Alex

Tôi biết thế nào mình cũng sẽ bị gọi vào phòng hiệu trưởng mới vào lúc nào đó trong năm, nhưng không nghĩ chuyện đó lại xảy ra ngay trong ngày học đầu tiên.

Nghe nói Tiến sĩ Aguirre được thuê vì tính cách khá “rắn” tại một trường trung học nào đó ở Milwaukee. Ai đó đã điểm mặt tôi là kẻ cầm đầu, thế nên tôi mới phải đến ngồi chết dí ở đây thay vì một thằng nào khác trong băng Latino Blood.

Aguirre đã lôi tôi từ phòng tập thể dục, đến cái nơi mà ông ta có thể ưỡn ngực và tuôn ra những lời dông dài về nội quy cùng những biện pháp kỷ luật cứng rắn của nhà trường. Chắc ông ta cảm nhận được tôi đang lơ đãng, và cũng muốn thử xem tôi sẽ phản ứng thế nào, ông ta cất lời hăm dọa, “… và năm nay tôi đã thuê thêm hai nhân viên bảo vệ có trang bị vũ khí làm việc toàn thời gian, Alejandro.”

Đôi mắt ông ta xoáy vào tôi, cố gắng dọa dẫm. Ờ, thì dọa. Tôi dám nói ngay rằng mặc dù Aguirre có thể là người gốc Latin, nhưng ông ta không biết tí gì về cái cách mà bọn đường phố chúng tôi cư xử. Tôi biết tiếp theo ông ta sẽ nói là mình cũng lớn lên trong nghèo khổ giống như tôi. Có điều, hầu như chắc chắn là ông ta chưa từng lái xe ngang qua khu chúng tôi. Có lẽ tôi nên dẫn ông ta đi dạo một chuyến.

Ông ta đứng trước mặt tôi. “Tôi đã hứa với ban lãnh đạo cũng như hội đồng nhà trường là cá nhân tôi sẽ chịu trách nhiệm nhổ tận gốc thứ bạo lực đang lây lan trong ngôi trường này nhiều năm. Tôi sẽ không ngần ngại đình chỉ học bất cứ ai coi thường nội quy của nhà trường.”

Tôi chỉ mới vui đùa một chút với nàng diva của đội cổ động mà ngài hiệu trưởng đây đã đả động tới chuyện đuổi học rồi. Có lẽ ông ta đã biết việc tôi bị đuổi học năm ngoái. Một sự cố nhỏ đã khiến tôi bị đuổi học ba ngày. Nó hoàn toàn không phải lỗi của tôi. Thằng Paco có lý luận rất điên rồ là nước lạnh sẽ gây tác động khác nhau đến cái của quý của dân da trắng so với dân Latin. Tôi đang tranh luận với nó trong phòng tắm hơi sau khi nó tắt máy nước nóng thì tụi tôi bị bắt.

Tôi không hề làm gì, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm. Paco cố gắng nói ra sự thật, nhưng hiệu trưởng cố bỏ ngoài tai. Có khi nếu tôi cố cãi thêm chút nữa thì ông ta cũng sẽ phải nghe thôi. Nhưng chiến đấu vì một vụ vớ vẩn như thế để làm gì?

Rõ ràng là tại Brittany Ellis mà tôi phải có mặt ở đây lúc này. Bạn đã bao giờ thấy thằng bạn trai của con nhỏ đó bị gọi vào văn phòng Aguirre chưa? Không đời nào đâu. Thằng đó là thần tượng bóng đá trong trường. Nó có thể cúp học và khơi mào các trận đánh nhau, ngay cả khi đó thì Aguirre vẫn sẽ bợ đít nó. Colin Adams luôn áp bức tôi, vì nó biết mình có thể thoát tội. Mỗi khi tôi quay lại trả đũa là thằng khốn ấy lại tìm ra cách để thoát khỏi hoặc chạy vội tới phòng giáo viên… nơi mà đám giáo viên luôn chực chờ để xem tôi gây chuyện.

Một ngày nào đó…

Tôi ngước nhìn Aguirre. “Em không hề khai mào vụ ẩu đả nào.” Dù vậy, tôi có thể là người kết thúc một trong số các vụ đó.

“Vậy thì tốt,” Aguirre nói. “Nhưng tôi nghe nói hôm nay em đã quấy rối một bạn nữ trong bãi đỗ xe.”

Suýt nữa bị tông bởi con xe Beemer mới toanh bóng lưỡng của Brittany Ellia là lỗi của tôi sao? Ba năm qua tôi luôn giữ mình tránh xa đứa con gái nhà giàu lắm chuyện đó. Năm ngoái tôi nghe nói con nhỏ đã phải nhận một điểm C trên bản báo cáo kết quả học tập, nhưng chỉ cần một cuộc gọi của bố mẹ con nhỏ tới trường thì nó sẽ được đổi thành điểm A.

Vì điểm số sẽ ảnh hưởng đến cơ hội con nhỏ được nhận vào một trường tốt.

Vớ vẩn không chịu nổi. Nếu tôi mà bị một điểm C, mẹ sẽ đập cho một trận, bắt tôi trồng cây chuối và la mắng bắt phải học hành chăm chỉ gấp đôi. Tôi đã phải còng lưng ra mà học hòng có được điểm số tốt. Thế mà, tôi lại thường xuyên bị gọi lên để hỏi làm cách nào tôi có được đáp án. Cứ như thể tôi gian lận vậy. Đây không phải là việc học tiếp lên cao. Tôi muốn chứng tỏ rằng mình có khả năng được nhận vào… nếu thế giới của tôi khác đi.

Những đứa đến từ khu nam thường bị coi là đần độn hơn những đứa đến từ khu bắc, nhưng việc đó hoàn toàn nhảm nhí. Người ta nghĩ thế vì bọn tôi không phải lũ giàu có, bị ám ảnh bởi của cải vật chất hoặc có mục tiêu hướng đến những trường đại học đắt đỏ và danh tiếng nhất. Hầu hết thời gian bọn tôi còn phải nai lưng ra làm việc và canh chừng những kẻ quanh mình.

Có lẽ phần khó khăn nhất trong cuộc sống của Brittany Ellis chỉ là quyết định xem phải ăn ở nhà hàng nào vào mỗi tối. Con nhỏ này thường sử dụng sự quyến rũ của cơ thể để thao túng bất cứ ai tiếp xúc với mình.

“Em muốn nói với tôi chuyện đã xảy ra ở bãi xe chứ? Tôi muốn được nghe từ phía em,” Aguirre nói.

Điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đã học được từ rât lâu rằng ý kiến từ phía tôi là thứ không quan trọng. “Tất cả chỉ là hiểu lầm,” tôi nói với ông ta. Brittany Ellis hiểu lầm rằng hai chiếc xe không thể đậu cùng một chỗ.

Aguirre đứng lên, ngả người qua cái bàn bóng láng không chút tì vết của mình. “Chúng ta hãy cố gắng không làm cho sự hiểu lầm trở thành một thói quen, được không?”

“Alex.”

“Hử?”

“Gọi em là Alex,” tôi nói. Những gì mà ông ta biết về tôi chỉ quanh quẩn trong cuốn học bạ, một tập hồ sơ nhiều lời phê bình tới mức có khi nó dày tận mười phân.

Aguirre gật đầu. “Được rồi, Alex. Sắp sang tiết sáu rồi. Nhớ rằng tôi luôn có tai mắt trong trường này, và tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của em. Tôi không muốn thấy em quay lại văn phòng này đâu.” Ngay khi tôi đứng lên, ông ta đặt tay lên vai tôi. “Em cần biết rằng, mục tiêu của tôi là giúp cho từng học sinh trường đều đạt được thành công. Từng học sinh một, Alex. Kể cả em, vì vậy hãy quẳng tất cả thành kiến đối với tôi trong đầu em đi. Em có hiểu không?”

“Vâng. Em hiểu.” Tôi nói, tự hỏi mình có thể tin ông ta được bao nhiêu. Trong hành lang, cả lũ học sinh đổ ra, xô nhau di chuyển đến lớp học tiếp theo. Tôi không biết giờ mình phải đi đâu, khi vẫn còn mặc quần áo thể dục.

Sau khi tôi thay đồ xong, một bài hát vang lên trên loa cho thấy giờ đã là tiết sáu. Tôi lôi lịch học ra khỏi túi sau. Tiết Hóa của cô Peterson. Tuyệt thật, lại một giáo viên “khó chơi” nữa cần phải đối phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play