Cho dù là thế nào Thẩm Thất cũng không thể cự tuyệt. Mặc dù bệnh phong hàn của nàng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nàng không thể không đồng ý. “Ta sẽ không để cho tai nạn giống như Lan Lăng xảy ra lần nữa.” Thẩm Thất lẩm bẩm. Lá cờ che lấp mặt trời, tường thành hư nát, thi thể chồng chất, Thẩm Thất cảm thấy chính mình sợ hãi không dám nhìn thử một lần.
Lúc nàng mặc bộ đồ trắng đứng trên Bảo Khánh thành, gió cuốn góc váy nàng tung bay, phiêu diêu như hoa mẫu đơn trong gió.
Suốt một đêm, trăng sáng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới chém giết đẫm máu, không khí mang theo mùi máu tanh khiến cho Thẩm Thất cảm thấy buồn nôn, nàng hận không thể lập tức nhảy từ đài cao xuống.
Tường thành phía đông bị Bắc Hồ và Đông Hoa hợp lực làm thủng một lỗ lớn, đột nhiên bọn họ thu binh, không ai hiểu lý do tại sao, chẳng phải bọn họ sắp giành chiến thắng rồi ư.
Nhưng rất nhanh sau đó, nguyên nhân được đưa đến dưới thành.
“Xin Tây Hoa giao Lan Lăng vương phi ra, đổi lấy một ngày một đêm bình an.” Đợi một canh giờ không thấy hồi đáp, liên quân của địch liền điên cuồng tấn công một lần nữa.
Thẩm Thất và Ngôn Vân Cảnh im lặng nhìn nhau.
“Vương phi không cần để ý, đối với chúng ta một ngày một đêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Ngôn Vân Cảnh cười cười, ra vẻ hết sức bình thường.
Thẩm Thất không phải là kẻ ngốc, nếu như… nếu như ngày đó Lan Lăng có thời gian một ngày một đêm, mẫu thân của nàng sẽ không phải chết, nhị tỷ của nàng sẽ không phải chết, các ca ca của nàng càng không phải chết.
“Tuy rằng vô dụng, nhưng cũng không phải là không có ích lợi gì.” Thẩm Thất chưa từng nghĩ tới sinh mạng của nàng sẽ kết thúc như thế này.
“Vương phi xin người hãy xin nghĩ lại, chắc gì bọn họ sẽ tuân thủ lời hứa.”
“Nhưng nếu như bọn họ tuân thủ lời hứa thì sao?” Đây là cơ hội duy nhất, bọn họ không thể không thử.
Thẩm Thất đứng thẳng người, kiên định nói: “Đồng ý với bọn họ.”
Ngôn Vân Cảnh nhìn Thẩm Thất không nói gì, im lặng một hồi lâu, cuối cùng đứng dậy đi đến trước mặt nàng, chậm rãi quỳ xuống, hôn mũi giày Thẩm Thất. Là một nữ nhân, sau khi làm chuyện thế này, sẽ không thể lưu danh trong sử sách.
Bởi vì việc giao nộp Vương phi cầu bình an, sẽ là chuyện sỉ nhục nhất của Tây Hoa, bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi lịch sử, còn bản thân Thẩm Thất, nàng phải mang danh không giữ gìn trinh khiết.
Thậm chí nàng còn không được lấy họ của chồng, không được an tang trong lăng tẩm đế vương Tây Hoa.
Ngôn Vân Cảnh đi rồi, Thẩm Thất trở lại phòng của mình, nàng ngồi trước gương đồng, nhìn thấy khuôn mặt nhợt ngạt của chính mình, không còn nét đẹp ngày xưa, “Thiến Nhi, trang điểm giúp ta.”
Thiến Nhi kia vẻ mặt không thể tin nổi, giờ phút này rồi Thẩm Thất còn có tâm trạng trang điểm, trang điểm xong rồi đến doanh trại địch, chẳng phải là… “Vương phi…”
Thẩm Thất cười sáng lạn, “Tại sao ta lại mất giá như vậy, chỉ có một ngày một đêm.” Nếu buộc phải hy sinh thân mình, thì nàng chẳng thèm quan tâm đến danh tiếng.
Thẩm Thất xinh đẹp lộng lẫy đi ra cửa, ai nhìn thấy nàng cũng đều khen ngợi, “Chẳng trách hoàng tử Đông Hoa nguyện ý đổi một ngày một đêm để lấy một nữ nhân.”
Sắc đẹp của Thẩm Thất thật sự đáng giá để người ta dùng thiên hạ trao đổi, sử viết ‘Quang liệt hoàng hậu, rực rỡ động thiên hạ’ từ nay bắt đầu.
Ngôn Vân Cảnh đi tới trước mặt Thẩm Thất, nhét vào tay Thẩm Thất một bình sứ nhỏ, “Đây là hạc đỉnh hồng.” Từ xưa tới nay trinh tiết của nữ nhân vẫn luôn là thứ quan trọng nhất, cho dù phong tục hiện tại cũng khá cởi mở, nhưng trong Tây Hoa địa vị của nữ nhân luôn luôn đứng rất thấp.
Thẩm Thất cười, trả bình sứ lại cho Ngôn Vân Cảnh, “Nếu ta chết, chỉ sợ Cao Sưởng thẹn quá hóa giận, trút giận lên Bảo Khánh thành.” Thời điểm nàng bước vào doanh trại địch, không thể liều chết, chỉ có thể chấp nhận nhục nhã.
Thẩm Thất thở dài một tiếng, “Nếu ta không đi, hắn nhất định sẽ hận ta.” Nàng có thể chết, nhưng không muốn hắn hận mình.
Có đôi khi chết không phải là việc khó khăn nhất.
“Vương phi, đợi Vân Cảnh giữ được…” Ngôn Vân Cảnh từng hứa, nếu hắn còn sống một ngày, nhất định sẽ không để cho Thẩm Thất phải chết.
“Ngôn tiên sinh, ta còn có một yêu cầu quá đáng. Hy vọng sau này ngươi thay ta đi đến Lan Lăng một chuyến, tự tay giao phong thư này cho đại tỷ của ta, ngươi không được lén lút mở ra nhìn đâu nha.” Thẩm Thất cười khẽ, giống như nàng sắp đi du sơn ngoạn thủy mà thôi.
“Vương phi.” Ngôn Vân Cảnh có chút nghẹn ngào, nàng đang ép buộc hắn phải sống sót.
Thẩm Thất kéo cái mũ áo choàng, vẫy tay với Ngôn Vân Cảnh, nhẹ nhàng bước về phía trước.
Cổng Bảo Khánh thành ầm ầm mở ra, thành hào từ từ rơi xuống.
Áo choàng màu đỏ cùng với bộ váy màu trắng, hình dáng ấy mãi mãi khắc ghi trong lòng người dân trong Bảo Khánh thành.
Lúc này đây, Bắc Hồ và Đông Hoa ngoài ý muốn trì hoãn tấn công hai ngày, tới ngày thứ ba mới nổi trống trận, nhưng cũng đủ thời gian để người trong Bảo Khánh thành sửa xong lỗ thủng tường phía đông.
Cũng bởi vì cục diện hy sinh của chính phi Lan Lăng vương, Bảo Khánh thành vẫn kiên trì chờ đợi tân đế Tây Hoa Văn Hi đế tự mình lãnh binh đến giải cứu.
Nhưng đó đã là chuyện của một tháng về sau.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, mới chớp mắt đã qua một năm.
Một năm này xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là tân đế đối mặt với nguy hiểm mà đăng cơ, sửa niên hiệu là Văn Hi, sau đó lấy tốc độ như sét đánh phá tan Nghiệp thành đế đô của Đông Hoa, thống nhất cả nước, biểu thị cho việc Hoa triều phục hưng.
Sau đó, Văn Hi đế tự mình chinh chiến Bắc Hồ, trong vòng một năm đã đuổi được Bắc Hồ ra khỏi Hồ Lô quan, sử ghi ‘Đại thắng Hồ Lô quan’, cuối cùng hai bên đứng dưới Bảo Khánh thành lập minh ước, kết thúc thời kì Hoa triều chi sơ, bắt đầu Hoa Hồ chi chiến.
Minh ước Bảo Khánh thành, Tây Hoa mở ra ba bến cảng giao dịch ngay tại biên giới, thu tiền thuế của Bắc Hồ.
Cả nước ồ lên.
Thắng lợi là một chuyện tuy nhiên sau khi minh ước này ký kết, tất cả người dân trong nước đều hổ thẹn, căn bản không nghĩ tới Văn Hi đế sẽ vì mọi người mà quyết định nâng cao văn hóa, giáo dục, võ công.
Người đương thời không hiểu, nhưng trăm năm sau đó ai nấy cũng tôn sùng Văn Hi. Minh ước Bảo Khánh thành giúp Hoa triều duy trì bình an trong vòng một trăm năm. Thử hỏi, đại thắng Hồ Lô quan xong, lại vào trúng mùa đông, Bắc Hồ cực kì thiếu thốn lương thực quần áo còn có thể đi xâm phạm phía nam sao? Nạp thuế cũng là muốn Hoa triều yên tâm.
Dân người Hồ là binh, chỉ cần lên ngựa là có thể chiến đấu, bước xuống ngựa lại trở thành người chăn nuôi, không có lương thực đánh giặc được không, mà quân đội Hoa triều có không? Cho tới tận bây giờ đều là không động binh mã. Nếu như năm nào cũng chinh chiến, chỉ sợ quốc khổ không đủ tiền, lại còn phải tiêu phí hết vào các trận chiến tranh.
Hoa Hồ buôn bán qua lại, người Hồ có thể mua sách của người Hoa mà họ đã ngưỡng mộ từ lâu, người Hoa có thể mua được chiến mã ít bán trong nước, lấy năng lực của thương nhân Hoa triều và người giao dịch của Bắc Hồ, tiền thuế thu được không khác gì buôn bán hàng hóa chảy vào Hoa triều như nước. Đúng vậy, binh lực Hoa triều ngày càng hùng mạnh, đất nước ngày càng phồn vinh.
Sau đó Văn Hi đế ban hành ý chỉ, cho phép Hoa Hồ thông hôn, biên giới Hoa Hồ chỉ cần một thủ vệ là đủ.
Nhưng khi ấy các quan chức trong triều đình còn chưa nhìn xa trông rộng như vậy, cho nên mọi người lấy cớ miệng lưỡi thiên hạ để chỉ trích, về sau tể tướng mới nhận chức là Trương Tín Chi phải đích thân đứng ra nhận lỗi.
Nhưng chuyện này để sau này hẵn nói. Thời điểm Hồ Lô quan đại thắng, tin tức không được truyền tới thảo nguyên rộng lớn trong Bắc Hồ, mà lúc này Thẩm Thất đang sinh sống ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT