5 giờ sáng chủ nhật (ngày hôm sau).Cô bước xuống tâm trạng ko dc tốt cho lắm,đảo quanh mắt chưa ai dậy.Cũng đúng thôi mới 5 giờ sáng,thở dài rồi đi ra chỗ ghế khoác tạm vào đi ra ngoài hít thở không khí.Ngồi xuống cái xích đu trắng trong vườn,bất giác cười một nụ cười mội nụ cười đau sót cất tiếng hát trong trẻo của mk lên
Duyên mệnh cho chúng ta gặp nhau
Anh là người cho em bt yêu là gì thương là nhớ là gì
Nhưng ông trời lại bắt ta rời xa nhau xa nhau mãi mãi
Hai người hai thế giớ khác nhau
Anh đã từng hứa chúng ta sẽ luôn là của nhau luôn cùng em đi suốt con đường dài
Mà tại sao anh lại thất hứa,bỏ rơi em
Em yêu anh yêu rất nhiều
Em muốn nắm tay anh và hát cùng anh
anh là người mở dc trải tim em là người cho em cảm giác yêu thương 1 người là như thế nào
Chắc có lẽ chúng ta ko cùng 1 thế giới 1 giấc mơ 1 hơi thở
………………
Dg hát thì Khải từ đâu ngồi cạnh cô.
-Em hát hay thật-khải khen
-Sao anh ngồi đây
- ko ngủ dc ấy mà-Khải cười nhìn cô
Cô cũng chẳng nói gì nữa trầm ngâm nhìn lên trời.Thấy không gian im lặng Khải lên tiếng
-Sao em lạnh lùng vậy
Cô quay sang nhìn anh nhíu mày khó chịu
-Ý anh là sao
-Ở cùng với em đã gần 3 tháng anh cũng hiểu dc phần nào của em,1 cô gái lạnh lùng sống khép kín.Có chuyện j cũng 1 mk trải qua 1 mk chịu đựng,em rất ít khi cười em có bt khi em cười đẹp lắm ko-Ngưng 1 lúc anh nói tiếp-Theo anh chắc chắn emđã trải qua chuyện gì sốc lắm đúng ko
-Trước kia tôi như thế nào thì bây giờ cũng thế thôi
-Anh nghe Lâm nói trước kia vào nhóm em đã là người ít nói và trầm tính nhất trong nhóm nhưng có chuyện j thì vẫn nói với Lâm hoặc những người khác còn bây giờ thì khác
-Khác ở điểm j -Cô hỏi mà mắt ko thèm nhìn anh
-Lâm là người hiểu em nhất quan tâm em nhất mà có chuyện j em cũng ko nói với Lâm-
-Thì làm sao anh trả lời tôi đi bây giờ và trước kia tôi khác nhau ở điểm j-
-Em lạnh lùng hơn trước rất nhiều so với xưa kia
Bây giờ cô mới quay sang nhìn anh,Khải tiếp lời
-Nếu chỉ có hai chúng ta em có thể trở về con người thật của em dc ko.Xin em đấy,có chuyện j xin cứ nói với anh,anh có thể giúp em vơi đi dc phần nào nỗi buồn
-Thế anh có bt vì sao tôi lạnh lùng ko
Khải chẳng nói j chỉ lắc đầu
-Vì tôi ko muốn người thứ 2 xen vào trái tim tôi,đau 1 lần là quá đủ rồi tôi ko muốn dày vò bản thân.Tôi sợ lắm,sợ có 1 ngày người tôi yêu thương nhất phải rời xa tôi-nói đến đây 1 giọt nước mắt chảy trên đôi má hồng của cô lại một lần nữa ký ức của Hoàng Minh lại oà về,vụ tai nạn hôm đó lại trở về trong đầu cô như 1 cuốn phim
Khải quay sang nhìn cô ân cần hỏi
-Em khóc à có chuyện j vậy
Cô vội vàng lau nước mắt nói"chắc bụi thôi"
Nói vậy thôi chứ thật ra quan sát cô từ nãy đến giờ cả câu nói của cô anh đã bt cô dg nói đến cái người Hoàng Minh gì gì đó người mà anh luôn muốn hỏi nhưng lại ko dám(Khổ lắm Khải hôm trước ngồi trên cây nghe cuộc nói chuyện của cô với Lâm chương Buồn hay Vui)
-Tôi vào nhà đây lạnh lắm-Cô lên tiếng khi thấy Khải ko nói gì
Khải ngồi đó 1 lúc rồi cũng bước vào phòng ngủ tiếng(Đêm qua anh này 12 giờ mới ngủ vậy mà sáng nay lại dậy sớm ko buồn ngủ làm sao)
6 giờ sáng
-Kỳ kỳ dậy ngay cho tôi-cô hét trong phòng Kỳ
-Mới sáng sớm mà-chị lâm rên(Lâm,Kỳ cùng 1 phòng)
-phải đấy hôm nay chủ nhật mà
-Chị Lâm có thể ngủ nhưng cậu thì ko-
-Why -kỳ mắt nhắm mắt mở hỏi
-Đến công ty,cho bà 5 phút
-bt rồi-Kỳ ngồi dậy lết vào nhà vệ sinh
10phút sau Kỳ xuống nhà,
-Bà ngủ trên đấy à-Linh chi
Kỳ chỉ bĩu môi"ba ông kia đâu"
-đâu hả bà sáng giờ chưa thấy đâu- Linh Chi cũng hỏi
-Ngủ
-Kỳ bà với tôi lên gọi- chi
-ờ
Đứng trước cửa Nguyên
-bà gọi Nguyên khải tôi gọi chị Lâm với Thiên-linh chi
-ờ tùy
Bước vào phòng Thiên phòng này cũng đẹp đấy chứ màu trắng đen làm chủ có 1 chiếc bàn học 1 tủ quần áo rộng,có hai bưc ảnh đóng khung 1 cái là ảnh cả nhóm cái còn lại là ảnh gia đình và 1 cái kệ sách lớn toàn là sách về toán học với vật lý.Phòng con trai mà trang trí vừa đẹp vừa sạch sẽ vừa gọn gàng ngăn nắp.Đến bên chiếc giường ai kia dg ôm kiuma ngủ rất say sưa bất giác ai kia má đỏ ửng tim đập mạnh.Nếu mà Thiên ko động đậy chắc nhỏ đứng đấy đến trưa mất
-Thiên ơi dậy đi-chi lay người
-Lão đại cho em ngủ chút đi
-a Nam Nam em tới Trùng Khánh khi nào đấy-linh chi bất chợt thốt lên
-Nan nam- thiên ngồi bật dậy quay sang linh chi dg cười hỏi cực kỳ ngây thơ
-Nam nam của tôi đâu
-lừa anh thôi dậy đi đừng có mà ngủ nữa-Chi ra ngoài phòng,thiên cũng bật khỏi giường lết vào phòng vệ sinh
15phút sau tại phòng khách
-ko kêu dc má lâm à-kỳ hỏi Linh chi nhún vai
-. Thế bà ko kêu dc khải ca dậy à-linh chi hỏi kỳ
-anh ấy nói là đẽm qua ngủ muộn
- mấy người ra ăn sáng đi cô từ trong bếp đi ra
-Ờ,bà lại ko ăn à-chi hỏi
-Ko đói
Sau khi ăn sáng xong Nguyên Kỳ đến công ty cô đến một trại côi nhi viện còn mỗi Thiên với Linh Chi ngồi xem TV chán quá thì lại đấu game,còn hai con sâu ngủ kia vẫn ngủ ngon lành.Buổi sáng chủ nhật diễn ra thật nhàn chán và lãng xẹt.Cô thì đi đến tối mới về,kỳ nguyên thì trưa cũng chẳng về nhà,Khải dậy thì cũng về nhà bố mẹ luôn.Ở nhà có mỗi ba người trưa thì ra ngoài ăn chiều về thì Lâm tiếp tục với công việc Là Ngủ á ko học xong mới ngủ.Còn hai oan gia kia hiện tại thì
-Cho mày chết
-Cô xích sang bên kia chút đi,tôi sắp hết vũ khí rồi bị cô cướp hết đấy
-Kệ anh /chết đi /ngu này
…………
mk se sua truyên là Khai 18tuoi hoc lop 12,còn Nguyên,Thiên,Lâm 17 tuoi,Nhã Hân,Ngoc Ky,Linh Chi là 16 tuoi nha
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT