Tôi có một ước mơ cháy bỏng từ nhỏ là được ngồi máy bay. Cuối cùng cũng được thỏa mãn. Tôi lên máy bay đi làm việc ở Hồng Kông mà không bận tâm điều gì, địa ngục đang đợi phía trước cũng kệ...
Hôm đó là ngày mà tôi thấy hồi hộp nhất trong đời bởi sắp được ngồi máy bay. Vậy là, tôi chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, kể cả nếu có người đến nói với tôi là máy bay bị rơi tôi cũng vẫn sẽ đi.
Ở Hồng Kông, tôi phải làm việc rất cực nhọc, mỗi ngày chỉ được ngủ bốn, năm tiếng, còn lại gần hai mươi tiếng là thời gian chạy sô đi khách giữa các tòa nhà và chạy trốn cảnh sát. Đôi khi phải chạy lên cầu thang tòa nhà ba, bốn tầng không có thang máy để phục vụ cho khách trong vòng chưa đầy hai mươi phút. Sau đó lại phải chạy đến một tòa nhà khác. Cứ chạy đi chạy lại liên tục như thế. Nếu chẳng may gặp cảnh sát đợi bắt phía trước lại phải chạy trốn cảnh sát tiếp. Hàng ngày đều thế, đến mức tôi nghi nếu có cơ hội đi thi chắc tôi sẽ được nhận huy chương vàng Olympic.
Đi khách ở Hồng Kông giống như việc chạy marathon giữa Bangkok và Chiang Mai. Mệt mà phải chịu đựng vì chúng tôi không có vé máy bay và không hề có đồng nào trong người. Tiền đi khách do chủ giữ. Bọn họ thúc ép chúng tôi làm việc cả ngày. Họ cũng giữ vé máy bay của chúng tôi để đảm bảo chúng tôi không trốn về nước. Muốn có tiền chúng tôi phải chịu khó tiếp khách. Khi visa hết hạn, chủ sẽ đưa chúng tôi đi gia hạn visa thêm hai tuần. Khi đó, chúng mới thanh toán tiền công từ việc bán dâm sau khi đã bị trừ tiền vé máy bay, tiền ăn ở…
Riêng tôi, khi trở lại Hồng Kông làm việc sau khi gia hạn visa ở Sáu Đầu, Trung Quốc, đi khách được khoảng mười ngày thì tôi tự dẫn thân đến tìm cảnh sát để cho họ bắt tôi. Nguyên nhân vì tôi quá mệt mỏi và không thể chịu đựng được kiểu làm việc ở đây nữa. A Chông là người bảo kê tôi đi khách, hắn ngạc nhiên hết sức, không hiểu tôi bị cảnh sát bắt khi nào vì giữa lúc hắn còn mải mê đánh bạc tôi đã xong việc và ngồi nhẩm tính xem số tiền tôi kiếm được là bao nhiêu, cộng với số tiền tôi cất giấu riêng nữa. Khi đã tính toán xong, tôi quyết định đi đầu thú.
Tôi đi đến trước mặt một viên cảnh sát và nói rằng “Tôi muốn về nhà!”. Viên cảnh sát ngẩn người ra một lúc vì nhiệm vụ của anh ta không phải là đi bắt gái mại dâm nước ngoài gửi trả về nước. Cảnh sát có nhiệm vụ bắt chúng tôi đưa về Thái Lan là cảnh sát không mặc đồng phục, còn gọi là cảnh sát CID.
Tôi cố gắng nói với viên cảnh sát đó: “Làm ơn gửi tôi về Thái Lan đi, tôi không muốn làm việc ở đây nữa. Nếu anh không bắt tôi mà thả tôi tiếp tục trở lại làm việc, chắc chắn tôi sẽ bị ông chủ đánh đến chết”. Cả ba người cảnh sát liền bắt tôi lên xe trong khi vẫn chưa thật hiểu rõ câu chuyện.
Trên đường, tôi nói vói họ rằng tôi đi đầu thú vì không làm nổi nữa, rất mệt, giờ tôi nhớ nhà và chỉ muốn về nhà. Cảnh sát hỏi đến hộ chiếu và vé máy bay, tôi bảo rằng tôi không có vé máy bay, chỉ có mỗi hộ chiếu và mấy nghìn bạt trong người. Họ bảo tôi phải quay lại chỗ ông chủ lấy vé máy bay nhưng tôi bảo rằng tôi không thể tự quay lại lấy được vì như vậy ông chủ bắt tôi trốn cảnh sát để tiếp tục làm việc. Sau đó tôi thấy họ bàn bạc gì đó với nhau. Họ nói bằng tiếng Trung nên tôi không hiểu. Trông cả ba người bọn họ vẫn còn rất trẻ. Bàn nhau xong, họ với tôi rằng họ sẽ đi lấy vé máy bay cho tôi. Rồi họ bảo tôi dẫn họ đến chỗ của ông chủ. Cuối cùng, họ đã lấy được vé máy bay cho tôi, còn tôi không dám quay lại lấy đồ đạc vì sợ ông chủ sẽ trị tội đi tìm cảnh sát. Đưa vé máy bay cho tôi xong, họ thay thường phục và chuyển từ xe cảnh sát sang xe ô tô con.
Sau đó, hai trong ba người cảnh sát bảo tôi vào ngồi ô tô riêng của họ rồi lái xe đưa tôi lên núi, xe từ từ chuyển bánh men theo con đường gập ghềnh. Lúc đó, trời đã gần tối, tôi mặc váy xẻ, không mặc áo ngực, gái điếm chúng tôi thường chỉ mặc váy xẻ hoặc áo thun quần sooc không có nội y để tiện làm việc. Tôi thầm nghĩ "Quả này không khéo lại "ăn đủ" rồi. Bọn chúng chắc dẫn đi hiếp tập thể ở chỗ nào hoang vắng đây. Sao chúng lại không dẫn mình đến đồn cảnh sát nhỉ?”. Và thầm tự trách mình “Đúng là tự rước vạ vào thân!” rồi lại nghĩ lan man "Chúng nó có mấy người đây? Liệu bọn chúng có đánh mình không? Xong rồi có thả cho mình đi không nhỉ?". Càng nghĩ càng thấy rối quá. Quá sợ hãi, không giữ nổi bình tĩnh khiến tôi bật khóc nức nở. Cảnh sát liền quay lại hỏi tôi: "Làm sao mà cô khóc? Cô sợ à?”. Rồi cả hai cùng phá lên cười, nói với tôi: “Một ngày tiếp bao nhiêu khách không thấy sợ, chúng tôi đây có hai người sao cô lại sợ?”. Thấy vậy, tôi liền cầu xin họ: “Xin đừng làm gì tôi! Cho tôi về nhà. Có bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa cho các anh hết!”. Bạn có biết họ trả lời tôi thế nào không? Họ trả lời: “Số tiền đó chúng tôi không lấy đâu, bởi chúng tôi không phải cảnh sát Thái Lan”. Cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ quên câu nói này. Rồi họ an ủi tôi: “Cô không phải sợ. Chúng tôi không làm gì cô đâu!”. Sau đó, họ dẫn tôi lên tận đỉnh núi. Hóa ra đó là vị trí ngắm cảnh đẹp nhất của Hồng Kông. Xe lên đến nơi cũng vừa lúc trời tối. Tôi nhìn xuống quang cảnh phía dưới thấy một Hồng Kông điện sáng lấp lánh. Đẹp quá!
Tôi mỉm cười cho dù nước mắt rơi xuống gò má vẫn chưa khô. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy quang cảnh nào đẹp như thế này. Một lúc sau, một chiếc xe máy phân khối lớn chạy đến đỗ gần chỗ chúng tôi. Thì ra là anh cảnh sát tách ra lúc trước, anh quay trở lại tìm chúng tôi, đưa cho tôi một chiếc túi rồi nói: “Tôi nghĩ chắc là cô sẽ mặc vừa đấy”. Khi mở ra xem, tôi thấy có một cái áo màu trắng rất thời trang. Cũng chính anh ta dạy tôi mặc áo dài tay trước rồi mới mặc áo tay lỡ màu trắng bên ngoài. Chưa hết, anh ta còn mua thêm một bộ quần áo lót có hoa văn lá cây màu hồng phớt cho tôi nữa. Họ nói mua quần áo cho tôi thay vì họ thấy bộ quần áo mà tôi đang mặc không được lịch sự cho lắm. Họ còn mang vé máy bay đi đặt giờ bay cho tôi, bay lúc hai, ba giờ sáng. Họ không muốn dẫn tôi về đồn cảnh sát vì như vậy tôi có thể bị giam trước khi được trả về nước, lại còn bị coi là đã từng phạm tội khiến sau này không thể trở lại Hồng Kông được nữa.
Tôi rất cảm kích trước lòng tốt của họ mà không biết làm cách nào để báo đáp. Tôi không biết nói gì vì tôi chưa từng nghĩ sự việc lại tốt đẹp như thế này. Họ còn dặn tôi về Thái cũng đừng quên ba người họ. Lần sau họ muốn tôi trở lại tham quan Hồng Kông chứ không phải đến làm gái mại dâm như thế này. Khi nào quay lại thì có thể liên lạc với cả ba người họ, họ sẽ dẫn tôi đi tham quan khắp Hồng Kông. Cuối cùng họ dẫn tôi đi ăn uống tại một quán ăn nhanh nhỏ, coi như làm tiệc chia tay.
Tôi lại bật khóc thêm lần nữa khi họ tiễn tôi đến sân bay. Người lái xe mô tô không thể đến được vì anh chuẩn bị đi làm ca đêm. Tôi thật sự rất biết ơn ba người cảnh sát Hồng Kông đó, họ không những không đụng vào số tiền tôi mang theo dù chỉ một xu, đã thế lại còn mua quần áo và mời tôi ăn nữa.
Đến tận bây giờ, chưa bao giờ tôi quên được họ. Lúc này chắc họ cũng đã vào khoảng hơn năm mươi tuổi rồi. Cầu mong cho họ có sự nghiệp bền vững, thăng tiến và tôi chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm ấn tượng lần đó cho đến cuối cuộc đời này. Có những người tốt như vậy, thế giới này đáng sống hơn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT