“Ngươi cũng thừa nhận đã lừa gạt ta?” Thẩm Thất hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hàn Sâm không trả lời, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thất, tiếp tục truy hỏi, “Nàng nói xem, vì lý do gì trẫm phải làm vậy?”
Thẩm Thất bị hắn hỏi có chút hoang mang, đâu dám dối diện với hắn, liền quay đầu sang một bên, “Sao ta biết được chứ?” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Nghe dân gian nói nếu nam nhân muốn lấy vợ đều phải lừa gạt nàng.”
Khuôn mặt Thẩm Thất lập tức ửng hồng như Quan Công, “Nghe ở đâu mấy lời nói nhảm này.” Nếu Hàn Sâm tiếp tục ép bức, nàng đành phải trở mặt.
Sự thật chứng minh, Văn Hi đế bệ hạ chọn cách vòng vo để nói đạo lý.
Thẩm Thất bị Hàn Sâm giam cầm bao vây bốn phía, ngoại trừ thời gian vào triều, còn lại hai người gần như giờ khắc nào cũng ở chung với nhau.
Trong quá trình này, Hàn Sâm không hỏi mấy câu như, ‘Thích Thích, nàng có bằng lòng không?’ Hay là nói ‘Thích Thích, trẫm có thể nắm tay nàng không?’, hắn toàn hỏi linh tinh, tiến hành theo tuần tự. Bảo ‘Tay nàng lạnh không?’ hoặc là dùng ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm Thẩm Thất, cứ thường xuyên như vậy, người ta lại không nói thích Thẩm Thất nàng, thì sao Thẩm Thất có thể tự mình đa tình mà từ chối hắn. Ngược lại Hàn Sâm càng ngày càng kéo gần khoảng cách, thậm chí kéo Thẩm Thất ngồi lên đầu gối hắn.
“Ai, xem tấu chương lâu như vậy thật đau mắt quá. Công chúa, nàng thay trẫm đọc được không?” Hàn Sâm xoa xoa hốc mắt của bản thân, giống như hết sức mệt mỏi.
Thẩm Thất cũng không cự tuyệt, chỉ có thể cầm lấy sách trong tay Hàn Sâm, bắt đầu đọc, “Quốc không thể một ngày vô quân, hậu cũng không thể một ngày vô hậu…” Thẩm Thất vừa đọc hai câu đầu, liền phát hiện manh mối. Nàng ném tấu chương sang một bên, “Chuyện này không cần vội, hay là chọn quyển cấp bách để sử lí trước đi?”
Hàn Sâm giả vờ không nhìn thấy ám chỉ kia. Hắn kéo Thẩm Thất vào trong ngực, dùng môi cọ xát ở cổ nàng, “Nếu không muốn đọc, vậy làm chút gì đó được không?”
Vành tai của Thẩm Thất bị Hàn Sâm ngậm lấy, nơi này luôn luôn là điểm yếu của nàng, “Nhột.” Thẩm Thất xin tha, né sang một bên. Lại nghe Hàn Sâm nói: “Lần trước trẫm bệnh chẳng phải thái y viện nói trẫm dương thịnh âm hư, cần phải âm dương điều dưỡng sao?”
Ám chỉ này quá mức rõ ràng, sao Thẩm Thất không hiểu cho được, còn không mau chạy trốn mới là lạ, nàng và Hàn Sâm bắt đầu giằng co, nhưng nói cho cùng sức nàng không đánh lại hắn, bị hắn mạnh mẽ bắt được, mắt thấy kiếp nạn này khó lòng thoát được, chợt nghe Lí Chương bẩm báo, “Chu thừa tướng có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Lúc này Thẩm Thất mới tránh được một kiếp. Hàn Sâm vỗ vỗ hai má nàng, “Tấu chương hồi nãy là của hắn, trẫm đọc lại đã.”
Sau khi Hàn Sâm rời đi, Thẩm Thất ở chỗ này thầm nói, tuy rằng lập trường của nàng không kiên định, bị Hàn Sâm bắt được, nhưng trong lòng của nàng vẫn còn oán hận, hơn nữa còn có sự hiện diện của người kia.
Từ đó về sau Thẩm Thất cứ quấn lấy Hàn Sâm, nói bồ tát ở Tĩnh Từ am rất linh nghiệm, khi nàng vào kinh đã từng qua đó cầu nguyện, hiện tại muốn đi cảm tạ thần linh. Căn bản nàng thật sự muốn đi lễ tạ thần, mà Hàn Sâm vẫn còn quấn lấy nàng, cho nên nàng muốn kéo hắn đi chung.
Đáng tiếc mặc dù gần đây Hàn Sâm rất dễ tính, chuyện gì cũng nghe lời nàng, nhưng chỉ từ chối mỗi chuyện này, nói là chưa bao giờ tin phật. Như vậy cũng được, Thẩm Thất suy nghĩ lại, một mình nàng đi là được rồi, mời chủ trì kia vào cung tốt hơn, nhưng dường như Hàn Sâm muốn chống đối nàng, ngay cả tự do của nàng cũng bị hạn chế.
Đến cuối cùng, Thẩm Thất phải mất chín trâu hai hổ, mới thừa cơ hội lúc Hàn Sâm lơ là, ép Lí Chương đưa lệnh bài cho nàng xuất cung.
Hàn Sâm càng tỏ vẻ không dính dáng gì tới Tĩnh Từ am, Thẩm Thất lại càng tò mò.
Sáng sớm, trời chưa sáng hẳn Thẩm Thất đã thay đồ lén lút xuất cung, lúc nàng đến Tĩnh Từ am, ni cô vừa mới mở cửa.
“Vị đại sư này, ta đến để xin gặp chủ trì sư thái, xin hỏi có thể đi thông báo một tiếng không?”
Vị ni cô kia nhìn thấy khí chất của Thẩm Thất không tầm thường chút nào, nên không dám làm khó dễ, lập tức đồng ý.
Thẩm Thất đi phía sau nàng, đi thẳng vào nội viện, nơi đó chính là chỗ ở của các ni cô, còn chủ trì ở một mình trong đình viện phía sau.
Tiểu ni cô vừa bước vào, Thẩm Thất lập tức nhìn thấy một người quen trước mắt.
Người nọ nhìn thấy Thẩm Thất cũng kinh ngạc.
Nàng ta chính là Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất không ngờ hóa ra nàng ta với chủ trì thường xuyên lui tới, nếu không tại sao lại đến thăm vào buổi sáng. Bên cạnh Mai Nhược Hàm có một đứa nhỏ, không phải đứa nhỏ ‘Lân Nhi’ mà năm đó nàng xém đốt thành tro thì là ai.
Hiện tại đứa nhỏ này sáu tuổi, trông giống như một Cao Sưởng thu nhỏ, làm gì giống như lời Hàn Sâm nói là con của hắn chứ.
“Tại sao cô lại ở đây?” Thẩm Thất đột ngột hỏi.
Mai Nhược Hàm kinh ngạc một hồi, câu hỏi này không nên từ người mới gặp qua một lần nói ra, nhưng tính tình của nàng xưa nay rất tốt, đang định trả lời, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Chúng ta tới gặp dì của ta.”
Hình như Lân Nhi không nhớ chuyện ngày xưa nàng làm với nó, nhìn thấy người trước mặt, vô cùng xinh đẹp, trong lòng đứa nhỏ tự nhiên có cảm tình, cho nên cướp lời.
Có lẽ thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ, huống chi oan có đầu nợ có chủ, hiện tại Thẩm Thất nhìn Lân Nhi, đã không còn thấy căm hận nữa, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì sự kiện kia không thành công.
Mai Nhược Hàm hiện giờ, mới hai mươi ba tuổi thôi, nhưng trông già hơn rất nhiều, hai má gầy hóp vô, mặc dù vẫn xinh đẹp, nhưng không còn vẽ tao nhã năm xưa.
Thẩm Thất nghĩ, e rằng cuộc sống của nàng ta cũng không quá mức tốt đẹp.
Đứa nhỏ kia kêu một tiếng “Dì” kéo hồn Thẩm Thất quay về, “Ngươi nói chủ trì là dì của ngươi?” Thẩm Thất động lòng, có lẽ sắp giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.
“Xin hỏi, trước khi sư thái xuất gia, danh tính là họ Liễu tên Dong?” Thẩm Thất mặc kệ lễ nghi, hiện tại nàng có rất nhiều câu hỏi nên chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn.
Chủ trì sư thái kêu một tiếng phật hiệu thật lớn, “A di đà phật, chuyện cũ trước kia như mây khói, Liễu Dong đã sớm mất, hiện giờ chỉ có Vong Trần.”
Thẩm Thất ngơ ngác nhìn, nói như vậy nàng ta thật sự là Liễu Dong. Có lẽ trong lòng Thẩm Thất vẫn còn mơ mộng, cho nên mới hy vọng nàng ta không phải. Nhưng nàng ta vẫn còn sống, Thẩm Thất cảm thấy bản thân không nên nhúng sâu vào nữa.
“Sư thái, người còn nhớ người năm xưa, hắn ở trong cung, ta dẫn người đi gặp hắn.”
Vong Trần sư thái kia lắc đầu, “Bần ni còn phải tụng kinh, mời thí chủ trở về.”
Thẩm Thất đang định tiến lên, liền bị Mai Nhược Hàm cản lại, “Công chúa muốn hỏi cái gì, ta sẽ trả lời thay sư thái.” Trong ánh mắt Mai Nhược Hàm có ý cầu xin.
“Lân Nhi, bảo Thúy Hoa dẫn con về trước, lát nữa nương sẽ quay lại.” Mai Nhược Hàm tách Lân Nhi ra, rồi bước song song với Thẩm Thất, yên lặng đi tản bộ trong Tĩnh Từ am.
“Công chúa là người ngoài cuộc, vì sao phải câu nệ chuyện cũ?” Tất nhiên Mai Nhược Hàm không biết người đứng bên cạnh chính là Thẩm Thất.
“Ta cảm thấy người hữu tình nên thành đôi.” Có lẽ cái chết làm cho Thẩm Thất hoàn toàn sáng suốt. Lúc trước nàng còn trẻ tuổi cao ngạo, không từ thủ đoạn chia rẽ Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, tuy nhiên đã sớm nhận được báo ứng. Thử nghĩ, nếu đổi lại là nàng, Mai Nhược Hàm dám chia rẽ nàng với Hàn Sâm, nàng nhất định liều mạng với nàng ta.
Ánh mắt Thẩm Thất có chút áy náy nhìn Mai Nhược Hàm, nếu không phải do nàng, có lẽ nàng ta sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian, không có Cao Sưởng, không có ác mộng. Thẩm Thất không thể không thừa nhận, tâm tính Mai Nhược Hàm giống như hoa mai cao thượng. Nàng ta chưa từng nghĩ sẽ trả thù nàng, ngược lại sau khi xảy ra chuyện kia, còn không ngại hiến kế giúp Hàn Sâm đánh bại Đông Hoa, không tiếc phản bội trượng phu của nàng, mang biết bao ác danh.
Ngay cả sự kiện kia, âm thác dương soa (*vô tình sai sót), Thẩm Thất cảm thấy nếu không phải do nàng, Mai Nhược Hàm sẽ không gặp chuyện bi thảm như vậy, mà Thẩm Thất nàng lại muốn hủy đi niềm hạnh phúc cuối cùng của nàng ta --- Lân Nhi. Giờ phút này, Thẩm Thất cảm thấy cái tát kia của Hàn Sâm là rất đúng đắn.
Mai Nhược Hàm vừa nghe xong lời của Thẩm Thất, liền thản nhiên cười, “Nhưng mà tình này đã như đông thệ thủy (*nước chảy về hướng đông).
“Không đâu, thế nhân đều đồn, hoàng thượng một lòng với Hiếu Thuần hoàng hậu…” Tình cảm Hàn Sâm dành cho Liễu Dong, Thẩm Thất chưa bao giờ nghi ngờ.
Mai Nhược Hàm nhắm mắt lại, có lẽ có chút oán hận, nhưng sau đó lại mở mắt ra giải thích. “Sau khi Quang Liệt hoàng hậu mất, hoàng thượng đã vô tình gặp mặt tỷ tỷ ta.”
Tin tức này làm cho Thẩm Thất cực kì kinh sợ, bọn họ đã gặp mặt, vậy thì tại sao? Nhưng có lẽ đó cũng là nguyên nhân Hàn Sâm không muốn đi với nàng.
“Vậy thì tại sao bọn họ…?”
“Bởi vì cảnh còn người mất. Tỷ tỷ của ta đã sớm xuất gia, nhìn thấu mọi sự trên đời, mà trong lòng hoàng thượng nàng không còn là Hiếu Thuần hoàng hậu như trước đây.”
“Vì sao cô lại nói cho ta biết?” Thẩm Thất tò mò.
“Công chúa có biết bộ dạng của người rất giống Quang Liệt hoàng hậu không?” Mai Nhược Hàm cười ảm đạm, “Chỉ hy vọng công chúa có thể phân ưu với hoàng thượng, mấy năm nay, cuộc sống của ngài ấy không hề tốt.”
“Cô có hận Quang Liệt hoàng hậu không?” Lần đầu tiên Thẩm Thất hỏi vấn đề này.
Mai Nhược Hàm nhẹ nhàng cười, “Trước kia có lẽ hận, nhưng nếu không xảy ra những chuyện này, ta sẽ không có Lân Nhi, hiện giờ hắn là tất cả của ta.” Mai Nhược Hàm đột nhiên ngưng cười, “Nhưng cũng bởi vì hận, cho nên mới xảy ra một tràng bi kịch. Nếu ta không cầu xin hoàng thượng bảo vệ Lân Nhi, hắn sẽ không nói dối, tiên hoàng hậu cũng sẽ không đi đến con đường cùng kia.”
Thẩm Thất yên lặng nhìn Mai Nhược Hàm, nàng ta chẳng biết, sau khi nàng ta rời đi Thẩm Thất vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ. Nàng không biết kết cục này là tốt hay xấu, nhưng trong lòng nàng tràn đầy áy náy. Nhìn Vong Trần sư thái kia, tuy rằng Mai Nhược Hàm nói, Vong Trần sư thái xem mọi chuyện như hư không, nhưng Thẩm Thất cảm thấy trong ánh mắt sư thái, chứa biết bao u buồn không thể giấu giếm.
Đây chắc chắn là nguyên nhân Hàn Sâm ngăn cản nàng xuất cung gặp Vong Trần sư thái.
Có đôi khi, hắn muốn giấu tất cả vào trong lòng, ban đầu Thẩm Thất thiết kế Hàn Sâm, có lẽ lúc đó lòng hắn thấy có lỗi với Mai Nhược Hàm và Liễu Dong. Mà Mai Nhược Hàm mới đúng là người Dong cô nương kia cầu xin Hàn Sâm bảo vệ.
Bởi vì hắn áy náy, cho nên sau vụ Cao Sưởng, hắn mới đỏ mắt nhìn nàng.
Thỉnh thoảng, biết rõ mọi chuyện không phải là việc tốt.
Thẩm Thất buồn bã hồi cung, chợt trông thấy Hàn Sâm đứng ngoài Hoa Chương điện đợi nàng. Hắn đứng trên bậc thang cao, Thẩm Thất cứ như vậy đứng nhìn hắn.
Sau khi nàng làm sai rất nhiều chuyện, gây tổn thương cho rất nhiều người, lại nhận được kết quả như thế này, quả là ông trời chiếu cố.
Thẩm Thất thấy Hàn Sâm giơ hai tay, nàng cười sáng lạn, như chim yến bay vào ngực Hàn Sâm.
Văn Hi đế năm thứ năm, chiếu thư phong hậu từ trên cửa hoàng thành buông xuống, do thừa tướng đương triều đích thân công bố, Thất công chúa Nam Chiếu chính thức trở thành hoàng hậu Văn Hi đế.
Một tháng sau.
Thẩm Thất ngồi trong Hoa Quang cung vui vẻ ăn anh đào vừa được dâng lên, lại nghe thấy đám cung nữ nhỏ giọng bàn tán hoàng đế mới nạp thêm phi tần.
Thẩm Thất ném anh đào sang một bên, thật là khinh người quá đáng, nàng mới làm hoàng hậu có mấy ngày, nam nhân không phải thứ tốt, ăn trong bát, hướng trong nồi.
Nam thư phòng.
“Hoàng thượng, dạo này trong cung tung tin vịt, nói hoàng thượng mới nạp con gái Chu Tương làm phi, nô tài đã tìm ra tên đầu sỏ tung tin bắt lên đây, xin hoàng thượng xử lý.” Lí Chương là tổng quản đại nội, vừa nghe thấy tin đồn gây tổn hại hòa khí mà hoàng thượng với hoàng hậu khó khăn lắm mới có được, tất nhiên nổi giận.
Nào ngờ Hàn Sâm phẩy tay, “Thả hắn đi.”
Vừa mới nói xong, chợt nghe ngoài cửa thông báo: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Hàn Sâm có chút xấu hổ, cười với Lí Chương, “Gần đây nàng càng ngày càng lười biếng, ngay cả trẫm nàng cũng không thèm tiếp.”
Hiện tại Lí Chương đã biết hóa ra tên đầu sỏ là vị vạn tuế gia này.
Thẩm Thất vừa bước vào, Lí Chương liền cáo lui ra ngoài. Thẩm Thất cũng không ồn ào gây náo loạn gì, nàng tươi cười đi lên, “Hoàng thượng mệt mỏi như vậy, để thiếp bóp vai cho chàng.”
Hàn Sâm hơi đắc ý, cái này gọi là thuần thê chi thuật.
Nhưng hắn đắc ý không được bao lâu, liền cảm thấy cánh tay Thẩm Thất chậm rãi buông xuống, hắn quay đầu lại nhìn, Thẩm Thất lập tức ngã xuống, “Thích Thích!” Hàn Sâm ôm Thẩm Thất, hét lên: “Truyền thái y, mau truyền thái y.” Chắc chắn không chỉ có thế này thôi đâu.
Khóe miệng Thẩm Thất hơi nhếch lên, xem thuần thê chi thuật của chàng lợi hại, hay thuần phu chi thuật của ta lợi hại, huống chi nàng còn có vương bài trong tay.
Sau khi thái y viện đến khám, tuyên bố một tin tức cực kì tốt, hoàng hậu có thai rồi.
Lần đầu tiên Thẩm Thất nhìn thấy cảnh Hàn Sâm vui vẻ đến như vậy, nghe hắn mừng rỡ nói: “Rốt cuộc trẫm cũng có con trai trưởng rồi.”
Thẩm Thất hờn dỗi liếc hắn một cái: “Hoàng thượng, nếu như nô tì không thể mang thai thì làm sao bây giờ?”
Hàn Sâm xoa đầu Thẩm Thất, giống như nghĩ tới cái gì đó, nghiêm túc nói: “Chuyện này trong lịch sử hậu cung cũng từng có, nhận nuôi con của phi tần khác là được, tự mình nuôi từ nhỏ đến lớn, luôn nói là công dưỡng hơn công sinh, việc này chẳng khác gì tự mình sinh con.”
Nghe được câu trả lời này Thẩm Thất rất buồn phiền, vậy thì kiếp trước nàng tự mình tìm phiền não cho mình rồi?
“Nhưng mà, trẫm cực kì vui mừng, bởi vì nàng đích thân sinh cho trẫm một đứa nhỏ.” Hàn Sâm líu ríu bên tai Thẩm Thất.
Kết quả cuối cùng là vậy, sau cơn mưa trời lại sáng.
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT