rỡ, huy hoàng tựa như tái diễn lại trận tỷ thí kinh thế tuyệt tục (kinh động thế gian, chẳng phải người thường: đại ý như chỉ trận tỷ thí không phải của người thường) đã khắc sâu vào tâm trí kia trước mắt mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT