Tư Đồ Doanh Tụ cố sức lôi tay đệ đệ, từ dưới đáy nước ngoi lên.

Đỉnh đầu y như đêm đó, rất nhiều sao, trên trời còn có một nàng tiên ánh trăng cong nhẹ, mặt nước bốc hơi dày đặc sương mù, đối diện chính là nơi mà bọn họ phải ngày đêm từ Giang Nam cưỡi ngựa mới đến được lâu thuyền.

[Lâu thuyền: thuyền có lầu]

Thuyền có hai tầng lầu, là chiếc thuyền lớn mà Tư Đồ Kiện Nhân, cha nàng đã mua.

Vào ban ngày thì có người lái thuyền làm nhiệm vụ lái thuyền, buổi tối thì dừng ở một nơi nào đó gần bờ.

Bởi vì là thuyền lớn, nước ngập vào lại tương đối cao, không thể dựa vào những địa điểm có nước cạn.

Tư Đồ Doanh Tụ vừa đạp nước, vừa quay đầu nhìn tình hình chung quanh.

“ Doanh Tụ!”

“ Đại tiểu thư!”

“ Tiểu Lỗi!”

“Đại thiếu gia!”

Từ lâu thuyền bên kia truyền đến từng trận kêu gào, thế nhưng vị trí của hai tỷ đệ bọn họ là phía bên trái của lâu thuyền, mà thanh âm kia, là truyền đến từ phía trước của lâu thuyền.

Tư Đồ Doanh Tụ nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu.

Nửa đêm, nước sông hơi lạnh khiến nàng tỉnh táo lại.

Nàng nhớ, nàng hình thư là đã nhảy xuống ngục giam Bạch Tháp, trùng sinh về mười năm trước?

Quả thật là ngoài ý muốn nhặt về được một cái mạng...

Đôi mắt Tư Đồ Doanh Tụ rưng rưng, nhìn đệ đệ tiểu Lỗi bên cạnh nàng.

Nó không có giãy giụa, chỉ là mỉm cười nhìn tỷ tỷ của mình, một dáng vẻ toàn tâm toàn ý tin cậy.

“ Đệ đệ, tỷ cứu ngươi lên “ Tư Đồ Doanh Tụ thấp giọng nói, một cánh tay quạt nước, bơi đến sau lưng đệ đệ, duỗi hai tay ôm lấy nó, “ Ngươi đừng di chuyển, tỷ tỷ sẽ không bỏ lại ngươi “.

Tư Đồ Thần Lỗi không có di chuyển, hoàn toàn thả lỏng rúc vào lòng của Tư Đồ Doanh Tụ.

Trong giờ phút này, Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng cảm ơn sư phụ dạy bơi ở kinh thành trong kiếp trước...

Nàng đã vô số lần hối hận, tại sao kẻ chết đi không phải là nàng?

Nàng tại sao không đem đệ đệ đẩy lên? Lại để cho đệ đệ đẩy lên mặt nước?

Tại sao nàng không biết bơi?!

Ngay tại thời điểm nàng khổ sở đến sống không bằng chết, một người thần bí đeo mặt nạ màu bạc đến Phật đường nhỏ mà nàng xây vì đệ đệ, nói với nàng: “ Ngươi cần phải học bơi, ta dạy cho ngươi!”

Tư Đồ Doanh Tụ vào lúc đó chỉ nghĩ: Nếu ta biết bơi thì đã có thể cứu được đệ đệ...

Và như vậy, người mang mặt nạ bạc thần bí kia cứ thế trở thành sư phụ dạy bơi cho nàng.

Kiếp trước nàng học bơi lội, chẳng qua là vì quá áy náy, muốn làm một việc gì đó, nếu không nàng sẽ cắn rứt đến sống không yên.

Nàng cũng chưa từng nghĩ tới, kiếp trước nàng học bơi lội, không ngờ lại có chỗ để dùng...

Nàng ôm đệ đệ, nhanh chóng bơi đến lâu thuyền trước mặt.

“Doanh Tụ! Ta thấy được Doanh Tụ rồi!” Kế mẫu của bọn họ, Trương thị, phát ra âm thanh kinh hỉ.

[Kinh hỉ: Kinh ngạc, vui mừng]

“Tiểu Lỗi thiếu gia! còn có Tiểu Lỗi thiếu gia!” Âm thanh này là từ vú nuôi của Tư Đồ Thần Lỗi phát ra.

Tư Đồ Doanh Tụ ngẩng đầu.

Lâu thuyền mờ nhạt dưới ngọn đèn, khi thấy những người trên thuyền y phục so với mười năm trước giống nhau như đúc, nàng mới thực sự tin tưởng mình đã trùng sinh về mười năm trước.

Kiếp trước diễn ra đủ mọi sự tình, cứ như ngày hôm qua.

Kiếp này, nàng cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp trước.

Tư Đồ Doanh Tụ mỉm cười với những người thân trên lâu thuyền, hươu tay, cất giọng nói: “ Ta và đệ đệ ở đây!”

Trên thuyền, người cứu hộ nhảy xuống, rất nhanh bơi đến bên cạnh Tư Đồ Doanh Tụ và Tư Đồ Thần Lỗi, muốn giúp bọn họ đến lâu thuyền.

Tư Đồ Doanh Tụ ôm đệ đệ, hướng phía lâu thuyền mà bơi vụt qua, kỹ thuật bơi của nàng so với người cứu hộ quanh năm ở trên nước, kiếm sống với thuyền còn giỏi hơn.

Người cứu hộ kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đang ôm lấy đệ đệ, không hề tốn nhiều sức lực, hướng phía lâu thuyền bơi đến

Rất nhanh đã đến kế bên thuyền, người trên thuyền liền kéo hai tỷ đệ bọn họ lên.

Trương thị lập tức đem đến hai tấm chăn mỏng, một cái bọc lên người Tư Đồ Doanh Tụ, cái còn lại thì bao lấy người của Tư Đồ Thần Lỗi.

Tư Đồ Thần Lỗi nắm chặt tay của Tư Đồ Doanh Tụ, không chịu buông ra.

“Không có việc gì, đệ đệ, không sao cả.Ngươi cùng tỷ vào trong thay y phục, sau đó uống một chén canh gừng làm nóng người, như vậy không tốt sao?

Tư Đồ Thần Lỗi không nói gì, chỉ nhìn nàng cười.

Cha của bọn họ, Tư Đồ Kiện ở bên cạnh thở dài một tiếng, nói:“Mau vào trong đi, phí lời cùng nó làm cái gì? dù sao nó nghe cũng không hiểu...”

“Đệ đệ có thể hiểu được” Tư Đồ Doanh Tụ theo bản năng phản bác lại lời nói của Tư Đồ Kiện Nhân một câu “Đệ đệ có thể hiểu được“.

Mẹ nàng sanh Tiểu Lỗi đúng lúc khó sinh, não của Tiểu Lỗi chờ đi ra trong khoảng thời gian quá dài, đến lúc ra đời thì lại rất lâu vẫn chưa thể thở.

Mẹ nàng chỉ kịp thời nhìn Tiểu Lỗi một chút, sau đó liền đem Tiểu Lỗi giao vào trong tay Doanh Tụ mới bốn tuổi “Tụ Tụ, ngươi phải chăm lo cho đệ thật tốt...” Nói xong liền buông tay, rời xa cõi trần.

Mà Tiểu Lỗi đã bốn, năm tuổi rồi, vẫn chưa biết nói gì ngoại trừ gọi “tỷ tỷ”, cái gì cũng không chịu nói, thứ gì cũng học không được.

Mọi người đều cho rằng Tiểu Lỗi là một ngốc tử.

Ngay cả Tư Đồ Doanh Tụ cũng từng cho rằng, đệ đệ Tiểu Lỗi là ngốc tử, nghe không hiểu người khác nói cái gì.

Thế nhưng, vào đêm hôm nay ở kiếp trước, nàng cùng Tiểu Lỗi đồng thời rơi xuống nước, Tiểu Lỗi lại dùng hết sức đem nàng đẩy lên trên, lúc này nàng mới phát hiện, bản thân mình chẳng những sai mà còn sai rất lớn.

Đệ đệ nàng, không phải là ngốc tử, chưa bao giờ.....

Tư Đồ Doanh Tụ nâng mắt, Nhìn Tư Đồ Kiện Nhân một chút.Ánh mắt kia giống như những vì sao lấp lánh trên trời, làm cho Tư Đồ Kiện Nhân không tự chủ được quay đầu, không dám đối diện nhìn nàng.

Ôm chặt bả vai gầy yếu của Tư Đồ Thần Lỗi, Tư Đồ Doanh Tụ dắt tay tiểu đệ đi vào trong khoang thuyền.

Nơi này khắc rất sâu trong trí nhớ nàng, bởi vậy dù đã qua mười năm nàng vẫn nhớ rõ, nàng và Tiểu Lỗi đang đi về hướng nào.

“Đệ đệ, ngươi cùng Triệu vú nuôi đi thay y phục khô ráo, tỷ tỷ cũng qua bên kia thay xiêm y, thay xong liền đến tìm ngươi, được không?”

Tư Đồ Thần Lỗi nhìn nàng cười, không nói gì, thế nhưng lại buông lỏng tay của nàng ra.

Tư Đồ Doanh Tụ nhìn tiểu đệ, gật gật đầu, đi vào khoang của chính mình.

Nơi này là khuê phòng của nàng trên lâu thuyền vào mười năm trước.

Nhà nàng là nhà giàu có, khoang phòng trên thuyền cũng phải bố trí giống khuê phòng của nàng, còn có một cái gương lớn cao bằng nửa người, là cha nàng Tư Đồ Kiện Nhân bỏ ra một khoảng vàng lớn mua từ Ba Tư về.

Nhìn bóng người trong gương, Tư Đồ Doanh Tụ phát hiện, nàng quả thật đã trở về mười năm trước, thời điểm nàng mười hai tuổi.

Thân thể cao gầy, hai gò má tái nhợt, mái tóc đen như hải tảo rối tung lên ở sau lưng, chỉ có đôi mắt lúc đóng lúc mở dường như đang tỏa ra khí lạnh là lộ vẻ khác biệt.

[Hải tảo: Tảo biển, rong biển]

Tư Đồ Doanh Tụ đi đến phía sau bình phong, kêu lên:“Thải Tang, đem xiêm y đến cho ta”

“Dạ, đại tiểu thư “ Trước tấm bình phong truyền đến thanh âm non nớt của Thải Tang.

Tư Đồ Doanh Tụ im lặng, từ phía sau tấm bình phong nhón chân, thấy Thải Tang vừa thấp vừa lùn ục ịch mang mấy bộ xiêm y bước nhanh đến.

....Thải Tang mười năm trước, chính là cái dáng vẻ lùn lùn mập mập này.So với tiểu nha hoàn xinh đẹp đẫy đà của mười năm sau, quả thật là khác nhau đến một trăm tám chục độ.

Tư Đồ Doanh Tụ tiếp nhận xiêm y, rất nhanh đã thay xong, từ phía sau bình phong đi ra, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy đệ đệ ở khoang bên kia đang khóc la.

Tư Đồ Doanh Tụ vội vàng đẩy cửa khoang chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play