Editor: Nguyen_Khanh

Beta: Quyền Khuyên

Liễu thị có nằm mơ cũng không nghĩ đến phía sau tấm bình phong giang sơn kia lại có người. Đến khi nàng hồi phục tinh thần thì Ngự Lâm quân ngoài điện đã xông vào. Thanh âm binh khí va chạm cùng áo giáp vang lên quanh quẩn bên tai nàng.

Thánh chỉ rơi xuống đất, Liễu thị đã bị Ngự Lâm quân chế trụ.

"Thái phi, ngươi vẫn còn nhớ bản thân đã nói gì không?" Thái Hậu nhàn nhàn hỏi.

Thần sắc Liễu thị ngơ ngẩn. Đột nhiên giãy giụa khỏi hai Ngự Lâm quân đang chế trụ mình, giận dữ mắng mỏ "Làm càn!", chợt khom lưng nhặt thánh chỉ lên, cố gắng định thần, nhíu mày cẩn thận quan sát một lần, rốt cuộc đã phát hiện ra điều bất thường. Sau khi khiếp sợ là cười lạnh.

Nhưng Thái Hậu không cho nàng có cơ hội nói chuyện nữa. Một ánh mắt chuyển đến, hai người Ngự Lâm quân kia lần nữa chế phục Liễu thị, không quan tâm đến lời oán hận của nàng ta, đè nàng xuống.

Cảm xúc của Liễu thị đã rất kích động, liên tục hô to con của nàng sẽ không buông tha chuyện này. Sau đó là một chuỗi tiếng ô ô, có thể thấy là đã bị Ngự Lâm quân bịt miệng.

Trong lúc đó, Luyện Nguyệt Sênh vẫn đứng sau lưng Cảnh Diễm, mãi cho đến lúc Liễu thị bị giải đi, nàng mới duỗi tay kéo tay áo Cảnh Diễm.

Thần sắc của Cảnh Diễm nghiêm trọng chưa từng thấy. Hai chân mày nhíu chặt, tâm tư nặng nề, cũng không chú ý đến động tác của Luyện Nguyệt Sênh.

Ánh mắt Thái Hậu lướt qua chỗ mọi người. Tiết Từ bước lên trước, hỏi thăm Thái Hậu về chuyện thánh chỉ.

Thái Hậu khoát tay chặn lại, "Tiết ái khanh tự mình xem đi." Quả nhiên là chẳng bận tâm. Nàng gọi Mục Cẩm đến trước mặt, "Vừa rồi lời nói của Liễu thị ngươi đã nghe rõ ràng rồi chứ?"

Thần sắc Mục Cẩm trầm xuống, gật đầu, "Đa tạ Thái Hậu tương trợ, Liễu thị đã tự mình cung khai, xác thực đã bôi nhọ trong sạch của Mục gia."

"Chuyện này liên lụy đến tiên đế, liên quan đến danh dự thiên gia…" Thái Hậu dừng một chút, đôi đồng tử âm trầm, "Ngươi hiểu chứ?"

"Chỉ cần có thể rửa sạch oan khuất cho Mục thị, mọi chuyện đều để Thái Hậu làm chủ."

Thái Hậu cười tán thưởng, "Ngươi là người rất hiểu chuyện, chắc hẳn sư phụ ngươi cũng thế."

Mục Cẩm chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời. Ngược lại là Tiết Từ đang xem thánh chỉ bên cạnh, nhíu chặt mày, một lúc sau mới có vẻ thả lỏng. Lần này hắn ẩn mình bên trong dự thính, lời nói giao tranh giữa Thái Hậu và Liễu thị khiến một kẻ đã hơn bốn mươi tuổi như hắn cũng cảm thấy sợ hãi, nhất là vì trong đó còn ẩn chứa bí mật hoàng thất. Khi hắn ghi chép lại thì tay cũng còn run rẩy.

Cuối cùng nói đến thánh chỉ, hoàng vị, hoàng thất huyết mạch, trong lòng hắn khiếp sợ đến mức gần như quên cả việc ghi chép.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng hắn lại biết được nhiều chuyện tình như thế, đều là chuyện có thật. Một Ngôn quan như hắn nên làm thế nào đây?

"Tiết ái khanh, đã xem thánh chỉ xong rồi chứ?" Thái Hậu hỏi.

Tiết Từ ngẩn ra, chợt thở dài, "Hồi Thái Hậu, thần đã xem qua, nghi hoặc cũng đã được cởi bỏ." Dừng một chút, chần chờ nói: "Chỉ là… thần còn chút nghi hoặc, mong Thái Hậu có thể giải đáp."

Thái Hậu gật đầu, "Ngươi cứ nói đi."

"Tạ Thái Hậu." Tiết Từ tạ ân.

"Xin hỏi Thái Hậu, về chuyện huyết thống của Tề vương, những gì người nói là sự thực?"

Mục Cẩm nghe vậy thì nhìn lại, ngay cả Cảnh Diễm vẫn đang trầm tư cũng nhìn về phía Tiết Từ.

"Ai gia không biết." Thanh âm của Thái Hậu vẫn cao quý bình thản như thế, "Tề vương có phải huyết mạch hoàng thất hay không, ai gia cũng không biết. Cũng có thể ngay cả Liễu thị cũng không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc là con của ai."

Tiết Từ nhíu mày lại, rồi giãn ra, "Đa tạ Thái Hậu đã giải thích nghi hoặc cho thần. Còn phần thánh chỉ này là Thái Hậu chấp bút?"

"Đúng là ai gia." Thái Hậu đáp lời, nhìn thoáng qua sắc mặt ngưng trọng của Cảnh Diễm, lên tiếng: "Ai gia muốn cho Liễu thái phi đắc ý mà lơi lỏng cảnh giác cho nên mới phỏng theo chữ của tiên đế mà viết phần thánh chỉ này. Phía dưới còn có ngọc ấn của ai gia. Tiết ái khanh hẳn là đã nhìn thấy?"

Tiết Từ nhíu mày, gật đầu, lại nói: "Thần có thể mời Thái Hậu phỏng lại mấy chữ được không? Cũng đem thánh chỉ năm đó lại đây để thần nhìn lại?"

Thái độ nghiêm túc cẩn thận này cũng không khiến Thái Hậu cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thưởng thức con người của Tiết Từ.

"Chuyện này cũng chẳng đáng gì." Khóe môi Thái Hậu hơi có ý cười, gọi Thu Văn vào, sai nàng chuẩn bị giấy và bút mực. Lại quay đầu nhìn Cảnh Diễm và Luyện Nguyệt Sênh, "Hoàng nhi, thánh chỉ ở chỗ con, con sai người đi lấy đến cho Tiết đại nhân xem qua một chút."

Cảnh Diễm vẻ mặt vẫn âm trầm, nhìn Thái Hậu như có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi, lại bị Thái Hậu nhẹ nhàng bâng quơ cản lại, "Ai gia biết con muốn hỏi gì. Cứ cho người đi lấy thánh chỉ trước. Ai gia sẽ nói rõ cho con biết sau!"

Đồng tử Cảnh Diễm hơi trầm xuống, gọi Triệu Hoài Sinh, sai hắn đi lấy thánh chỉ.

Thu Văn chuẩn bị tốt giấy và bút mực, Thái Hậu cho Tiết Từ bước đến, chấp bút viết vài chữ to, "Tiết ái khanh thấy thế nào?"

Tiết Từ quan sát vài lần, lại nhìn phần thánh chỉ trong tay một chút. Đúng lúc này Triệu Hoài Sinh đem thánh chỉ đến, giao đến tay Tiết Từ. Sau một lúc so sánh, hắn giao hai phần thánh chỉ lại cho Thu Văn, bản thân đi xuống, phất y bào, quỳ xuống.

Thái Hậu trên mặt mang ý cười, cho Tiết Từ đứng lên.

Bởi vì còn chuyện muốn nói với hai người Cảnh Diễm, cho nên Thái Hậu để cho Tiết Từ và Mục Cẩm lui xuống trước. Để bọn họ đi sửa sang lại chứng cứ, cũng tiện cho ngày mai công bố trước triều thần.

Cảm xúc của Cảnh Diễm vẫn luôn trầm thấp, thấy mọi người trong điện đã lui xuống hết, hắn mới chú ý đến Thái Hậu, trầm ngâm mở miệng, "Mẫu hậu..."

Thái Hậu nhấc tay, tỏ ý bảo hắn không cần nói chuyện.

"Diễm nhi, hoàng vị của con là phụ hoàng con truyền lại cho con." Thái Hậu không thay đổi sắc mặt, "Về điểm này, con cứ an tâm." Nàng chỉ hai phần thánh chỉ trên án thượng, "Phần thánh chỉ đó là ai gia đã ngụy tạo vì muốn Liễu thị vênh váo đắc ý. Tính tình nàng ta đã qua nhiều năm rồi vẫn không thay đổi, chỉ cần hơn được ai gia chuyện gì thì đều muốn khoe khoang khắp nơi."

"Phần thánh chỉ kia là phụ hoàng con trước khi lâm chung đã tự tay giao cho ai gia. Lúc ấy có mặt cả Ninh quốc công, Dương thái phó và An Quốc tướng quân, nội dung trên đó họ đều đã xác nhận qua."

Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Diễm dịu lại đôi chút, bất an trong lòng chậm rãi thối lui, vẻ âm trầm trong mắt nhạt dần, trầm giọng hỏi: "Mẫu hậu, Nhàn nhi… là tổ thái phi đã làm hại?"

"Không sai, muội muội duy nhất của con, Cảnh Nhàn. Năm con bé ba tuổi suýt mất mạng chính là vì Liễu thị làm hại!" trong giọng nói của Thái Hậu tràn ngập hàn ý, "Không chỉ là Nhàn nhi, còn có ngươi!" Thái Hậu nhìn Cảnh Diễm, "Diễm nhi, con nên biết con cũng suýt mất mạng trong tay nữ nhân hiểm độc đó!"

Luyện Nguyệt Sênh hơi nhướng mày, Cảnh Diễm vẻ mặt vẫn âm trầm nhưng đã ổn định được cảm xúc.

Thái Hậu xúc động, lồng ngực nhấp nhô, tiếp tục nói: "Ai gia một mạch bảo hộ con và Nhàn nhi, cùng Liễu thị đấu mấy năm. Cuối cùng cũng chỉ bình an bảo hộ được một mình con, làm hại muội muội con suýt nữa thì mất mạng." Đôi mắt nàng cũng đỏ, tiếng nói có chút nghẹn ngào, "Ai gia mệt mỏi, tâm mệt mỏi, người cũng mệt mỏi. Sau khi Liễu thị rời khỏi kinh thành cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Vốn ai gia nghĩ có thể nghỉ ngơi được, vẫn không biết dã tâm của nàng ta vẫn lớn như thế. Liễu gia dã tâm bừng bừng lại muốn mưu triều soán vị!"

Cảnh Diễm lẳng lặng lắng nghe, hơi thở dần dần ổn định, sắc mặt cũng dần mà bình tĩnh, hắn chua xót, đôi môi mấp máy. Một lúc lâu sau, mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Mẫu hậu... Con đã khiến người nhọc lòng nhiều rồi."

Thái Hậu nghe vậy, khóe mắt càng đỏ, nhịn không được rơi lệ. Tuy khóc nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười ấm áp, "Ngươi là con trai của ai gia, ai gia không quan tâm con thì quan tâm ai?" Nàng lấy khăn lau nước mắt, "Ai gia còn muốn quan tâm con và Nhàn nhi thêm mấy năm nữa đấy."

Cảnh Diễm nghe nói liền cười, cười đến phát ngốc, cả người tản ra hơi thở ôn hòa, rất dễ gần.

Luyện Nguyệt Sênh đứng ở một bên nhìn hai mẹ con, không nhiều lời.

Đây là chuyện của hoàng thất. Không thể dùng một chữ "Loạn" để hình dung. Chỉ riêng nói chuyện tranh đấu của Liễu thị và Thái Hậu là đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, khiến cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách.

Thái Hậu nói tiên đế yêu Liễu thị, rõ ràng là giả. Cho dù trước đây có yêu, nhưng đến cuối cùng, tiên đế nhất định là rất yêu Thái Hậu. Nhưng Thái Hậu có yêu tiên đế hay không liền khó mà nói được.

Luyện Nguyệt Sênh nghĩ qua. Đại khái là trong lòng Thái Hậu, tiên đế cũng không quá quan trọng. Bởi vì người mà Thái Hậu coi trọng nhất chính là Cảnh Diễm và Cảnh Nhàn.

— —

Rời khỏi Từ Ninh cung cùng Cảnh Diễm, sắc mặt Cảnh Diễm ôn hòa, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngay cả Triệu Hoài Sinh thấy cũng không kiềm được mà ngẩn người.

Luyện Nguyệt Sênh đi song song với Cảnh Diễm, "Bệ hạ, hiện giờ chuyện đã rõ, bên phía Tề vương nên làm gì?"

Cảnh Diễm hướng nàng tươi cười, "Nàng không cần lo lắng, chắc hẳn bây giờ hắn đã gặp được tên thích khách trong tù rồi!"

"Bệ hạ trực tiếp cho Tề vương vào tù sao?" Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc.

"Trẫm chẳng qua là để hắn đi tra án." Hắn yên lặng cười, vô cùng tin tưởng, "Hắn thấy thích khách, chắc hẳn cũng hiểu ý Trẫm muốn làm gì, tự dưng cũng hiểu được tình cảnh của hắn thôi."

"Tề vương lúc này ở đâu?"

"Liễu thị cung khai, Trẫm lúc trước đã phân phó Ngự Lâm quân, đưa nàng vào trong tù. Đoán chừng lúc này, hai mẹ con họ đã gặp mặt rồi." Cảnh Diễm cất giọng cười cười, có thể thấy tâm tình rất tốt.

Nàng và hắn cứ như thế, câu có câu không trở về Phượng Tê cung.

Trong nội cung có đại sự xảy ra. Liễu tổ thái phi bị trói trong cung của Thái Hậu, hiện giờ đã bị bắt vào ngục.

Bọn họ vừa trở về đến Phượng Tê cung, lời đồn này đã truyền ra.

Hồng Tư dâng trà nước điểm tâm, liền lui xuống.

Cảnh Diễm nâng chén trà lên, uống một ngụm, nói: "Chờ Mục Cẩm trở về thì cho nàng xuất cung nói chuyện ngày hôm nay cho Mục Thành biết trước. Chờ đến ngày mai, Trẫm sẽ công bố chuyện này trong triều."

"Người muốn xử trí Liễu gia thế nào?" Luyện Nguyệt Sênh hỏi.

"Liễu gia ở Giang Nam, tin tức trong kinh thành vẫn chưa truyền đến kịp. Lát nữa trở về, Trẫm sẽ hạ lệnh cho người đến Giang Nam, bắt giữ cả nhà bọn họ." Hắn dừng một chút, trầm ngâm nói: "Về phần Cảnh Dật... Trẫm cũng đã nghĩ ra một biện pháp thích hợp cho hắn." Dứt lời, cười âm trầm.

Hôm nay Cảnh Diễm có thể trải nghiệm được tâm tình lên xuống như thủy triều. Bây giờ đã bình tĩnh trở lại, an tâm, vẻ mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nói vài câu với Luyện Nguyệt Sênh, rồi trở về Tuyên Chính điện.

Luyện Nguyệt Sênh dùng hết một chén trà nhỏ, đứng dậy đi vào nội điện nghỉ ngơi.

Đến hôm sau, lúc lâm triều, Cảnh Diễm công bố ẩn tình chín năm về trước khiến toàn triều thần phải kinh ngạc.

Chín năm trước, Liễu thị nhất tộc trộm cướp vàng của quốc khố, bị Mục gia phát giác, Liễu gia vì tự bảo vệ mình, bôi nhọ hãm hại Mục gia, tạo thành án oan.

Sau chín năm, nỗi oan của Mục gia cuối cùng cũng đã được giải.

Đồng thời, dã tâm của Liễu thị nhất tộc cũng đã lộ rõ. Trong buổi triều, chỉ cần là người có liên lạc với Cảnh Dật, trở thành tay chân của hắn đều bị bắt giải ra ngoài, trong đó có phụ thân của Hạ phi Hạ Thần.

Tề vương Cảnh Dật ý đồ mưu phản, sớm đã bị Hoàng Đế chế trụ hôm qua, đã bị giam vào ngục cùng với mẫu thân của hắn. Liễu thị nhất tộc xa xôi ở Giang Nam cũng đã bị Hoàng Đế sai người đi bắt. Chỉ trong khoảnh khắc, Liễu thị nhất tộc toàn diệt.

Lần chỉnh đốn này, khiến cả triều thần kinh ngạc, đồng thời cũng thấy được uy nghiêm của quân vương bọn họ. Các lão thần ngày xưa từng xem nhẹ Cảnh Diễm, lần này cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Ngay cả Dương thái phó bình thường luôn cực kỳ nghiêm khắc với Cảnh Diễm cũng rất vừa lòng.

Do án oan của Mục gia, dẫn ra ý đồ mưu phản của Cảnh Dật, ba lần bốn lượt châm ngòi mâu thuẫn của Hoàng Đế và Ninh quốc công phủ. Ám sát Luyện Ngọc Hành trên đường hồi kinh, vì là người của Cảnh Dật nên Cao Vĩ đã gánh tội thay. Cả chuyện trước đó thích khách vào cung hành thích Hoàng hậu cũng là do Cảnh Dật sai khiến.

Dã tâm của Tề vương Cảnh Dật không chỉ như vậy, gài tai mắt vào hoàng cung để giám thị hoàng thất. Hiện toàn bộ tai mắt đã bị Hoàng Hậu tẩy sạch, toàn bộ bị tống vào ngục.

Mỗi một tội trạng bày ra trước mắt, quả thực làm cho người ta kinh hãi.

Hiện tại, ngoại trừ quan viên bị điều tra ra có liên lạc với Cảnh Dật, chỉnh đốn toàn bộ triều đình. Mục gia bị oan khuất chín năm trời cũng đã được tẩy sạch. Người duy nhất của Mục gia, Mục Thành, cuối cùng cũng có thể dựng lại mộ phần tổ tiên và an táng các thành viên khác trong gia tộc.

Đây là ý chỉ của Cảnh Diễm, hạ lệnh nhất định phải cố gắng hết sức bồi thường cho Mục Thành.

Tác giả có lời muốn nói: Cho nên mới nói chỉ số thông minh của Thái hậu là áp chế Liễu thị. Cả Liễu thị cũng không biết Cảnh Dật rốt cuộc là con của tiên đế  trước hay Mục gia. Tóm lại Cảnh Dật không phải là con của tiên đế, phụ hoàng của Cảnh Diễm là được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play