Tiếng thét chói tai như vậy đã thành công thu hút phần đông tộc nhân của Huyễn Điệp tộc trong nháy mắt đã tập trung lại đây, có người vội vàng tiến lên nhìn Vân Tây, tìm cách cứu chữa, còn Hồng Ngọc vẫn tiếp tục la hét chói ta/
” Đây là có chuyện gì?” Địch Tu Tư vốn đang trốn tránh Tuyết Kiều nhưng vì tiếng thét chói tai của Hồng Ngọc mà phải đến đây, trong Huyễn Điệp tộc ngoài trừ Tuyết Kiều thì không có ngoại nhân nào khác, cho nên mấy từ “ xà yêu giết người” chắc chắn là nói nàng rồi.
Giết người?
Phản ứng đầu tiên của Địch Tu Tư là cái đuôi của Tuyết Kiều đã bị người ta phát hiện hoặc là thiên tính sát nhân của nàng phát tác nên mới gây nên tiếng thét chói tai như vậy.
Cho nên khi Hồng Ngọc thét thêm lần nữa thì hắn đã lập tức có mặt tại hiện trường.
Nhìn thấy Vân Tây toàn thân đầy máu, chưa biết sống chết thế nào, còn Hồng Ngọc vừa thấy hắn xuất hiện thì vội quỳ xuống, mãnh liêt đập đầu, hô to “ điện hạ, chủ tử nhà ta có lòng tốt đến thăm Chính Khả Xuân phu nhân, không ngờ bị Xà yêu đánh thành như vậy, điện hạ, người phải làm chủ cho chủ nhân của ta, ô…chủ tử đáng thương a”
Địch Tu Tư tuy muốn biết nguyên nhân mọi việc nhưng việc cấp bách trước mắt là phải xem Vân Tây sống chết thế nào, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Tuyết Kiều một cái rồi bước đến bên cạnh Vân Tây đang hôn mê, vết thương trên trán đã được tộc nhân xử lý tốt nhưng những chỗ khác vẫn chảy máu không ngừng.
Xem mạch xong thì thở dài một hơi, vẻ mặt cũng trầm lại, mệnh có thể giữ lại được nhưng ngàn năm đạo hạnh e là sẽ bị hủy, chỉ một chưởng mà đã thành như vậy thì nhất định Tuyết Kiều ra tay không nhẹ, cũng không phải vì vô ý mà làm Vân Tây ra nông nỗi như vậy, mà nàng chính là cố ý. Kết luận như vậy là cho sắc mặt Địch Tu Tư càng khó nhìn hơn.
Đi đến bên Tuyết Kiều hỏi “ Tuyết Kiều, có chuyện gì vậy?:
Địch Tu Tư tự nói với chính mình tuy rằng pháp lực của Tuyết Kiều cao cường nhưng tính tình rất đơn thuần, nếu hắn không nghe nàng giải thích mà đã phán nàng có tội thì không công bằng, cho nên cố gắng kiềm chế sự hoài nghi trong lòng mà chờ nghe nàng nói.
” Điện hạ, ngài đừng nghe yêu nữ này nói, nàng ta chính là đánh chủ tử của ta văng lên vách tường rồi bay đi thật sao, còn rơi xuống đất nên mới bị thương nặng như thế, chủ tử nhà ta chẳng qua không cẩn thận nên đẩy nàng một cái thôi, nàng lại tâm ngoan thủ lạt, muốn lấy mạng chủ tử ta, nàng còn nói sẽ nói với điện hạ sau này không sủng hạnh chủ tử nhà ta nữa, cho nên chủ tử mới nóng nảy, nếu không thì cũng không so đo với xà yêu này, đến giờ còn chưa biết sống chết thế nào, điện hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho chủ tử ta, điện hạ”
Hồng Ngọc bẻ cong sự thật, không đề cập những lời nói ác độc, ti tiện của Vân Tây mà lại cố ý làm sai lệch những lời của Tuyết Kiều, ý muốn làm cho Địch Tu Tư trừng phạt nàng.
Chính Khả Xuân vội vàng tiến lên giải thích thay Tuyết Kiều “ điện hạ, không phải như thế, ngài hãy nghe ta nói, lúc đó thiếp thân cũng ở đây, là Vân Tây tỷ tỷ nói trước…”
Chính Khả Xuân còn chưa nói xong thì Hồng Ngọc đã chen ngang, khóc rống lên “ ô, chủ tử đáng thương của ta, Chính Khả Xuân phu nhân, người phải có lương tâm chứ, chủ tử ta nếu không phải vì quan tâm người thì đến đây sao? Người còn giúp Xà yêu chửi mắng chủ tử ta, ngươi muốn làm vương phi thì chủ tử ta cũng không tranh với ngươi, ngươi cần gì phải đối với chủ tử của ta như vậy? điện hạ, người cần phải sáng suốt a, chủ tử theo ngài nhiều năm như vậy, tâm chủ tử đối với ngài thế nào chẳng lẽ ngài không biết sao? Chẳng lẽ kém hơn yêu tinh xà tộc kia sao?”
” Làm càn! Hồng Ngọc, ngươi là thân phận gì, bổn vương nói chuyện, khi nào tới phiên ngươi chen vào? Chủ tử nhà ngươi bị thương nặng như vậy, ngươi là nô tỳ, không mau hầu hạ còn ngồi đây khóc lóc không ngừng, ra thể thống gì nữa? còn không mau đi chiếu cố chủ tử ngươi, việc này bổn vương sẽ biết cách xử lý”
Địch Tu Tư nghe Hồng Ngọc trái một câu xà yêu, phải một tiếng yêu nữ thì trong lòng đã sớm không thoải mái, hắn cũng chỉ gọi nàng là tiểu nhân ngư, khi nóng giận thì mới mắng nàng là nhân ngư ngu ngốc, khi nào đến phiên người khác dám ở trước mặt hắn mắng Tuyết Kiều là yêu nữ?
” Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận! Là Hồng Ngọc lắm miệng, ô……, nô tỳ chỉ vì cảm thấy ủy khuất và bất bình cho chủ tử nên mới cư xử quá phận như thế, nô tỳ sẽ chiếu cố cho chủ tử, thỉnh điện hạ làm chủ cho chủ tử”
“Đủ rồi, nếu ngươi không lui ra, đừng trách bổn vương không nể tình của Vân Tây” Địch Tu Tư không kiên nhẫn mà rống lên một tiếng, Hồng Ngọc lập tức cúi đầu, lui ra ngoài, đến bên cạnh Vân Tây đang hôn mê nhưng mắt vẫn ác độc nhìn chằm chằm Tuyết Kiều, canh chừng tình hình bên này.
Địch Tu Tư thấy Chính Khả Xuân lên tiếng thì cũng trách cứ “ Chính Khả Xuân, ngươi không cần che giấu cho Tuyết Kiều, nàng là người lớn, chẳng lẽ ngay cả trả lời cũng không biết sao?”
” Không quan hệ, Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ta không có làm gì sai, ngươi không cần lo lắng cho ta”
Tuyết Kiều mỉm cười nhìn Chính Khả Xuân vẫn đang lo lắng cho mình, cũng không để ý ngoài điện đã tụ tập hàng trăm tộc nhân Huyễn Điệp tộc.
Địch Tu Tư cố hết sức để giữ bình tĩnh, dùng ngữ điệu bình thản nhất có thể hỏi nàng “ Vân Tây là do ngươi đánh văng đi đúng không?”
Tuyết Kiều không phủ nhận cũng không che giấu “ đúng vậy, là do nàng ra tay trước, đẩy ta làm Chính Khả Xuân tỷ tỷ cũng bị nhga4”
“Ngươi nói với nàng sẽ yêu cầu ta không sủng hạnh nàng nữa?” Địch Tu Tư trán đã nổi gân xanh nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn.
Tuyết Kiều vẫn gật đầu “ đúng vậy, nàng là nữ nhân xấu, lòng của nàng rất đen, ngươi sau này không cần coi nàng là tình nhân nữa, nàng sẽ hại người”
Chính Khả Xuân nghe Địch Tu Tư hỏi vậy thì càng nôn nóng hơn, Tuyết Kiều là cô nương ngây thơ, điện hạ hỏi vậy là đã khẳng định mọi sai lầm đều do Tuyết Kiều cô nương làm, có khác gì những lời nói lên án của Hồng Ngọc kia đâu, nên vội vàng nói “ điện hạ, người không thể hỏi như vậy được”
” Câm mồm! chừng nào đến phiên ngươi nói chuyện” Địch Tu Tư đang tức giận, lập tức lấy Chính Khả Xuân làm bia đỡ đạn.
Tuyết Kiều vừa nghe hắn rống, lập tức cũng lớn tiếng nói,” Địch Tu Tư, người sai cũng không phải Chính Khả Xuân tỷ tỷ, sao ngươi rống nàng, người sai chính là cái nữ nhân xấu ngoài kia”
” Ngươi còn dám nói?” Địch Tu Tư lập tức phát tác lửa giận “ ai cho ngươi quyền quyết định cuộc sống của ta? Ai cho ngươi cái quyền đó? Ta muốn ở cùng ai thì dựa vào cái gì phải do ngươi quyết định? Vì sao lại ra tay với Vân Tây? Ngươi thực sự muốn giết nàng phải không? ngươi cũng không phải không biết lực đạo của ngươi mạnh cỡ nào, còn dùng sức như vậy là thực muốn giết nàng sao?”
Tuyết Kiều nghẹn họng, trân trối nhìn Địch Tu Tư, vẻ mặt có chút lo sợ, rõ ràng người bị tổn thương là nàng và Chính Khả Xuân, vì sao Địch Tu Tư lại vì nữ nhân xấu kia mà hung hăng với các nàng? Chẳng lẽ vì nữ nhân xấu kia cởi sạch quần áo, cùng Địch Tu Tư lăn lộn trên giường sao?
Nhớ tới bộ dáng hung ác của nữ nhân kia, Tuyết Kiều càng thêm khó chịu, gật đầu “ nàng là nữ nhân xấu, là do nàng ra tay trước, ta chỉ là phản công thì có gì không đúng? Ta muốn giết nàng thì thế nào? nàng là người xấu, ngươi giúp đỡ người xấu thì ngày nào đó ngươi sẽ hối hận”
Thấy Tuyết Kiều không nhận lỗi, còn tự cho mình là đúng, Địch Tu Tư sắc mặt trầm lại, nhịn không được phật tay một cái
“Ba” một tiếng vang lớn vang lên, ngoài trừ Hồng Ngọc vui sướng khi người gặp họa thì mọi người đều ngây người.
Chính Khả Xuân thực không thể tin điện hạ luôn ôn nhu với nữ nhân vậy mà lại ra tay đánh người, mà nạn nhân đầu tiên của hắn lại chính là Tuyết Kiều cô nương thiện lương, ngây thơ.
Tuyết Kiều cũng ngây người, nàng không ngờ Địch Tu Tư vì một nữ nhân xấu mà đánh nàng, một cái tát này làm nàng như hiểu được rất nhiều điều.
Địch Tu Tư cũng không tin được mình vừa ra tay đánh Tuyết Kiều, chẳng những vậy mà còn dùng sức làm mặt nàng sưng lên, rõ ràng không tính làm gì nàng nhưng khi nghe nàng không chút do dự mà trả lời như thế thì hắn lại không khống chế được mình. Nhìn ánh mắt bi thương, không dám tin của Tuyết Kiều đang nhìn hắn, Địch Tu Tư hận không thể dùng chính tay của hắn xoa cho nàng.
” Tuyết, Tuyết Kiều, ngươi hãy nghe ta nói, ta không phải cố ý–” Địch Tu Tư có chút bối rối vô thố nhìn chằm chằm Tuyết Kiều, muốn giải thích cho hành động của mình.
Tuyết Kiều đầu tiên là chăm chú nhìn hắn, sau đó thì giơ tay lên rồi cũng giáng cho Địch Tu Tư một cái tát thật mạnh, lực đạo so với hắn còn mạnh hơn, làm cho miệng của Địch Tu Tư chảy máu.
Cái tát này làm cho mọi người một lần nữa như hóa đá, trong lòng Địch Tu Tư cũng chấn động không nhỏ, hắn nghĩ Tuyết Kiều sẽ khóc, sẽ nháo, sẽ chạy trốn, không ngờ Tuyết Kiều lại phản kích lại, đây là nguyên nhân Vân Tây có kết cục như vậy sao?
Người khác không khi dễ nàng, Tuyết Kiều tuyệt đối sẽ không chủ động khi dễ họ, cho nên hắn đánh nàng một cái, nàng lập tức trả lại hắn một tát, hắn nên thấy may mắn là Tuyết Kiều đã hạ thủ lưu tình với hắn nhiều hơn Vân Tây lắm rồi, ít ra là ngàn năm đạo hạnh của nàng bị hủy mà hắn thì chỉ chảy một chút máu.
Đánh nàng một cái, lại bị nàng tát trả một cái, tâm tình của Địch Tu Tư đột nhiên lại thấy tốt hơn nhiều nhưng hắn vẫn không tha thứ cho mình chuyện đã ra tay đánh nữ nhân.
Đánh Địch Tu Tư xong, Tuyết Kiều cũng không sờ đến nửa mặt bị sưng lên của mình mà cúi xuống đỡ Chính Khả Xuân đang quỳ đứng lên “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi đứng lên”
” Tuyết Kiều cô nương, đau không” Chính Khả Xuân nhìn nữa gương mặt bị sưng lên của Tuyết Kiều thì nước mắt tràn mi, lần đầu tiên nhìn Địch Tu Tư mà nàng vẫn luôn ái mộ bằng ánh mắt thương tâm và thất vọng, đưa tay nhẹ sờ lên mặt Tuyết Kiều “ trong phòng ta có thuốc, ta thoa cho ngươi được không?”
” Ta không đau, Chính Khả Xuân tỷ tỷ đừng khóc” Tuyết Kiều vội vàng lắc đầu, thấy nàng càng khóc nhiều hơn thì lại gật đầu “ được rồi, được rồi, ta đau quá, Chính Khả Xuân tỷ tỷ thoa thuốc cho ta đi”
“Tuyết Kiều ngốc, mau theo ta” Chính Khả Xuân nắm tay Tuyết Kiều đi vào trong điện, đi được hai bước thì quay đầu nói với Đích Tu Tư “ việc Vân Tây bị thương đều là do thiếp thân, điện hạ muốn trách phạt thế nào, thiếp thân đều nhận, nhưng xin ngươi đừng khi dễ Tuyết Kiều cô nương thiện lương nữa”
Sau khi nói xong, suy nghĩ một lát lại bổ sung “ ngài không hỏi rõ trắng đen đã định tội cho người khác, còn ra tay đánh một thiếu nữ, điện hạ, ngài lúc này thực sự làm thiếp thân rất thất vọng”
Nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của hắn, liền nắm tay Tuyết Kiều rời đi.
Chỉ còn một mình Địch Tu Tư đứng như trời trồng giữa điện, còn đám tộc nhân đến xem náo nhiệt thấy bộ dáng khó coi của điện hạ như vậy cũng thức thời rời đi, chỉ có một số kẻ gan lớn là ổ lại để nhiều chuyện tiếp, nhưng cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
Người không cam lòng nhất là Hồng Ngọc, nàng nghĩ ít nhất thì điện hạ cũng sẽ đuổi tiểu yêu tinh xà tộc kia đi, không ngờ điện hạ còn bị nàng ta đánh trả lại, càng bất ngờ hơn là điện hạ không hề nổi giận mà chỉ ngây ngốc đứng yên một chỗ, tùy ý để Xà yêu và Chính Khả Xuân rời đi.
Hận đến mức nghiến răng nhưng thấy Vân Tây vẫn còn hôn mê, Hồng Ngọc quyết định chờ chủ tử tỉnh lại, nàng nhất định sẽ tự mình đến chỗ Quỷ bà đem vật kia về, nếu điện hạ không thể vứt bỏ nữ nhân đó, vậy thì nàng sẽ thay bọn họ mà ra tay, đến khi Huyễn Điệp tộc không còn ai tranh với chủ tử nữa thì nàng không tin Địch Tu Tư sẽ không cưới chủ tử của nàng làm vương phi, còn về phần tiểu yêu xà kia, tin rằng sau khi tỉnh lại, chủ tử sẽ hồi đáp gấp bội cho nàng ta.
Hừ! tiểu yêu xà! Chúng ta chờ xem!
Nghĩ vậy, Hồng Ngọc cũng không chờ Địch Tu Tư làm chủ cho các nàng, liền ôm Vân Tây rời đi.
Mọi người thấy Hồng Ngọc đã ôm Vân Tây rời đi, bọn họ nếu còn ở lại đây thì chắc sẽ thành vật hi sinh cho nên vội vàng thối lui, chỉ có Phùng Xuân lo lắng nhìn thoáng qua đông cung của Chính Khả Xuân, âm thầm hi vọng sự tình cứ vậy rồi sẽ phai nhạt, không phát sinh thêm biến cố gì nữa.
Hiện tại, nàng cũng tin rằng Tuyết Kiều cô nương là nữ nhân duy nhất không nhìn điện hạ bằng ánh mắt ái mộ, nếu không như thế thì nàng đã không tát trả lại điện hạ, thật sự rất uy phong. Chỉ dựa vào điều này, nàng tự nguyện sùng bái Tuyết Kiều, dù sao điện hạ được nhiều nữ nhân ái mộ quá nên sinh ra kiêu ngạo, hôm nay bị một cái tát, coi như là nhắc nhở hắn phải bận tâm và quan tâm đến tự tôn của nữ nhân các nàng nhiều hơn.
Càng làm cho nàng thấy hài lòng hơn là nàng vốn đã không ưa nữ tử Vân Tây kia, nhưng không dám đụng đến nàng ta, dù sao đạo hạnh của Vân Tây cũng cao hơn nàng, hơn nữa nàng ta thực sự rất giỏi diễn trò ở trước mặt điện hạ, bây giờ thì hay rồi, đã bị Tuyết Kiều cô nương đánh cho trọng thương, thực khoái. Chính vì vậy, Vân Tây bị thương nặng mà các tộc nhân đều không ra mặt cho nàng, nếu là các tỷ muội khác thì dù mọi người đánh không lại Tuyết Kiều cũng sẽ ra mặt.
Phùng Xuân im lặng nhìn thoáng qua Địch Tu Tư còn đang ngẩn người, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT