Quấn chăn ngồi co ro trên chiếc chõng tre, Dịch Hương Trúc ngưng mục nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, tuyết hoa giăng giăng đầy trời, hết lớp này đến lớp khác nhẹ nhàng rơi xuống, đều đều như không bao giờ dứt, tuyết cố nhiên là lạnh, tuyết rơi ngoài trời nhưng cứ rơi thẳng vào tâm khảm con người, khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa cô tịch.
Bầu trời thấp lè tè u ám, từng đám từng đám mây đen cứ như muốn đè xuống mặt đất phủ đầy tuyết, gió bấc thi thoảng lại gào rú thổi tung từng đám tuyết ném văng đi khắp nơi, đất trời vào đông đã thấy u ám lạ thường.
Một làn gió lạnh kèm theo bụi tuyết theo chân Nhậm Sương Bạch tràn vào phòng, mặc dù trong phòng đã đốt một bếp than cháy rừng rực, Dịch Hương Trúc cũng cảm thấy hơi lạnh quất vào mặt ngấm vào tận xương tủy, bất giác rùng mình mấy lượt, kéo chiếc chăn quấn chặt hơn quanh người.
Vội vàng khép chặt cửa lại, Nhậm Sương Bạch xoa mạnh hai tay vào nhau, đến trước mặt Dịch Hương Trúc, phả khói trắng xóa nói :
- Dịch cô nương, trong người thế nào rồi? Có thấy khá hơn không?
Dịch Hương Trúc gượng cười nói :
- Đã khá hơn rất nhiều rồi, Nhậm Sương Bạch, mấy hôm rày làm phiền ngươi nhiều quá, nếu không nhờ ngươi chăm sóc ta chu đáo thế này, thương thế đã không bình phục nhanh đến vậy.
Nhậm Sương Bạch cười cười nói :
- Chẳng cần phải khách sáo như vậy, Dịch cô nương, ai gặp phải tình huống này cũng hành động như vậy thôi, cũng may nhờ ở nơi hoang lương như vầy mà cũng có được một vị lương y có y thuật tinh thông như vậy, đó là cả một sự may mắn cho chúng ta.
Dịch Hương Trúc kéo chiếc chăn cho gọn lại, nói :
- Y thuật của lương y có cao thâm đến mấy, không có ngươi đưa ta đến đây thì cũng kể như mất mạng rồi, Nhậm Sương Bạch, ngươi ngồi xuống đi đã.
Nhậm Sương Bạch kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng, ngồi ghé xuống, hai tay vẫn cứ xoa vào nhau, nhìn Dịch Hương Trúc hỏi :
- Phần thuốc buổi trưa cô nương đã uống chưa?
Dịch Hương Trúc gật đầu, hỏi lại :
- Bên ngoài trời có lạnh lắm không?
Nhậm Sương Bạch lại hà hơi trắng xóa, nói :
- Bây giờ có tuyết rơi xuống lại thấy đỡ lạnh hơn nhiều, trời lạnh nhất là vào lúc trước khi tuyết rơi, người cứ muốn đông cứng cả lại, đi ở ngoài đường không lâu, vậy mà tai mũi lạnh giòn, tưởng có thể động đến là vỡ tan ra.
Dịch Hương Trúc vội chỉ ấm trà trên bàn nói :
- Nước trà hãy còn nóng, ngươi tự rót dùm...
Nhậm Sương Bạch mỉm cười lắc đầu nói :
- Bây giờ ta không khát, chờ lát nữa rồi uống. Dịch cô nương, tại hạ đến đây là để cáo từ, sáng sớm ngày mai tại hạ sẽ rời khỏi đây.
Chẳng biết vì sao, nghe nói Nhậm Sương Bạch sắp bỏ đi, Dịch Hương Trúc bỗng cảm thấy một nỗi sầu vô cớ xâm chiến lấy tâm khảm. Nàng cũng nhận thức được rằng, vô luận thế nào nàng cũng không nên nảy sinh thứ tình cảm như vậy đối với Nhậm Sương Bạch. Nếu nói là nỗi buồn khổ biệt ly thì giữa nàng và Nhậm Sương Bạch giao tình chưa đủ thâm hậu để có thể buồn khổ lúc chia ly, vậy thì tại sao lại cảm thấy như mất mát, như hụt hẫng đến như vậy? Nhưng tình cảm con người là thứ vô hình, khi đến nó tự đến muốn đuổi đi cũng không thể đuổi đi được.
Nhậm Sương Bạch chừng như chẳng cảm nhận được thần thái Dịch Hương Trúc, chậm rãi tiếp lời :
- Theo lang y nói, vết thương của cô nương may mà chưa phạm đến chỗ yếu hại, thương thế trong nội phủ cũng không nặng, chỉ tại mất quá nhiều máu nên thể trạng suy kiệt mà thôi, cần nhất là phải tĩnh tâm dưỡng thương. Mấy hôm rày thương thế đã ổn định, sẽ không có bất kỳ biến chứng nguy hiểm nào khác, tĩnh dưỡng thêm mươi bữa nửa tháng nữa nhất định sẽ được bình phục. Lang y bảo ta cứ yên tâm, trong thời gian cô nương lưu lại đây dưỡng thương, ông ta vẫn ngày ngày đến xem mạch sắc thuốc cho cô nương.
Dịch Hương Trúc gắng gượng nở một nụ cười nói :
- Ngươi lo liệu chu đáo quá, xem ra ta có muốn chết cũng không thể chết được!
Nhậm Sương Bạch cũng mỉm cười nói :
- Lang y còn bảo, sau khi bình phục hẳn, thể lực của cô nương còn tốt hơn cả trước khi bị thương nữa!
Hơi do dự một thoáng, Dịch Hương Trúc cất tiếng hỏi :
- Nhậm Sương Bạch, tai sao... tại sao ngươi lại phải đi gấp như vậy? Trời gió tuyết lạnh lẽo thế này mà lên đường e rằng sẽ rất bất tiện...
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Cũng bởi tại hạ đang có việc rất quan trọng cần phải giải quyết, việc này lẽ ra phải được giải quyết từ lâu rồi, để trễ một ngày thì áp lực càng nặng thêm trên vai, cô nương cũng biết rồi đó, sức chịu đựng của con người là có giới hạn...
Dịch Hương Trúc rất muốn hỏi Nhậm Sương Bạch xem đó là việc gì mà lại quan trọng đến như vậy, tuy nhiên nàng cũng biết câu giao tình cạn thì không thể nói sâu, chỉ khẽ cắn môi hỏi :
- Cứ sống qua được đến đâu hay đến đó chứ biết dự tính thế nào được. Nói thật lòng, việc mà tại hạ sắp phải giải quyết đây không dễ dàng chút nào, trong đó chứa đựng đầy dẫy bất trắc, giải quyết ổn thỏa thì mới có ngày mai, giải quyết không ổn thỏa thì chẳng còn gì để mà nói nữa.
Dịch Hương Trúc chồm người dậy, kêu lên :
- Cũng là những việc sát phạt chém giết sao?
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Cô nương cho rằng những người lăn lộn trong chốn giang hồ như chúng ta có thể đối mặt với những việc văn nhã lễ độ sao? Nếu chẳng phải là oán cừu dây dưa thì là tranh danh đoạt lợi, tất cả cũng chỉ có bạo lực mà thôi. Dịch cô nương, chúng ta đều là những kẻ rất đáng thương, cả đời người sinh ra chỉ để chém giết nhau...
Thần thái Dịch Hương Trúc cũng trở nên ảm đạm khác thường, thở dài nói :
- Nếu không nghĩ đến những điều đó thì cuộc sống thấy có phần dễ chịu hơn, một khi nghĩ đến chúng thì thật khiến cho người ta cảm thấy sống chẳng bằng chết, sống mà chẳng có chút tiền đồ thế thì sống để mà làm gì chứ? Nhậm Sương Bạch, sống trên giang hồ tất phải có một trái tim sắt đá mới có thể sống được!
Nhậm Sương Bạch cười buồn nói :
- Thật không may chúng ta lại chẳng có được một trái tim sắt đá như vậy mà lại phải rơi vào chiếc chảo nhuộm khổng lồ ấy để rồi có muốn bò ra cũng không bò nổi...
Im lặng một lúc lâu, Dịch Hương Trúc lại thở dài nói :
- Nhậm Sương Bạch, khi nãy ngươi nói chúng ta là những người rất đáng thương, sinh ra cả đời chỉ để chém giết nhau?
Nhậm Sương Bạch gật đầu như cái máy nói :
- Không sai, tại hạ đã nói như vậy.
Dịch Hương Trúc đưa ánh mắt sầu ai nhìn Nhậm Sương Bạch, than dài nói :
- Ngươi nhìn ra điều này chứng tỏ trong lòng ngươi chất chứa rất nhiều khổ ải, lại thấu triệt nhân tình thế thái, Nhậm Sương Bạch, cách nhìn nhận nhân thế của ngươi rất đặc biệt, ngươi căm ghét việc cừu hận, ngươi căm ghét cuộc sống giang hồ đầy mưa máu gió tanh, nhưng xem ra ngươi cũng không thể thoát ra khỏi nó được...
Lời nói của Dịch Hương Trúc chừng như có chứa ẩn ý, muốn ngầm báo cho chàng biết một điều gì đó mà nàng lại chẳng tiện nói thẳng ra. Nhậm Sương Bạch cảm nhận được điều đó, hơi ngước mắt lên nhìn về phía Dịch Hương Trúc, hỏi :
- Dịch cô nương, cô nương muốn nói điều gì đó với tại hạ chăng?
Dịch Hương Trúc mấp máy môi định nói nhưng lại cúi đầu im lặng.
Nhậm Sương Bạch khẽ hắng giọng nói :
- Nếu cô nương thấy không tiện nói ra thì thôi vậy.
Dịch Hương Trúc ngẩn mặt nhìn thẳng vào mắt Nhậm Sương Bạch, cắn môi nói :
- Nhậm Sương Bạch, ngươi với ta, à không, với các vị đại thúc của ta còn một mối ân oán chưa dứt, ta nghĩ việc này chắc ngươi chưa quên?
Nhậm Sương Bạch gật đầu thừa nhận :
- Những việc như vậy tại hạ không bao giờ quên, chỉ có điều trong lòng tại hạ không bao giờ có ý sẽ tìm họ để báo cừu, tại hạ cũng không ngây thơ đến độ cho rằng họ sẽ không đến tìm tại hạ, dù sao thì họ cũng đã mất một huynh đệ, nỗi oán hận liên quan đến mạng người luôn là nỗi oán hận khó quên nhất!
Dịch Hương Trúc cất giọng trầm trầm nói :
- Hai vị đại thúc của ta đã từng chỉ trời phát thệ, họ sẽ không bao giờ bỏ qua việc này, nhất định sẽ dùng đủ mọi cách không từ bất kỳ thủ đoạn nào lấy mạng ngươi để tế vong hồn Ngô nhị thúc và đòi lại món nợ một bàn tay của Bành tam thúc!
Gương mặt Nhậm Sương Bạch vẫn thản nhiên như nghe nói chuyện của người khác, gật đầu nói :
- Phản ứng của họ như vậy là bình thường, Dịch cô nương, nếu ta gặp phải tình huống tương tự ta cũng hành động như vậy!
Đôi mày Dịch Hương Trúc nhăn lại, nỗi ưu tư trong lòng nàng hiện rõ nơi nét mặt, trầm tư nói :
- Đừng nhìn nhận sự việc quá tầm thường như vậy, Nhậm Sương Bạch, một khi sự việc xảy ra rồi sẽ vô cùng thảm khốc, hơn nữa, nó không chỉ làm tổn thương đến người trong cuộc...
Giọng Nhậm Sương Bạch nghe khản đặc, nói :
- Ta không hề xem sự việc đơn giản, cũng không hề có ý khinh thị khả năng của họ, Dịch cô nương, nhưng ngoài việc để mặc nó muốn đến thì đến ta còn có cách nào khác để tránh né nó đâu?
Dừng lời một thoáng, Nhậm Sương Bạch lại lắc đầu nói :
- Dịch cô nương, cô nương không thấy phải sống một cuộc sống luôn phải chạy trốn như vậy là quá mệt mỏi sao? Sống là phải nhìn vào thực tế, trốn, có thể trốn qua được hôm nay, có thể trốn qua được đến sang năm, nhưng rồi cũng không thể trốn được cả đời. Chẳng phải ta sính cường, chẳng phải ta muốn tỏ rõ cái khí khái của nam nhân, càng không có ý vỗ ngực tự xưng là anh hùng hảo hán, ta chỉ là một nam nhân bình thường, ta không có ý muốn mình phải là một người xuất chúng, nhưng ít ra cũng phải có một cuộc sống bình thường, không đứng trên đầu người khác nhưng cũng không thể chui rút dưới tận cùng nhân thế. Cô nương có hiểu được ý của ta không?
Dịch Hương Trúc gật đầu, nói :
- Ta hiểu...
Dịch Hương Trúc đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ưu tư nói :
- Nhưng ta chỉ sợ đến lúc ấy, dù muốn hay không cũng sẽ xảy ra chuyện chết người...
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Đó là điều không khó để có thể biết trước, họ đã không tha cho ta, đương nhiên ta phải có hành động tự vệ, sự xung đột là không thể tránh khỏi, nếu họ bức ta vào chỗ chết sự phản ứng của ta cũng sẽ rất kịch liệt, trước một tình huống song phương không ai chịu tương nhượng như vậy, không xảy ra việc chết chóc là hầu như không thể, nhưng, thử hỏi ta có thể làm gì hơn được?
Gương mặt Dịch Hương Trúc thật nhợt nhạt, giọng nàng run run nói :
- Trước đây, ta chẳng có lý do gì để không đứng hẳn về phía của hai vị đại thúc của, thậm chí còn mong muốn họ sớm giết được ngươi, dùng cách thức tàn khốc để đối phó ngươi, dùng cực hình ghê gớm nhất để dày vò ngươi, để giải tỏa mối cừu hận nặng mang trong lòng họ... Nhưng bây giờ thì ta không thể nghĩ như vậy, Nhậm Sương Bạch, ta không thể lấy oán báo ân, không thể có một ý nghĩ như vậy đối với người đã có ân cứu mình. Nhưng một bên là ân nhân cứu mạng, một bên là tôn trưởng, ta không muốn bất cứ bên nào bị hại, bị thương tổn, ta là người đứng giữa điều duy nhất mà ta mong muốn là mối oán cừu này được hóa giải, hoặc giả làm thế nào đó để hai bên không bao giờ gặp nhau...
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Ta hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, Dịch cô nương, nhưng thiên hạ nói lớn thì rất lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng rất nhỏ, khi nào sẽ đụng mặt và đụng mặt ở đâu, đó là điều không ai dám nói trước. Nếu họ đã cốt ý tìm kiếm thì khả năng đụng mặt lại càng lớn, còn nói hóa giải mối thâm cừu đại oán này thì, Dịch cô nương, cô nương cũng biết rồi đó, không phải là ta chẳng muốn chỉ sợ là hai vị đại thúc của cô nương không chịu. Ta thấy cô nương cũng chẳng nên mất công vô ích làm gì.
Dịch Hương Trúc ôm đầu kêu lên :
- Vậy thì ta phải làm gì bây giờ?
Câu hỏi này có vẻ như nàng tự hỏi mình, nhưng Nhậm Sương Bạch đã dịu giọng nói :
- Không cần phải phiền lòng về điều này nữa, Dịch cô nương, việc quan trọng nhất hiện thời là hãy để lòng thanh thản cho vết thương mau bình phục, còn việc giữa ta và hai vị đại thúc của nàng thì cứ để cho ông trời sắp đặt. Cho dù sự việc có diễn ra như thế nào đi nữa, tấm lòng quan tâm của nàng đối với ta, ta sẽ ghi nhớ suốt đời...
Dịch Hương Trúc thở dài nói :
- Gặp phải sự việc này ta mới chợt nhận ra mình là kẻ vô năng yếu đuối biết dường nào!
- Mau nói cho ta biết, ta có thể giúp được gì cho ngươi?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Giả như có một ngày nào đó ta và hai vị đại thúc của nàng giáp mặt nhau, Dịch cô nương, chỉ cần nàng đừng ra tay biểu diễn món “Bàn tiêu” như lần trước nữa thì tại hạ cảm kích vô ngần rồi!
Dịch Hương Trúc đỏ bừng hai má, vừa thẹn vừa giận nói :
- Nhắc làm gì chuyện khiến cho người ta xấu hổ ấy! Lúc đó khác, tình hình bây giờ đã khác rồi, ngươi... ngươi còn nhắc lại để trêu ghẹo người ta, trước tình cảnh như vầy mà ngươi còn nói đùa như vậy được!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Nói đùa một chút cho cô nương cảm thấy bớt căng thẳng vậy mà.
Nhắc đến chuyện “Bàn tiêu” Dịch Hương Trúc cảm thấy như có một tảng đá ngàn cân đè nặng lên tâm khảm. Võ công của Nhậm Sương Bạch lợi hại đến độ nào hai vị đại thúc nàng biết rất rõ, hai người đều thuộc hàng lão giang hồ, một khi đã quyết chí ra tay báo cừu thì không bao giờ chịu để cho đối phương thoát khỏi tay mình một lần nữa. Điều đáng sợ là nàng hiện vẫn còn chưa biết hai vị đại thúc mình sẽ dùng đến phương kế gì để đối phó với Nhậm Sương Bạch, nhưng điều chắc chắn rằng sẽ không thiếu những thứ tương tự như “Bàn tiêu” thậm chí còn lợi hại hơn “Bàn tiêu” gấp mấy lần cũng chưa biết chừng.
Thấy Dịch Hương Trúc im lặng lâu như vậy, tưởng đâu nàng hãy còn giận mình, Nhậm Sương Bạch vội vàng lên tiếng nói :
- Tại hạ chỉ tiện miệng đùa vui thôi, chứ chẳng hề có ý mỉa mai trêu ngươi, nếu có chỗ nào mạo phạm mong cô nương lượng thứ!
Dịch Hương Trúc thở dài nói :
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta đâu để dạ giận dỗi những chuyện như vậy, thật ra ta đang nghĩ xem có khả năng lần này Tằng đại thúc lại dùng đến thứ gì tương tự như “Bàn tiêu” để đối phó ngươi. “Bàn tiêu” được Tằng đại thúc ta dày công nghiên cứu rồi chế thành chỉ chuyên dùng để đối phó với ngươi mà thôi, đừng thấy ông ta bề ngoài thô lỗ quê mùa mà xem thường, thực ra thì tâm dạ của ông ta rất tinh tế, có thể nghĩ ra rất nhiều quái chiêu mà người thường chẳng thể nào tưởng tượng nổi, không biết lần thứ hai gặp lại, ông ta sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì để đối phó với ngươi nữa.
Nhậm Sương Bạch cảm kích nói :
- Giả như có gặp lại họ, ta nhất định sẽ đề cao cảnh giác, sẽ hành động cẩn thận nhất có thể được, Dịch cô nương, cô nương đã vì ta mà lo nghĩ nhiều như vậy, ta chẳng có gì để đền đáp, chỉ biết cố gắng giữ gìn tánh mạng, mong rằng ngày sau sẽ còn có duyên tái hội!
Dịch Hương Trúc gắng gượng nở một nụ cười, miệng cố nở nụ cười nhưng lòng nàng thì héo hắt, oán than ông trời sao lại khéo đặt người ta vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy? Như Nhậm Sương Bạch vừa nói, sẽ cố gắng giữ gìn tánh mạng, nhưng nói là nói vậy chứ cuộc sống trong giang hồ đúng là chẳng thể biết trước ngày mai.
Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời đất vẫn một màu xám xịt ảm đạm, nhìn cũng đủ biết tuyết ngừng rơi chỉ là tạm thời, chưa biết đến khi nào trời mới lại được xanh trong.
* * * * *
Quảng An trấn.
Rời khỏi nơi này đã có đến mười năm, nơi Nhậm Sương Bạch đang đặt chân hiện thời tuy chẳng được quen thuộc như nơi mà ngày trước chàng sống với sư phụ, nhưng đây cũng là nơi mà ngày trước chàng đã từng lui tới, có thể nói cũng không đến nỗi lạ lẫm.
Mắt chẳng nhìn rõ được dáng vẻ bề ngoài của thị tập, nhưng từ những âm thanh huyên náo và mùi vị xung quanh chàng vẫn có thể nhận ra sự phồn thịnh của Quảng An trấn sau mười năm xa cách, chỉ có những con đường ngang dọc trong trấn là hầu như chẳng có sự thay đổi nào đáng kể, chính vì vậy việc tìm đến đổ trường “Kim Hồng Vận” ngày trước chẳng mấy khó khăn.
Đổ trường “Kim Hồng Vận” này mười năm trước đã là có tiếng là lớn nhất vùng, mười năm sau nó lại càng khuếch trương thanh thế, không chỉ mở rộng mặt bằng tăng thêm khả năng đón khách đến đánh bạc mà còn mở thêm khách điếm cao lâu ở phía đối diện, thế là trong khi vung tiền đổ bác, khách chơi còn có cao lương mỹ tửu bên cạnh để ăn uống, trong khi rượu đã ngà ngà lo gì khách chẳng ném hết tiền lên bàn để say máu được thua?
Bởi vậy “Kim Hồng Vận” càng ngày càng phát đạt, còn khách chơi thì người này táng gia bại sản thì có người khác thay vào, lo gì không có kẻ say máu đổ bác tới lui.
Vụ công án của Điền Vị mười năm trước hầu như chẳng còn ai nhớ tới nữa, ít ra là toàn bộ người của “Kim Hồng Vận”, tựa như máu năm xưa đã đổ xuống một cách vô ích, người chết cũng chết một cách vô ích, không có kẻ kêu oan thì việc oan ức coi như không có, “Kim Hồng Vận” vẫn là “Kim Hồng Vận”, nó vẫn cứ tồn tại và ngày càng phát đạt hơn.
Nhưng cuối cùng thì kẻ kêu oan cũng đã đến, dù rằng đến muộn có đến mười năm, nhưng đã có đến thì còn hơn là vĩnh viễn không đến, hơn nữa kẻ đến kêu oan không chỉ có kêu oan mà còn để báo cừu, để tuyết hận, để dùng cách của đối phương trị lại đối phương!
Ba chữ “Kim Hồng Vận” vàng chóe trên nền tấm biển gỗ sơn đen sì, tấn biển gỗ được đặt một cách trang trọng giữa cửa ở tuốt trên cao. Bước qua khỏi cửa là một gian đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh ngoài những bộ bàn ghế bằng các loại danh mộc quý ra còn đặt một số bàn dành cho khách chơi bạc. Xuyên qua đại sảnh là bước ra hoa viên, hoa viên được bày trí khá công phu, kỳ hoa dị thảo, giả sơn thủy tạ nói chung chẳng thiếu thứ gì. Đầu bên kia hoa viên là cửa nguyệt động, qua khỏi cửa nguyệt động đã thấy nhấp nhô lầu các, lầu các được thiết kế sao cho mỗi gian có một dáng vẻ khác nhau, chẳng cái nào giống cái nào. Giữa những gian lầu các ấy là lối đi rải sỏi trắng tinh, bốn bề lại trồng không ít kỳ hoa dị thảo, cắt tỉa đủ hình thù, cảnh sắc trông rất u nhã, dù rằng trời đã nhập đông mà hoa cỏ trông cũng khá tốt tươi, nếu gặp phải trời xuân hạ ấm áp, không cần nói cũng có thể thấy cảnh trăm hoa khoe sắc, hương thơm sực nức, bướm ong nhộn nhịp. Khách chơi thường được gọi là các đại gia, phục vụ các đại gia cảm thấy thoải mái, cảm giác được lên quan trong nhất thời, ắt hẳn có bao nhiêu bạc cũng quăng hết lên bàn chứ chẳng không.
Lúc Nhậm Sương Bạch đến trước cửa “Kim Hồng Vận” trời chỉ vừa quá ngọ, đây chính là lúc mà đổ trường rất vắng khách chơi, trong đại sảnh chỉ có vài bàn có khách, hơn nữa cũng chỉ là khách đánh nhỏ, cả những tên chấp sự trong đổ trường cũng ngồi ngáp dài lười nhác.
Nhậm Sương Bạch dùng cảm quan của người khiếm thị để cảm nhận không khí bên trong đổ trường, dùng thính giác và khứu giác để cảm nhận.
Chàng nhận thức rất rõ mình đang ở chốn nào đồng thời cũng cảm nhận gần như chính xác tình hình bên trong đổ trường.
Một trung niên hán tử thân hình gầy gò, mình mặc trường bào bước ra đón khách, đưa mắt quan sát Nhậm Sương Bạch từ đầu đến chân mấy lượt mới cất giọng chẳng mấy vồn vã chào đón, nói :
- Vị quan khách này trông không quen mặt, chắc là không thường đến chơi tệ hiệu!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Từ khi quý hiệu khai trương phát tài đến nay, đây là lần thứ hai tại hạ ghé qua!
“À” lên một tiếng khá dài, trung niên hán tử càng cảm thấy chẳng chút hứng thú nói :
- Thảo nào trông tôn giá rất lạ, tệ hiệu thành lập đến nay kể đã mười mấy năm rồi, nhờ trời vẫn duy trì được, chắc quan khách không phải là người bản địa.
Nhậm Sương Bạch hướng mắt về phía đối phương, nói :
- Xin hỏi các hạ là...
Trung niên hán tử cười cười nói :
- Ta họ Hồ, Hồ Tam Thái, là quản sự khu tiền sảnh, chuyên trách chiêu đãi các vị khách quý. Xin hỏi quan khách có hứng thú với kiểu chơi nào?
Nhậm Sương Bạch hơi trầm ngâm một thoáng rồi hỏi lại :
- Vậy đổ trường các ngươi có những kiểu chơi nào?
Hồ Tam Thái chẳng chút ngần ngừ nói :
- Bài cửu, chẵn lẻ, tài xỉu, bông vụ, dao bảo, áp hoa... nói chung tất cả các món chơi đều có đủ. Những thứ mà nơi đây không có, khách muốn chơi chúng tôi cũng cứ bồi tiếp, quý khách chơi với nhau cũng được, khách muốn chơi với đổ trường cũng được... quan khách muốn chơi thế nào tùy thích!
Nhậm Sương Bạch gật gật đầu nói :
- Các ngươi có quy định là ít nhất phải đặt bao nhiêu bạc không?
Hồ Tam Thái nhìn bề ngoài Nhậm Sương Bạch có vẻ bần hàn, từ đầu đã có ý khinh thị, giờ nghe hỏi lập tức nhướng cao mày, lạnh lùng nói :
- Mỗi lần đặt ít nhất phải hai lạng bạc, nếu chỉ có tiền lẻ, xin quý khách cứ giữ lấy mà dùng!
Nhậm Sương Bạch giả như không nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của đối phương, mỉm cười nói :
- Phải đến hai lạng bạc à? Không sao, con số đó thì còn chơi được!
Hồ Tam Thái cười nhẹ nói :
- Vậy quan khách muốn chơi loại nào?
Nhậm Sương Bạch khoát tay nói :
- Chưa cần chơi vội bây giờ, trời hãy còn sớm chán, ta muốn đi một vòng xem thử tình hình thế nào, nghe nói “Kim Hồng Vận” của các ngươi lớn lắm, trong vòng vài trăm dặm trở lại đây tìm không ra sòng nào có quy mô lớn như vầy!
Hồ Tam Thái tỏ vẻ rất đắc ý nói :
- Quan khách đã không nghe lầm, khí phái và tài lực của tệ hiệu đừng nói là trong khuôn viên vài trăm dặm quanh đây, ha ha, ngay cả ở kinh đô cũng chẳng có mấy nơi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Bởi vậy ta chưa muốn chơi ngay bây giờ, phải chiêm ngưỡng hết cái khí phái của quý hiệu cái đã.
Hồ Tam Thái gật đầu nói :
- Xin quý khách cứ tự tiện, tại hạ mang trách nhiệm bên người không thể bồi tiếp quý khách được. Nơi đây lúc lên đèn mới đông khách, đó cũng là lúc ăn thua lớn, quý khách có hứng thú thì chừng đó có thể thử tài vận!
Nhậm Sương Bạch gật gật đầu ậm ừ đáp lời đối phương, bỗng chàng cất tiếng hỏi :
- Ông chủ của các ngươi có phải vẫn là “Thôi Bác Bì” Thôi Công Đức đó chứ?
Tròn mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, Hồ Tam Thái vẻ không được vui nói :
- Quan khách, danh hiệu của Thôi lão gia chẳng phải là ai muốn kêu réo thế nào là kêu réo được! Tốt nhất quan khách nên biết giữ mồm giữ miệng thì hơn!
Nhậm Sương Bạch vội vàng tạ lỗi nói :
- Thật lỗi quá, lỗi quá, tại hạ chỉ buộc miệng nói bừa vậy thôi chứ hoàn toàn chẳng có ý bất kính với ông chủ của các ngươi.
Hừ lạnh một tiếng, thái độ của Hồ Tam Thái hòa hoãn đi đôi chút nói :
- Hiện thời thì Thôi lão gia cũng ít quan tâm đến nơi này, Thôi lão gia cùng Ngao lão gia ngày ngày chỉ hưởng phúc thanh nhàn mà thôi, hiện thời thì mọi việc đều do đại thiếu gia Thôi Vân lo liệu. Sao, ngươi có quen biết với Ngao Thôi nhị vị lão gia à?
Nhậm Sương Bạch xua tay nói :
- Ta là cái thá gì mà dám quen biết với những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng như Thôi lão gia của các ngươi được?
Hồ Tam Thái sờ sờ cằm nói :
- Nói cũng phải.
Nhậm Sương Bạch làm như vô tình hỏi :
- Lúc nãy ngươi nói đến Ngao lão gia, có phải là Ngao Trường Thanh? “Kỳ Linh Đồng” Ngao Trường Thanh?
Lần này thì Hồ Tam Thái hốt hoảng chộp lấy tay Nhậm Sương Bạch, hạ giọng kêu lên :
- Trời đất! Chắc ngươi từ xa mới tới nên ăn nói chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả! Xứ này mở miệng ra gọi Thôi lão gia bằng cả tên lẫn hiệu như vậy đã là đại bất kính, kêu tên gọi hiệu Ngao lão gia lại càng là đại húy đại kỵ, đừng nói là người ngoài, ngay cả Thôi lão gia của ta cũng còn phải kính sợ Ngao lão gia một phép, ngươi ăn nói phải giữ ý giữ tứ một chút, bằng không e rằng chết chẳng có đất chôn đâu!
Song mục Nhậm Sương Bạch phát ra những tia hàn quang lạnh lùng, lẩm bẩm nói :
- Mười năm chẳng gặp, không ngờ hai tên súc sinh này càng ngày càng phát...
Hồ Tam Thái chẳng nghe rõ được Nhậm Sương Bạch nói gì, vội vàng hỏi lại :
- Quan khách nói gì?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu, nói :
- Không có gì. Hồ quản sự, Thôi Vân Thôi đại thiếu gia các ngươi hiện thời có ở đây không?
Hồ Tam Thái trừng mắt nhìn Nhậm Sương Bạch một cái, lạnh lùng nói :
- Giờ này thì Thôi đại thiếu gia làm gì mà có mặt ở đây? Hơn nữa Thôi đại thiếu gia cũng rất ít khi đến, mà cần gì phải đến chứ? Trong quán ai có phần nấy, việc ai nấy làm, thành nếp từ lâu rồi, chẳng cần thiếu gia phải đích thân nhắc nhở.
Nói đến đây chừng như Hồ Tam Thái đã cảm thấy nghi ngờ hành tung của Nhậm Sương Bạch, liền lên tiếng hỏi :
- Quan khách, ngươi đến đây là để chơi bạc, làm gì mà quan tâm đến những chuyện không đâu như vậy? Chắc là ngươi không có ý đồ gì khác chứ?
Nhậm Sương Bạch bỗng cất tiếng cười lớn nói :
- Ngươi quá lo xa rồi, Hồ quản sự, ý đồ gì khác à? Ta có thể có ý đồ gì được chứ? Chẳng qua là vì quá lâu không đến đây, không biết chủ nhân của quý hiệu có còn là người cũ hay không nên nhân tiện hỏi qua cho biết đó thôi, chẳng có ý gì đâu.
Hồ Tam Thái vẫn bán tín bán nghi nói :
- Quan khách, nơi đây là nơi để cho khách chơi đến thử tài vận tìm vui, ta khuyên ngươi đến chơi thì cứ chơi cho tận tình, nhưng cũng đừng dại mà sinh sự nọ kia, nên biết làm nghề này chẳng phải ai cũng có thể làm được, tệ hiệu đứng vững gần hai chục năm nay hoàn toàn không phải là may mắn.
Nhậm Sương Bạch gật đầu lia lịa nói :
- Đa tạ, đa tạ ngươi đã có hảo ý nhắc nhở, Hồ Quản sự, tại hạ tất biết cẩn trọng! Chừng như Hồ Tam Thái còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ sao lại thôi, quay người đi tránh ra một bên, tuy nhiên hai mắt cứ nhìn riết theo Nhậm Sương Bạch, có vẻ như y chẳng mấy yên tâm, thái độ cùng cách ăn nói của đối phương không giống với hầu hết khách chơi vẫn thường ra vào nơi đây.
Đi một vòng quanh đại sảnh, Nhậm Sương Bạch dừng lại trước một bàn đang lắc xí ngầu đánh tài xỉu, nơi đây do một tên thuộc hạ của đổ trường đứng ra chủ trì, khách chơi cùng người của đổ trường thay phiên đổ xí ngầu vào một chiếc tô sứ lớn đặt giữa bàn, cứ mỗi lần đổ thì đếm nút, ai đổ được nhiều nút hơn thì người ấy thắng cuộc. Hiện thời thì bàn đánh xí ngầu chỉ có một khách chơi mập ú cùng với người của đổ trường thay phiên đổ xí ngầu, xem tình hình thì chưa đến lúc ăn thua lớn.
Nhậm Sương Bạch vừa dừng chân trước bàn thì tên thuộc hạ của đổ trường, một hán tử gầy gò sắc diện vàng như nghệ lập tức ngưng tay nhìn lên, nói :
- Quan khách, muốn chơi thế nào đây?
Nhậm Sương Bạch vẻ như chẳng mấy hiểu ý đối phương, hỏi lại :
- Chơi thế nào là sao? Không phải đổ xí ngầu lớn nút hơn thì ăn sao?
Gã hán tử nhìn lướt khắp người Nhậm Sương Bạch một cái, kiên nhẫn nói :
- Chắc là quan khách không thường đến đây nên không biết thói quen của khách chơi nơi đây. ý của ta là quan khách muốn chơi cùng khách chơi hay chơi với người của bổn hiệu? Ngoài ra, tiền đặt có chồng lên hay không? Hay là cứ theo con số thấp nhất, mỗi lần đặt hai lạng?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Thì ra ở đây lại có nhiều quy định đến như vậy, nếu trí nhớ kém một chút sợ không nhớ hết nổi những quy định này.
Hán tử mặt vàng hối thúc, nói :
- Quan khách muốn chơi thế nào? Đặt bao nhiêu?
Giọng nói Nhậm Sương Bạch bỗng biến đổi hẳn, lạnh như băng nói :
- Ta không thích những quy định lôi thôi của sòng bạc các ngươi, ta muốn ăn đủ! Các ngươi phải chung đủ!
Hơi ngẩn người, hán tử mặt vàng rụt rè nói :
- Quan khách, ngươi nói gì ta nghe không hiểu...
Chẳng chờ cho hán tử mặt vàng nói hết lời, Nhậm Sương Bạch vung tay, chiếc tô sứ trên bàn bay bổng lên không, vung tay thêm cái nữa, “bốp” một tiếng giòn tan, tiếng tô sứ rơi xuống đất bể loảng xoảng, tiếng chưởng đánh trúng mặt người làm chấn động hầu hết những người có mặt trong đại sảnh!
Cái tát hơi nặng tay khiến cho hán tử mặt vàng ngã chúi mũi ra ngoài, lưng đánh “bình” vào bức bình phong bằng gỗ chạm, bức bình phong ngã rầm xuống bể tan tành, gã hán tử mặt vàng thì máu miệng máu mũi chảy dài, mặt lập tức sưng húp lên!
Không dừng lại ở đó, Nhậm Sương Bạch vung chân, chiếc bàn bay bổ lên không văng ra ngoài hơn trượng rơi xuống đất, chân bàn một nơi mặt bàn một nẻo, gỗ vụn văng tứ tung.
Sự việc diễn biến quá bất ngờ khiến cho mấy tên chấp sự trong đại sảnh ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn chứ không ai có phản ứng. Nhậm Sương Bạch thừa lúc chưa có người đến cản trở, tiến tới mấy bước, cất chân cất tay mấy cái nữa, một bộ bàn ghế bằng gỗ quý bọc nhung lập tức ngã lăn lông lốc, sứt tay gãy gọng. Xoay ngang người, lại một chiếc trường kỷ bay ra, sầm một tiếng, song cửa sổ chạm trổ tinh vi bị chiếc trường kỷ đập bể tan tành!
Đến lúc này thì bọn chấp sự của “Kim Hồng Vận” mới chợt nhận ra, đây không phải là hành động phá đám thì còn là gì nữa? Đã bao nhiêu năm nay, “Kim Hồng Vận” chưa từng xảy ra việc tương tự, bọn chúng đã được sống trong cảnh thái bình đã quen rồi nên cả việc có người đến phá đám cũng không biết phải ứng phó ra sao nữa.
Người đầu tiên có phản ứng chính là Hồ Tam Thái, gã quát lớn một tiếng lao đến trước mặt Nhậm Sương Bạch, ngoác miệng mắng :
- Ngươi, ngươi, mẹ nó! Quả nhiên là ngươi đến để phá đám mà! Ta đã nhận ra từ đầu là ngươi đến chẳng phải để chơi bạc! Mẹ nó, phen này ngươi hết sống nổi rồi!
Nhậm Sương Bạch chờ cho gã đến gần, hữu thủ nhẹ nhàng vươn tới, “bốp” một tiếng giòn tan, thân hình gã xoay vòng vòng văng bắn ra xa, té chổng vó lên trời, miệng rên la dậy trời.
Thế là ba bốn tên chấp sự còn lại hè nhau chạy tới, dáng như hung thần ác sát định lấy thế đông ăn tươi nuốt sống kẻ phá đám. Lần này thì Nhậm Sương Bạch chẳng chờ cho chúng đến gần, thân hình chàng lướt nhanh tới trước, song thủ huơ lên liên hồi, hàng loạt tiếng “bốp bốp” nổ như pháo liên châu, ba bốn tên chấp sự xoay tròn ngã chúi thành chùm, té lăn xuống đất!
Hồ Tam Thái gắng gượng bò dậy, tay ôm một bên mặt, miệng líu ríu không thành tiếng hét :
- Người đâu... người đâu rồi! Có kẻ đến phá rối, bây đâu mau vây chặt tên tiểu tử này lại!
Đến lúc này thì Nhậm Sương Bạch bỗng trầm tĩnh trở lại, hai tay rụt vào trong ống tay áo, đứng dựa lưng vào tường, hai mắt trống rỗng nhìn ra phía trước, chàng đang chờ đợi kết quả của hành động vừa rồi.
Bọn chấp sự của đổ trường cũng lần lượt lồm cồm ngồi dậy, tên nào tên nấy tay ôm một bên mặt, chỉ dám đứng xa xa chỉ mặt Nhậm Sương Bạch la hét chứ chẳng tên nào dám tiến đến gần chàng nửa bước.
Hồ Tam Thái chỉ mặt Nhậm Sương Bạch mắng lớn :
- Mẹ nó, thứ đồ có mắt như mù, ngươi có ăn gan hùm mật gấu cũng không chịu hỏi thăm cho kỹ trước khi tìm đến đây phá đám. Ngươi biết “Kim Hồng Vận” này là cơ nghiệp của ai không? Ai là ông chủ ở đây ngươi có biết không? Mẹ nó, nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ngươi có đến mười mạng trăm mạng cũng đừng hòng còn sống mà ra khỏi chỗ này!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Hồ Quản sự, bình tĩnh một chút nào, nóng giận như vậy chẳng tốt đẹp gì cho ngươi đâu. Ta biết rõ nơi đây là cơ nghiệp của ai, cũng biết rõ ai là ông chủ ở đây, sở dĩ ta làm như vậy là có cái lý của ta, việc này chẳng liên quan gì đến ngươi cả, tốt nhất là ngươi nên biết thân phận mà lui sang một bên, chờ cho người trong cuộc đến đây để giải quyết.
Hồ Tam Thái phun một bãi nước bọt lẫn đầy máu tươi xuống đất, cất cao giọng hét :
- Mẹ nó, sao ngươi không đái ra rồi soi thử xem ngươi là thứ chó gì mà miệng lưỡi lớn lối như vậy? Hạng như ngươi mà cũng đáng mặt để đối đầu với “Kim Hồng Vận” à? Mẹ nó nhân cơ hội bọn ta sơ ý nên ngươi mới đắc ý được một chút đó thôi. Hừ, phá đám hả? Định kiếm ăn hả? Mẹ nó, có mắt mà như mù, định kiếm ăn thiên hạ thiếu gì chỗ đi tìm ngay đến “Kim Hồng Vận” để kiếm ăn! Mẹ nó, sợ rằng tiền chưa cầm được mà mạng đã vứt cho chó ăn mất tiêu rồi!
Nhậm Sương Bạch cất giọng băng lạnh nói :
- Trước khi ta có những hành động tiếp theo, Hồ Quản sự, tốt nhất là ngươi nên đi kêu người trong cuộc, ta nói chính là ông chủ lớn của các ngươi, “Thôi Bác Bì” Thôi Công Đức tới đây, bằng không ghẹo gan ta một hồi, ta phóng hỏa đốt mẹ cái ổ chuột này đi, giết sạch bọn chó ở đây, chừng đó ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?
Hồ Tam Thái há miệng thật to, phải một lúc lâu sau mới lên tiếng được :
- Cái gì? Ngươi nói ngươi có oán cừu với Thôi lão gia của ta? Hạng như ngươi mà cũng đáng mặt dây dưa với Thôi lão gia sao?
Nhậm Sương Bạch lạnh lùng nói :
- Quan hệ giữa con người với con người luôn có nhiều điều không thể giải thích được, không có gì là đáng hay không đáng mặt cả, Hồ Quản sự, việc này xảy ra đã lâu lắm rồi, không biết mà cũng chẳng cần phải biết, chỉ cần mời được “Thôi Bác Bì” tới đây là ngươi đã làm tròn phận sự của ngươi rồi.
Lại phun một bãi nước bọt xuống sàn, Hồ Tam Thái nghiến răng nghiến lợi nói :
- Đã có người đi thông báo từ lâu rồi, ngươi chẳng cần gương nanh múa vuốt nữa, có giỏi thì đừng bỏ chạy, cứ chờ ở đó rồi ngươi sẽ thấy!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Ta sẽ không bỏ chạy đâu, Hồ Quản sự, ta đến đây chẳng phải chỉ để làm từng này việc rồi bỏ đi!
Hồ Tam Thái vung tay quát lớn :
- Các vị huynh đệ, giữ chặt các cửa đừng để cho hắn chạy thoát! Mẹ nó, ta không tin là các huynh đệ bảo vệ tới đây, tên tiểu tử này chẳng sợ vỡ mật mà chết!
Mấy tên chấp sự đưa mắt nhìn nhau, hết nhìn người này rồi nhìn sang người khác, đùn đẩy một hồi cuối cùng cũng tiến lên được chút ít, coi như là đã “chặn đứng” một cách tượng trưng kẻ gây rối vậy.
Chẳng mấy chốc, đã nghe có tiếng bước chân rầm rập vang lên, mười mấy tên bưu hình đại hán hùng hổ xông vào đại sảnh, tên nào tên nấy tay lăm lăm binh khí, khí thế ngất trời, tưởng chỉ cần như vậy là đã có thể khiến cho những kẻ có dạ gây rối phải sợ đến vỡ mật.
Hồ Tam Thái vội vàng chạy ra, đến trước mặt đại hán di đầu, hai tay ôm mặt, nói :
- Sài lão, cuối cùng thì người cũng đã tới! Chỗ chúng ta không ngờ cũng có người dám tới phá đám, tiểu nhân cùng các huynh đệ ở đây không chặn đứng được hắn, lại còn bị hắn đả thương nữa. Sài lão, xin người hãy đứng ra giải quyết dùm, đó, chính là tên đang đứng sát tường đó!
Người được Hồ Tam Thái gọi là “Sài lão” là một đại hán vạm vỡ, tuổi trên dưới ngũ tuần, gương mặt rộng màu đỏ tía, mình mặt một chiếc áo da dê khoác bên ngoài chiếc trường bào, mũi to mày rậm, trông dáng mạo rất oai mãnh.
Nghe Hồ Tam Thái báo cáo xong, trước tiên đưa tay gạt Hồ Tam Thái sang một bên, sau đó đưa mắt nhìn đám đại hán sau lưng ra hiệu cho mọi người vào vị trí, chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên đại hán đã đứng thành vòng tròn vây Nhậm Sương Bạch vào giữa.
Hồ Tam Thái len lén tiến đến sau lưng “Sài lão” gập người sát đất nói :
- Xin Sài lão chớ quá xem thường tên tiểu tử này, bọn tiểu nhân bốn năm người mà không ai đỡ nổi một chưởng của hắn, xin Sài lão hãy cẩn thận đối phó.
“Sài lão” hừ một tiếng nghe nặng trịch, đưa mắt lườm Hồ Tam Thái, chừng như có ý mắng Hồ Tam Thái chưa chi đã quá đề cao đối phương làm nhụt nhuệ khí của người nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT