Đã hơn 1 tuần, ông Tống cũng đã tỉnh lại nhưng vì bệnh tình quá nghiêm trọng nên ngay cả hơi thở cũng yếu và hầu như hai chân của ông dần bị liệt dần. Nó vào thăm ba mình, cô y tá cuối đầu chào nó rồi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại nó và ông, nó ngồi xuống cạnh ông. Căn bệnh của ông rất hiếm, nó nhận thấy ý thức sống của ông Tống ngày một ít đi. Nhưng bàn tay ông Tống khẽ chuyển động như muốn ra hiệu điều gì với nó. Nó hiểu ý liền khom người xuống để nghe rõ những gì ông nói. Nhưng có lẽ nó không nghe được bởi câu từ không rõ ràng không hoàn chỉnh.
- Ba...nếu ba muốn nói với con điều gì...ba có thể viết lên tay con..- nó nói và nhìn biểu hiện của ông, ông chớp mắt 1 cái, nó không chắc là ông đồng ý hay không nhưng cũng đưa bàn tay ra. Ông gắng gượng dồn toàn sức nâng tay lên và vẽ 4 chữ trên tay nó. Nhưng đối với nó bốn chữ này hoàn toàn xa lạ.
- "John"...ý của ba...là muốn con tìm người này sao? - ông Tống lại chớp mắt 1 cái,theo như vừa rồi, nó khẳng định chớp mắt 1 cái là đúng. Nhưng nó vẫn khó hiểu, không biết tại sao ông Tống lại muốn nó tìm người này. Nó đang mải nhìn vào tay mình thì nghe tiếng tic..tic...lạ nhưng quen, nhìn vào máy theo dõi thì nó mới biết huyết áp và nhịp tim của ông đang giảm. Báo hiệu sự sống của ông đang rất mong manh. Nó nhấn chuông, y tá và bác sĩ vào. Rick anh đang họp vừa nghe tin báo cũng bỏ ngang chạy xuống phòng. Anh vào thì thấy nó đang dùng máy kích tim nhưng dường như không mấy khả quan. Mọi người đến đầy đủ ở trước phòng bệnh. Trong lòng nó và mọi người trong phòng đều biết kết quả trước mắt là thế nào.
- Bệnh nhân...// Lên 270J.....làm lại lần nữa...nhanh lên...- nó chuẩn bị tuyên bố thì nghe tiếng Rick, anh đang hét lên và dường như đã mất bình tĩnh.
Nhưng kết quả vẫn chỉ là tic..tic...dài và 1 đường thẳng kéo dài.
- Ba...ba ơi....- Rick khụy xuống mà khóc, mọi người trong phòng thấy thế ai cũng đau lòng có người không kiềm được nước mắt cũng khóc theo. Riêng nó, dù là người thân nhưng với cương vị là một bác sĩ, nó phải nói những lời mà lúc này không ai muốn nghe.
- Vào lúc 10h 15p, bệnh nhân Tống Trung Kiên đã tử vong..- nó nói và cố gắng kiềm lại cảm xúc của mình. Mặt nó lạnh tanh, không chút cảm xúc. Rick anh vẫn ôm ba mình, không tin đây là sự thật.
- Chúng ta....nên thông báo cho người nhà bệnh nhân thôi. - nó hít thở sâu và trấn an mọi người trong phòng ra ngoài.
Bên ngoài thấy nó và mọi người đi ra, họ cũng đứng lên hết cả vì đang rất lo lắng. Các y tá đã cuối đầu và rời đi. Mẹ anh nắm lấy tay nó như mong chờ nó nói. Nhưng nó vẫn im lặng.
- Fasmin...có phải đã có chuyện gì với ba rồi không? - Justy lên tiếng, anh vẫn quen với cách gọi cũ đối với nó.
- Con xin lỗi mẹ...chị Rin...con đã không cứu được ba.- nó vẫn cuối đầu.
- Minh HY......con...
- Chúng con đã cố gắng hết sức.....mẹ và anh chị hãy vào trong để gặp ba lần cuối...- nó hít thật sâu sau đó nhìn thẳng vào mẹ mà nói, đôi mắt nó cũng đã động nước nhưng không rơi xuống, bởi nó đang kiềm chế. Tay Rin cũng đang bấu vào hai bên vai nó như không tin đây là sự thật. Chiếc áo blouse trắng của nó thì thế cũng bị nhăn nheo, nhưng nó hoàn toàn không để ý.
Mẹ, vợ chồng Rin cũng vào. Viện trưởng nghe được tin cũng chạy xuống. Chỉ có nó một mình đi đâu đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT