Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương.
Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô.
"Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!"
Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô.
- Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía trước nơi có một chiếc xe đang đậu sẵn.
-...- Im lặng.
- Mời cô chủ lên xe.- Tên vệ sĩ đã mở cửa sẵn.
-...- Im lặng.
Cô gái bước vào trong xe với khuôn mặt lạnh như băng. Hai tên vệ sĩ cũng bước vào và chiếc xe lao vút đi với con mắt ngạc nhiên và trầm trồ khen ngợi của mọi người. Không ngạc nhiên sao được khi đó là Lamborghini chiếc siêu xe của thế giới chỉ có độc nhất hai cái và người sở hữu nó lại là một thiên thần. Mọi người thi nhau bàn tán xem đó là nhân vật tầm cỡ nào?
Trên xe.
- Điều tra cho tôi Trần Thiên Phú. - Giọng lạnh lùng.
- Vâng! Tiểu thư còn cần gì nữa không?- Tên vệ sĩ hai trả lời.
- Đưa tôi đến đường 24 Yên Hưng, nghĩa trang.- Vẫn giọng lạnh lùng.
- Vâng!- Vệ sĩ một.
"Mẹ! Con sẽ bắt ông ta phải trả giá cho những gì ông ta đã gây ra cho mẹ con mình. Mẹ đau như thế nào con sẽ cho ông ta đau gấp trăm lần hơn thế!"
- Thưa tiểu thư đến rồi!- Vệ sĩ một.
-...- Im lặng.
Cô bước xuống xe trên tay cầm bó hoa tỉ muội loài hoa mà mẹ yêu thích nhất, nhẹ nhàng bước tớ một ngôi mộ trồng nhiều hoa tỉ muội, cô nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống trước di ảnh của mẹ mình, nhưng khuôn mặt cô vẫn lạnh như băng. Cô đứng lặng yên ngắm nhìn người mẹ thân yêu qua di ảnh.
"Mẹ à! Mẹ... mẹ... tỉnh lại nói chuyện với con đi mẹ... mẹ đã hứa với con mẹ sẽ khỏe lại mà,mẹ... mẹ hứa sẽ không bỏ con lại một mình mà. Bác... sĩ! Làm ơn cứu mẹ cháu đi! Làm... ơn... cứu mẹ cháu!"
Cô gái đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm, đang quỳ trước mặt của vị bác sĩ, miệng không ngừng cầu xin. Đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu và câu nói "Chúng tôi là cố gắng hết sức!" vị bác sĩ bước đi với khuôn mặt đượm buồn và xót xa. Giờ chỉ còn cô lại một mình với mẹ, cô nắm lấy bàn tay lạnh giá của mẹ, ngắm nhìn khuôn mặt mẹ mình, người mẹ thân yêu của cô, bà vẫn nằm đây vẫn khuôn mặt dịu hiền của ngày nào, vẫn bàn tay này nhưng giờ nó lạnh quá, người mẹ thân yêu đã rời bỏ cô mà đi. Cô không thể tin nổi sự thật này, bàn tay cô càng siết chặt lấy bàn tay lạnh giá của mẹ. Cô muốn giữ một chút hi vọng dù chỉ là nhỏ nhoi. Cô cầu nguyện có một bà tiên tốt bụng nào đó sẽ mang mẹ về bên cô, nhưng bà tiên tốt bụng đó sẽ mãi chỉ có trong cổ tích mà thôi. Chỉ vài phút nữa thôi người ta sẽ đưa mẹ cô đi, đưa mẹ cô mãi mãi xa rời cô.
"Mẹ à! Mẹ lạnh lắm phải không? Mẹ cô đơn lắm phải không? Con cũng cô đơn lắm! Con yêu mẹ! Mẹ hãy để con đi theo và chăm sóc cho mẹ."
Cô rút con dao kết thúc cuộc đời mình.
- Thưa tiểu thư! Chúng ta về thôi, muộn rồi.- Tên vệ sĩ một.
-...- Im lặng.
Lúc này cô quay trở về thực tại, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thiên thần kia, lấy tay lau khô giọt nước mắt, lấy lại bình tĩnh và vẻ lạnh lùng. Tên vệ sĩ mới đầu cũng ngỡ ngàng vì hắn chưa bao giờ thấy tiểu thư khóc cả nhưng rồi hắn cũng mau quên đi và bước theo tiểu thư.
"Tạm biệt mẹ! Con sẽ cố gắng sống tốt. Mẹ hãy luôn mỉm cười và tự hào về con gái yêu của mẹ nhé!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT