Sau khi A Sử Na Yến trở về Hoa Thanh cung, không thèm cho Trang phi sắc mặt tốt.
Trang phi nhìn thấy bộ dạng nàng ta, cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, cho cung nhân lui xuống, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với nàng ta.
A Sử Na Yến trong lòng bực bội, mới đầu còn cảm thấy Trang phi phiền, sau lại cảm thấy lọt tai.
Vì thế, kết quả là A Sử Na Yến bị Trang phi xúi giục mang theo cung nhân đến Phượng Tê cung gặp Hoàng Hậu.
Trang phi đứng trước cửa Hoa Thanh cung, nhìn kiệu liễn càng ngày càng xa, trên mặt lộ ra ý cười châm chọc, cô công chúa Đột Quyết này, thật đơn giản quá mức.
"Nương nương, chúng ta làm như vậy…hình như có chút không phải…" Niệm Hàn đứng gần Trang phi, liếc nhìn kiệu liễn phía xa.
Trang phi lườm nàng một cái, lạnh giọng nói: "Biết nói sao đây!" Trong hậu cung cần có kẻ ngu dốt như A Sử Na Yến đi làm chim đầu đàn. Chuyện thành thì hậu cung mưa móc cùng dính, chuyện không thành thì cũng chỉ có A Sử Na Yến xui xẻo.
Niệm Lộ kéo tay áo Niệm Hàn một cái, ánh mắt nhìn nàng có ý nói nàng không cần nói nữa.
Khóe môi Trang phi khẽ nhếch lên. Sau đó mang theo cung nữ rời đi.
Chính điện Phượng Tê cung.
Sau khi dâng trà, Hồng Tư lui đến bên cạnh Luyện Nguyệt Sênh, Luyện Nguyệt Sênh nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, quét mắt nhìn A Sử Na Yến một cái: "Sao hôm nay Minh Hiền phi lại rảnh rỗi đến đây?" Âm thanh không có tình cảm không dư thừa.
A Sử Na Yến kiềm nén bất mãn trong lòng, hít một hơi thật sâu, trên mặt mang theo nụ cười hoà thuận, "Nương nương, thiếp lần này đến, là có chuyện muốn nói với nương nương."
"Ồ?" Luyện Nguyệt Sênh đặt chén trà lên bàn, nhìn A Sử Na Yến từ trên cao, "Là chuyện gì?"
"Nương nương không cảm thấy bản thân mình đang độc chiếm bệ hạ sao?" A Sử Na Yến nhìn chằm chằm người đang ngồi ghế trên, sự bất mãn thể hiện rõ ràng trong lời nói, "Nghe Trang phi nói, dĩ vãng hậu cung đều là mưa móc cùng dính, nhưng chẳng biết từ lúc nào, bệ hạ không đặt chân đến hậu cung chỉ sủng một mình nương nương."
Nàng là công chúa Đột Quyết cao quý, từ nhỏ được người sủng ái, chưa từng chịu quá nửa phần ủy khuất. Sự kiêu ngạo của nàng, sự cao quý của nàng đều có từ lúc sinh ra, nàng tuyệt đối không cho phép có người dám nghịch ý với nàng! Trên thế giới này, ngoại trừ Phụ Hãn có thể ra lệnh cho nàng, những người còn lại đều không được! Nàng đến nơi này mới mấy tháng mà toàn phải trải qua những ngày nén giận.
Lúc mới đến, A Sử Na Yến còn nhớ được tộc nhân dặn dò, nhưng mỗi ngày trôi qua nàng càng lúc càng thêm bất mãn. Nàng không muốn phải trải qua những ngày tháng phải ngoan ngoãn vâng lời người khác này thêm chút nào nữa.
"Bệ hạ chuyên sủng một mình Hoàng Hậu như thế, khiến tỷ muội trong hậu cung bất mãn mà không dám nói ra. Thần thiếp mong nương nương hiền lành rộng lượng một chút, đừng mãi độc chiếm bệ hạ như thế, khiến mọi người trong hậu cung sinh oán giận." A Sử Na Yến khẽ hừ một tiếng, "Mong nương nương hãy nghĩ đến chúng phi hậu cung một chút, lấy đại cục làm trọng!"
Luyện Nguyệt Sênh bình thản liếc nhìn A Sử Na Yến một cái "Minh Hiền phi nói có đạo lý."
Giữa lông mày A Sử Na Yến có chút kiêu ngạo.
"Dường như ngươi đã hiểu nhầm rồi!" Đồng tử của nàng sắc lạnh nhìn về phía người nọ, "Bệ hạ chưa sủng bản cung, tại sao lại có độc sủng như ngươi nói?"
A Sử Na Yến trừng mắt nhìn nàng.
"Bệ hạ không đến hậu cung là vì bận chính sự, không liên quan đến chuyện khác. Bệ hạ đến Phượng Tê cung, cũng không phải là vì tầm hoan tác nhạc. Về phần bệ hạ tại sao chỉ đến chỗ của bản cung mà không đến chỗ các ngươi. Chuyện này cũng không phải bản cung có thể chi phối. Không phải chỉ cần bản cung nói một câu thì bệ hạ sẽ nghe lời mà đến chỗ các ngươi."
Nhìn xem, hiện tại Cảnh Diễm còn chưa bắt đầu chuyên sủng nàng, A Sử Na Yến liền vội vàng nhảy ra kiếm chuyện. Trong hậu cung này không biết lại có thêm bao nhiêu người mắc bệnh đau mắt.
Sự nhẫn nại của A Sử Na Yến luôn không tốt. Nghe xong lời của Hoàng Hậu, thần sắc lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn, châm chọc nói: "Lời này của nương nương là có ý gì? Lẽ nào ngươi thân là người đứng đầu lục cung, liền không thèm để ý đến sự hài hòa của hậu cung, muốn làm gì thì làm sao?"
Luyện Nguyệt Sênh một tay gác lên tay vịn của ghế phượng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn A Sử Na Yến hỏi: "Lời này của Minh Hiền phi… ý là nói bản cung họa thượng mị chủ, đảm đương không được người đứng đầu lục cung?"
A Sử Na Yến cười lạnh một tiếng, nhanh chóng khôi phục khí thế cao ngạo của nàng, liếc nhìn Luyện Nguyệt Sênh, giống như chỉ đang nhìn một kẻ hèn mọn đê tiện, "Ngươi có gánh vác được ngôi vị Hoàng hậu hay không, bản thân ngươi rõ ràng!"
Nhìn bộ dạng công chúa cao ngạo của A Sử Na Yến, Luyện Nguyệt Sênh cũng chỉ là nhếch môi cười nhạt một tiếng, âm thanh thong thả, "Dựa theo ý tứ của ngươi, ý ngươi muốn nói, ngươi thích hợp ngồi ở vị trí này hơn bản cung?"
"Ta vốn là công chúa cao quý, đương nhiên phải ngồi ở vị trí cao quý hơn hẳn!" Nàng cười lạnh một tiếng, ngạo mạn đến cực điểm, ngang ngược càn rỡ.
Bộ dạng dõng dạc này, khiến mấy người Giai Lương tim đập mạnh hơn, lại càng khiến Hồng Tư Hoàng Dương đều nhịn không được ngước mắt nhìn nàng ta.
"Bản cung tuy không hiểu phong thổ của Đột Quyết các ngươi. Nhưng ta cũng biết hoàng thất dưới gầm trời này đều cùng một khuôn mẫu khắc ra. Chẳng lẽ ở chỗ các ngươi, chưa từng chú ý đến quy củ, không phân biệt tôn ti trật tự như thế nào hay sao?" Luyện Nguyệt Sênh âm thanh sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo, "Minh Hiền phi, lúc ngươi ở Đột Quyết cũng nói chuyện không biết lớn nhỏ như thế này với Phụ Hãn của ngươi sao?"
A Sử Na Yến ngẩn ra.
"Đây là hậu cung Vinh Triều, không phải hậu hoa viên Đột Quyết các ngươi! Trước khi nói phải suy nghĩ rõ ràng, phân biệt nặng nhẹ. Bản cung là người đứng đầu lục cung, không phải Phụ Hãn của ngươi để mà dung thứ hành vi không biết lớn nhỏ này của ngươi!"
A Sử Na Yến lập tức bị lời này nghẹn họng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Ánh mắt của nàng ta lén chuyển vài vòng, đột nhiên cắn răng nói: "Ngươi đang lấy thân phận Hoàng Hậu của ngươi bắt bẻ ta! Ta là công chúa Đột Quyết, nếu ta đem chuyện này nói ra, vị trí Hoàng hậu của ngươi sẽ chẳng ngồi được!"
Luyện Nguyệt Sênh mắt lạnh nhìn nàng ta, cười, "Công chúa Đột Quyết lấy thân phận công chúa uy hiếp chủ mẫu ngay tại chỗ của bản cung, vọng tưởng một bước lên trời, chèn ép Hoàng Hậu." Khẽ ngừng lại, "Nếu ngươi không sợ chuyện nháo lớn, cứ việc đi nói. Bản cung cũng muốn nhìn xem, ở trong lãnh địa của bản cung và bệ hạ, ai dám giương oai!"
"Hơn nữa bản cung lại càng muốn xem giữa bản cung và ngươi, bệ hạ sẽ đứng về phía ai!" Nàng lạnh lùng cười, từ trên cao nhìn xuống.
"Ngươi!" A Sử Na Yến khó thở, đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào Luyện Nguyệt Sênh, "Ngươi quả thực là cưỡng từ đoạt lý!" Trong nháy mắt, nàng bị ánh mắt của Luyện Nguyệt Sênh khiến cho sợ hãi, lại khiến cho đầu óc nàng trống rỗng.
Luyện Nguyệt Sênh khẽ mỉm cười, "Bản cung còn có chuyện không rõ…" Dừng một lúc, tiếp lời, "A Sử Na Yến, quy củ của ngươi ở Đột Quyết là do tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung chỉ dạy sao?"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, A Sử Na Yến sung huyết, tức giận đến mức toàn thân phát run.
"Bản cung muốn ngươi nhớ kỹ. Đây là Vinh Triều, không phải Đột Quyết của ngươi, đem tính tình công chúa của ngươi thu liễm lại! Bản cung có thể dung thứ ngươi một lần, nhưng sẽ không dung thứ ngươi lần thứ hai!" Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh nghiêm túc lạnh lùng nói, lời nói ra như gió lạnh bão tuyết đánh thẳng vào người A Sử Na Yến, khiến cả người nàng ta cứng đờ trong nháy mắt.
Nàng ta vốn vẫn lấy thân phận công chúa làm tự hào. Huyết thống cao quý có được ngay từ lúc mới sinh ra, ở Vinh Triều, cái gì đều không phải. Nơi này không có người nâng niu nàng sủng ái nàng, không có người sẽ chỉ vì một lời nói của nàng mà tranh đoạt đến trước mặt nàng mong được một nụ cười hài lòng của nàng, lại không có người bao dung sự tùy hứng ngông cuồng xem thường quy củ của nàng.
A Sử Na Yến rũ mắt, khí thế ngang ngược càn rỡ nhất thời yếu đi không ít.
"Thanh Linh, tiễn khách." Luyện Nguyệt Sênh không còn kiên nhẫn tiếp tục dây dưa với nàng ta nữa, lạnh lùng phân phó một câu, liền đứng dậy trở về nội điện, để A Sử Na Yến trong chính điện thất hồn lạc phách.
Nói chuyện với A Sử Na Yến, khiến tâm tình Luyện Nguyệt Sênh bực bội. Điều này khiến cho nàng không thể không nhìn thẳng vào hậu cung của Cảnh Diễm lần nữa.
Nàng nghĩ, chỉ cần là chính thê, sẽ không có ai không cảm thấy ghét bỏ đám nữ nhân trong hậu viện của tướng công mình. Cho dù là lúc mới đầu nàng vừa gả đến, lúc vẫn còn cùng Cảnh Diễm ghét bỏ lẫn nhau, nàng đều không chào đón đám nữ nhân đó, càng không cần nói đến lúc này, khi nàng đã thoáng hiểu được tâm ý tận trong thâm tâm của mình với Cảnh Diễm!
— —
"Nàng ta đến tìm nàng gây phiền toái?"
Buổi trưa, Cảnh Diễm lại Phượng Tê cung bồi luyện Nguyệt Sênh dùng bữa, nghe nàng nhắc đến chuyện với A Sử Na Yến, liền hỏi.
Luyện Nguyệt Sênh gác lại đũa bạc, vẻ mặt buồn rầu ấm ức, "Nói là ta độc chiếm bệ hạ khiến hậu cung mưa móc không thể cùng dính, còn nói ta không xứng làm Hoàng Hậu, nàng ta tương đối thích hợp."
Nghe vậy, Cảnh Diễm cười một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay nàng, "Trẫm hiện tại cả ngày lẫn đêm đều muốn nàng độc chiếm Trẫm, nhưng nàng lại chẳng cho Trẫm phần thể diện này."
Nhìn bộ dạng vô cùng phiền muộn của nàng, hắn cũng thu hồi ý muốn trêu chọc nàng, nghiêm mặt nói: "A Sử Na Yến khiến nàng phiền muộn, có cần Trẫm thay nàng thu thập nàng ta hay không?"
Nàng liếc nhìn hắn một cái "Nàng ta là công chúa Đột Quyết, làm gì dễ dàng thu thập như thế!"
"Trẫm đương nhiên tự có biện pháp." Hắn cười với nàng.
Nàng thở dài, khoát khoát tay, "Bệ hạ, kỳ thật lời nói của nàng ta cũng đúng. Quả thật lâu rồi ngài chưa gọi người thị tẩm. Tiếp tục như vậy, cũng xác thực là lỗi của vị hoàng hậu như ta."
Hắn im lặng một chút, đột nhiên thấp giọng cười nói: "Nàng đang ghen?"
Nghe lời nói không đầu không đuôi của hắn, Luyện Nguyệt Sênh quở trách hắn bằng một cái liếc mắt, nhưng không phủ nhận, "Bệ hạ, ta nói chuyện nghiêm chỉnh với ngài, ngài đừng như thế có được không?"
Hắn đành phải cười cười, "Trẫm chỉ là đang cảm thấy cao hứng, A Sênh bởi vì Trẫm mà ghen tỵ."
Sắc mặt nàng đỏ lên, nhìn hắn một cái, có chút tức giận. Hắn thấy nàng quả thực không vui vẻ, liền vội vàng nói: "Là Trẫm sai rồi, A Sênh đừng nóng giận."
Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh sắc mặt có chút dịu đi, vẫn nghiêm mặt như trước, giọng điệu cũng có chút cứng đờ, "Bệ hạ, nếu chúng ta đã nói sẽ không giấu diếm lẫn nhau, vậy hôm nay ta nói thật với ngài một chuyện."
Biểu tình của hắn cũng nghiêm túc trở lại, "Nàng nói đi."
"Bệ hạ, nữ nhân trong hậu cung…" Nàng dừng lại, dời tầm mắt của mình đi, "Một người ta cũng không thích, một người ta cũng không muốn nhìn thấy. Nếu không phải ta là Hoàng Hậu, thân phận của ta bắt buộc ta phải gặp các nàng, ta thực sự chỉ muốn tự nhốt mình trong Phượng Tê cung để yên ổn sống, hoàn toàn không muốn các nàng xuất hiện trước mắt ta khiến ta chướng mắt."
Nàng nhìn Cảnh Diễm, "Ta biết ý nghĩ này của ta rất hoang đường, cũng biết như thế là đố kỵ, nhưng mà…nhưng mà ta thực sự không thích!" Nàng cắn răng.
Cảnh Diễm im lặng, chẳng những không cảm thấy lời này của nàng hoang đường không có quy củ, ngược lại lại cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, khóe môi hắn giương lên, mặt mày thả lỏng, đến gần Luyện Nguyệt Sênh, nắm lấy tay nàng, "Không phải, nàng hoàn toàn không hoang đường cũng không phải đố kỵ! Đây là biểu hiện trong lòng nàng có Trẫm!" Bởi vì trong lòng có hắn, cho nên không thích nữ nhân khác tiếp cận hắn.
"Bệ hạ, ngài không cảm thấy ta... đố kỵ?" Nàng thực sự không chắc chắn.
"Làm sao có thể!" Hắn vui sướng cười nói: "Nếu nàng không thích bọn họ, Trẫm sẽ tìm lý do đuổi các nàng đi, từ đó hậu cung chỉ có một mình nàng, Trẫm sẽ chỉ sủng một mình nàng!"
Nàng ngơ ngác một lúc, lắc đầu buồn cười, "Làm sao có khả năng đuổi các nàng đi." Dừng một chút, thấp giọng thở dài, "Bệ hạ đừng vì ta mà nói như thế."
"Trẫm nếu đã nói được thì có thể làm được!" Hắn nghiêm mặt, "Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian."
Luyện Nguyệt Sênh nghe xong liền lắc đầu cười, "Bệ hạ chớ nói đùa nữa." Nàng không tin, hơn nữa loại chuyện này cũng sẽ không làm được.
Hiện tại, Cảnh Diễm có tình cảm với nàng nhưng sau này thì sao? Nếu như sau này hắn thích người khác thì sao? Hơn nữa, có thể sau này nàng sẽ bị phế bỏ, làm sao có thể tin tưởng lời nói dỗ nàng vui vẻ trong nhất thời của hắn đây?
"Trẫm không nói đùa." Thần sắc hắn nghiêm túc.
Nàng nhíu mi một cái, nhìn hắn, "Vậy bệ hạ nói phải làm gì? Hiện tại Trương tần còn có hài tử của bệ hạ, làm sao ngài có thể đuổi nàng ta được? Thiên tiệp dư bồi ngài năm sáu năm, ngài cam lòng bỏ được sao? Rồi còn… Đức phi cháu gái Dương thái phó, Minh Hiền phi công chúa Đột Quyết còn có con gái của những quan viên lớn nhỏ trong triều, bệ hạ làm sao đuổi hết người đi được?"
Nói xong, Luyện Nguyệt Sênh giận dỗi rút tay mình từ trong tay hắn ra, lòng dạ rối bời đứng dậy đi vào trong, để lại Cảnh Diễm một mình trầm mặc trong điện.
Tác giả có lời muốn nói: Luyện Nguyệt Sênh v: A Sử Na Yến, ngươi ngữ văn là thể dục lão sư giáo đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT