Vì mãi lo suy nghĩ về điều bất thường, nên nó quên mất khoảng cách giữa nó và Rosie bị thu hẹp. Bỗng từ đâu, trong tay của Rosie đã có cây phi tiêu nhỏ, vừa định ra tay nó phát hiện và nhanh chóng lùi nhẹ ra sau. Thấy nó tránh được phi tiêu của mình, Rosie một lần nữa hướng đến phía nó phóng tới
"Đanh" phi tiêu cắm cạnh vào bức tường của con hẻm, nó vừa xoay người đã thấy được ánh mắt điên tiết của Rosie khi nó tránh được phi tiêu của cô ta.
Nó đang suy nghĩ mình nên trả đòn hay rút lui, bởi nơi này là địa thế lạ, cũng như nó chưa tìm hiểu được, bản lĩnh của Rosie thế nào, chính lúc này nó không nên mạo hiểm.
Chính vì thế, nó nhanh chóng rời khỏi nhưng lại không để ý được cái nhếch môi kì quoái của Rosie.
Chưa rời khỏi con hẻm, nó đã bị Roise chặn lại, Roise một mực muốn ép nó ra tay trả đòn, vì thế cô ta lao vào nó, liên tiếp ra đòn, nó biết chắc chắn hôm nay nếu không đánh trả sẽ không thể rời khỏi, vì thế nó quyết định trả đòn. Nó bắt lấy cánh tay của Rosie vật ngược ra sau, lại nhận thấy nụ cười đắc ý từ Rosie. Nó khó hiểu, chỉ thấy Rosie dùng tay còn lại đánh vào bụng, một cảm giác đau đớn xâm chiếm cả người nó, phun ra ngoài ngụm máu nhỏ, nó gắng gượng đứng dậy nhưng toàn thân đau nhức quả thật đây là cảm giác gì đây?
- hƯ....ĐÁNG LẮm, bộ dạng của cô lúc này rất....."chật chật....", sao nào súng của cô đâu? Sao không lấy ra đấu nào, chẳng phải 5 năm trước cô tài giỏi lắm sao, phá cả một chuỗi vụ án của Jame...
- Tôi đã không còn là cảnh sát nữa..cô muốn làm gì tùy...- một tay ôm ngực, nó cảm thấy nơi này đau không thể tả nổi. tại sao?
- Tôi chẳng muốn lấy mạng cô lúc này đâu...- Rosie bỏ đi.
- Cứ để cô trải nghiệm cảnh đau đớn cho cuộc chơi thêm vui...hahahhahah....- Rosie bỏ đi, tiếng cười vẫn còn vang vọng, nó cố gắng gượng dậy để về nhà.
Nó về đến nhà đã thấy Rick đang ngồi tại bắt chéo chân, nó đang suy nghĩ nên trả lời sao với anh trông bộ dạng này, bộ dạng tơi tả, trong cuộc chiến vừa rồi nó đã bại trận hoàn toàn, và quan trọng nhất chính là mắc lừa Rosie.
Nó đang tháo giày cao gót đã nghe thấy giọng Rick.
- Hôm nay không đến nhà Triết Minh được, em đã đi đâu. Rick không nhìn nó, chỉ nhàn nhã uống trà, vì thế không thấy được, đôi môi tái nhợt sắc mặt không còn chút hồng hào.
- Em đến nhà anh Resd thăm mẹ. - giọng nói nhẹ nhàng nhưng thực chất nó không còn hơi sức để nói nữa. Rick vừa nghe nó về nhà thăm mẹ liền quay sang nhìn nó định nói gì đó nhưng đã thấy một thân người áo đen đổ xuống.
Rick bế nó lên phòng, đặt nhẹ xuống chiếc giường trắng tinh, anh nhìn thấy khóe môi vẫn còn ít máu đỏ thẫm, cả người lại toát mồ hôi. Tay anh nắm chặt lại, anh tức giận khi thấy nó bị đả thương, và kẻ kia không ai khác anh biết chính là Rosie.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT