Trời mỗi lúc một tối, gió càng thổi mạnh hơn nhưng nó không cảm thấy lạnh, bởi hôm nay nó cảm thấy mình rất hạnh phúc, giờ phúc này trông nó rất ấm áp.

- Win....em định từ bỏ nghề cảnh sát này sao? - Hắn đột nhiên hỏi khi cả hai đang đi dạo căp bờ sông, một con sông dài. Nó chợt dừng lại, nhưng nó cũng vội trả lời ngay.

- Phải...vì thế sao này đừng gọi em là madam, giờ em là một bác sĩ. Em thích thế hơn. - Nó đành phải nói dối hắn, bởi nó hiểu tính chất công việc hiện tại của nó như thế nào, kể cả người thân nhất cũng không được để lộ. Thân phận duy nhất của nó hiện giờ là một nữ bác sĩ trong bệnh viện Thủy Văn.

- Được...vậy anh hỏi em. Câu hỏi anh hỏi em 5 năm trước....

- Cho em thời gian được không??? - nó chợt dừng lại nói, giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt.

- Được...anh tin em. Hiện giờ chúng ta vẫn là bạn thân. Đúng không.? - Hắn quay sang nó nói, hắn không hỏi lí do bởi hắn tôn trọng và hiểu tính nó như thế nào. Dù hắn nghe Kyo nói nó đã từ bỏ ngành cảnh sát nhưng hắn vẫn không tin nhưng giờ chính nó đã xác nhận, vì thế hắn yên tâm hơn, bởi lúc trước nó đã quá liều lĩnh, bất chấp tính mạng của mình để đổi lấy một tập hồ sơ......

- Duy Khôi.....-

- Cảm ơn anh. - hắn mỉm cười, nhìn hắn cười lòng nó rất vui, nó cảm thấy thật có lỗi với hắn nhưng nó phải làm thế vì đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Nó không muốn người thân mình bị liên lụy.

- Ngốc...- hắn cốc đầu nó, với thân hình chuẩn không cần chỉnh thì hắn vẫn cao hơn nó một chút nên việc này diễn ra vô cùng tự nhiên, nó nhăn mặt. Nhìn hắn cỗng nó nhìn cả hai rất hạnh phúc, mọi người đều nhận ra đây giống như cặp tình nhân rất lãng mạng nhưng biết hai người trong cuộc họ nghĩ gì.

...................

"F9 nhận lệnh......rõ." Nó từ trong toilet của tầng 2 trong khách sạn đi ra, nó cảm nhận được dường như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng nó vẫn thản nhiên chạm rãi quẹt thẻ mở cửa phòng mình và vào trong.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên, nó để điện thoại trên bàn và ra mở cửa, nhưng nở nụ cười nhưng trong lòng ngạc nhiên.

- Rick, khuya thế này anh đến tìm em có việc gì sao? -nó thấy Rick cầm trên tay một túi đồ, anh đơn giản trong chiếc áo thun trắng cùng quần jean đen giày nike trắng. Anh vẫn cười với nó như thường lệ.

- Anh biết em luôn vì công việc mà quên cả bản thân, anh mang đồ ăn khuya đến cho em. Em vừa mới đi đâu về sao? - anh hỏi khi thấy chiếc váy mà nó đã mặc khi đi làm cùng anh vẫn còn trên người, anh hỏi khéo.

- À...em...em vừa ra ngoài...- Nó đang tìm cách trả lời anh thế nào.

- Nhưng...lúc nãy em nói...em ở nhà...sao giờ..anh gọi đến phòng làm việc, họ nói em hối hả đi đâu đó....anh đã đợi em 2 tiếng ở đây..em đã đi đâu...- anh tiến tới, mỗi câu nói anh đều tiến thêm một bước, nó lại lùi một bước.

"sau Tống Duy ÂN vẫn còn một thế lực vô cùng mạnh....." nó nhớ lại nhiệm vụ của nó. Nếu giờ phải cãi nhau hoặc làm anh giận chắc chắn sẽ công cốc. Trông anh ta chắc chắn thế, chắc nó đã bị theo dõi rồi.

- Em...em...đến sân bay.- nó biết thế nên nói thật, nó mạo hiểm, nó muốn biết trong lòng của anh nó đang ở vị trí nào?

- Em đến đó để làm gì?

- Ngăn cản Flynn về nước.

- Tại sao phải ngăn cản, bởi anh ta giống với Tống Duy Khôi sao? Em vẫn còn yêu anh ấy? - giọng Rick như gầm lên, anh rất ghen tức, trong lòng anh rất khó chịu.

- Không phải...anh nghe em nói, Flynn, bởi anh ấy là bạn thân của em, em cũng từ bỏ ngành cảnh sát nên giờ cơ hội gặp nhau rất ít nên em muốn anh ta ở lại....- nó tìm lí do.

- Ở lại...ở lại để đưa em đi chơi....rồi hai người như thế này....em xem anh là gì?....anh thất...vọng về em......- Rick nói xog bước đi, anh rất muốn nó giữ anh lại và anh đã thành công.

- Duy Ân...xin lỗi..nhưng thật sự không như anh nghĩ....Ah...- nó chạy theo và đôi chân của nó bắt đầu đau rát rồi khụy xuống, Rick nghe thế liền quay lại. Anh lo lắng bế nó về giường, cởi bỏ đôi tất thì thấy chân nó đỏ ửng và đầy vết trầy xướt. Rõ ràng người của anh không chụp được những thứ này.

- Anh...

- Ngồi im đó...- anh tìm hộp sơ cứu trong phòng và giúp nó băng bó lại vết thương, lòng anh đau xót.

- Ân...em xin lỗi...anh tha lỗi.....cho em...

- Chúng ta đính hôn đi, có được không?? - anh nói làm nó ngạc nhiên.

- Em.....

- Fasmin/ Minh Hy, anh thật sự rất yêu em...những cảnh vừa rồi làm anh rất khó chịu thậm chí rất đau...chỉ có cách này anh mới có thể yên tâm, anh rất sợ mất em....- anh thống khổ nói, anh không muốn thế.

- Được...em cũng không muốn anh hiểu lầm tình cảm của em dành cho anh...chuyện đính hôn anh quyết đi...em không ý kiến. - mọi việc đã quá thuận tiện cho nó, nó cũng đồng ý ngay. Anh nghe thế thì mừng thầm trong người, lòng anh sung sướng không thể tả.

- Được, thôi em nghĩ ngơi, anh về, mai không cần phải đi làm, anh sẽ giúp em xin phép, ngủ ngon, mai anh đến thăm em. - Rick nói xong hôn lên trán nó, nó cũng gật đầu tỏ ý hiểu, anh đứng lên và ra về.

- Anh cũng thế, ngủ ngon.

...................................

Tại nhà anh....

- Rick, con nói thật à....Fasmin, con bé đồng ý rồi sao? - mẹ anh ngạc nhiên, nhưng anh gật đầu khẳng định. Ba anh thì mỉm cười xem ra lần này là thật rồi.

- Được được, mẹ muốn Fasmin trở thành con dâu của mẹ lâu lắm rồi...để mẹ chọn ngày lành tháng tốt.

- Mẹ chọn trong tháng nha...- Rick nói hiện ý cười nhưng thật ra anh muốn đính hôn nhah diễn ra vì sợ nó sẽ đổi ý.

- Mẹ biết rồi, ông xem....nhìn nó nôn nao vui chưa kìa....- chưa gì hết đã thấy mẹ anh trên tai nghe điện thoại không ngừng bởi mẹ ah đang sắp xếp thay anh buổi đính hôn.

...................................................................................................................................................................................................................................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play