“Sau đó Vương gia cưới La trắc phi, về sau trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe nói ở kinh thành nổi danh phong lưu.”
Thẩm Thất suy sụp ngồi trong thùng tắm, nàng cho rằng sau khi Mai Nhược Hàm rời đi, kiếp này nàng sẽ không phải lo lắng gì nữa, nàng nhất định sẽ chiếm được trái tim Hàn Sâm, bây giờ lại xuất hiện thêm một tiền vương phi. Tranh đấu cùng người chết, vĩnh viễn không đấu lại. “Tuyệt đối không nạp thiếp” năm chữ này, hoàn toàn cắt nát tim Thẩm Thất.
Tiền Nhi nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Thẩm Thất, sợ nàng xảy ra chuyện gì, lại nói: “Thì ra La trắc phi chính là nha hoàn bên cạnh nữ tử kia, trước khi chết nàng giao La trắc phi cho vương gia, bảo hắn chăm sóc La trắc phi.”
Thẩm Thất ngước mắt nhìn, biểu hiện vẻ khó tin.
“Hàn ma ma là ma ma đi theo nàng kia từ nhỏ đến lớn.”
Thẩm Thất bỗng nhiên bật cười, cười đến mức nước mắt chảy xuống, “Thì ra là thế, thì ra là thế.” Chẳng trách, La thị có thân phận thấp kém nhưng có thể làm trắc phi, có thể cưỡi trên đầu Triệu thị, còn Hàn ma ma kia tính tình ti tiện, lại có thể tác oai tác oái tại vương phủ.
“Chủ tử.” Tiền Nhi lo lắng gọi một tiếng.
“Ta không sao, ngươi đi tìm thuốc mỡ cho ta đi, nếu để lại vết sẹo thì thật quá thảm rồi.” Thẩm Thất đuổi Tiền nhi đi.
Tiền Nhi hiểu rõ nếu bây giờ để Thẩm Thất ngồi lại một mình, nàng sẽ ngây ngốc mất thôi.
Tiền Nhi sắp bước ra khỏi cửa, lại nghe thấy tiếng Thẩm Thất sau lưng: “Ta tin tưởng hắn, hắn tuyệt đối không bỏ mặc ta.”
Thẩm Thất nói như thế.
Thứ trân quý nhất đối với người mình yêu, ngoại trừ lòng tin tưởng không còn thứ gì khác.
Chẳng qua sau khi Tiền Nhi rời đi, Thẩm Thất bắt đầu rơi lệ, nghĩ tới tiền vương phi đã chết kia, Thẩm Thất hận không thể để nàng ta làm vương phi, rõ ràng, lúc đầu Thẩm Thất nghĩ còn có thể tranh đấu với nàng một phen, bây giờ chỉ đành chịu thua.
Thẩm Thất càng nghĩ càng thấy ủy khuất. Việc này không thể trách Hàn Sâm, chỉ có thể trách nàng ta gặp hắn trước, chỉ có thể trách ông trời ngủ gật.
Đến khi Thẩm Thất đau khổ đủ thì nàng ngẩng đầu, lập tức thấy Hàn Sâm.
“A --” Thẩm Thất hét lớn, sau đó che mặt, “Không được nhìn.” Nước mắt từ kẽ tay lại chảy xuống từng giọt.
“Người càng ngày càng đẹp, tính tình càng ngày càng to gan.” Hàn Sâm bỗng cảm thán một câu.
Thẩm Thất nghe vậy cảm thấy rất vui vẻ, tự hiểu trên mặt mình nở đầy hoa, đâu thể càng ngày càng đẹp như lời Hàn Sâm, biết hắn cố ý chọc giận nàng, nàng vẫn không nhịn được cãi lại: “Chàng cười nhạo ta.”
Hàn Sâm nâng mặt Thẩm Thất lên nói: “Ta thấy nàng rất xinh đẹp, da thịt trắng hồng, trong hồng lộ ra sáng trong, thật đẹp.”
Thẩm Thất chỉ có thể phỉ nhổ lời Hàn Sâm, làm nũng nói: “Ngứa.”
“Ngứa chết nàng, đây chính là cái giá của bốc đồng.” Hàn Sâm nhéo nhéo mũi Thẩm Thất, xuống tay không hề khách khí chút nào.
Thẩm Thất trợn mắt nhìn Hàn Sâm, bộ dáng của hắn không biết làm thế nào.
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất một hồi lâu, cuối cùng nói: “Thất Thất, tất cả còn có ta.”
Thẩm Thất bỗng nhiên cảm thấy sương mù tan biến, tất cả còn có hắn, nàng biết mình tin tưởng hắn là đúng. Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy phương pháp của mình rất ổn thỏa, dùng năng lực bản thân giúp hắn hóa giải ưu phiền, dù thế nào nàng cũng thấy vui mừng.
Thẩm Thất đang cảm động, lại nghe Hàn Sâm nói: “Nước không đủ lạnh rồi.” Sau đó ném một khối băng khác vào thùng, Thẩm Thất lập tức “Ào” đứng dậy.
Hàn Sâm thích thú cười rộ lên, Thẩm Thất vô cùng giận, hất nước lên người Hàn Sâm, Hàn Sâm chỉ tránh né, tùy ý để Thẩm Thất hắt nước hắn.
Thẩm Thất bị hắn quấy rầy, nên không nhận ra nước lạnh hay không, cũng vô tình không thấy ngứa.
Lúc Tiền Nhi quay lại chính là trông thấy một màn như vậy, trợn mắt há mồm. Thẩm Thất đỏ mặt, nàng mặt xiêm y rất mỏng, bị nước thấm vào, cái gì cũng có thể thấy được, hồi nãy Hàn Sâm chọc ghẹo nàng nên nàng không để ý những thứ này, bây giờ Tiền Nhi quay lại, nàng lập tức thấy xấu hổ rồi.
“Chàng mau đi ra ngoài.” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Hàn Sâm một cái.
Hàn Sâm nhìn thấy thuốc mỡ trong tay Tiền Nhi, định qua đó lấy thuốc, tay đã giơ ra, lại nghe Thẩm Thất giận dữ nói: “Chàng còn không mau đi.”
Thẩm Thất rụt người trong nước, vừa lạnh vừa buồn, sắc mặt càng hồng hơn, Hàn Sâm đành phải rời đi.
Tiền Nhi cũng đỏ mặt cúi đầu, nhìn thấy Hàn Sâm ra ngoài mới ngẩng đầu lên, đi tới chỗ Thẩm Thất. Hầu hạ nàng bước ra thùng tắm, lau khô nước, “Không biết xấu hổ.” Tiền Nhi nhỏ giọng phun một câu.
Mặt Thẩm Thất càng đỏ hơn, “Nha đầu chết tiệt kia, nói thêm câu nữa, hôm nay ta liền gả ngươi ra ngoài, sáng mai cho ngươi động phòng.”
Tiền Nhi “Phốc” cười ra tiếng, lấy thuốc mỡ bôi cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngửi mùi thuốc mỡ kia, “Khoan đã.” Được nuông chiều từ bé cũng có chỗ tốt, mũi cùng đầu lưỡi Thẩm Thất, nhạy hơn người khác một chút, bản thân nàng lại thông minh, có chuyện kinh khủng gì chưa được chứng kiến qua chứ, những thứ từng ngửi từng nếm sẽ không quên được.
“Mùi thuốc mỡ này với đồ ta dùng trước kia không giống.” Thẩm Thất nói.
Tiền Nhi cầm lên ngửi thử, “Không phải cùng một loại sao?”
“Không đúng, mùi hương này gay gắt hơn.” Thẩm Thất cau mày, “Ngươi lấy thứ này ở đâu?”
“Hôm qua nô tì thấy cua liền biết không ổn, nửa đêm tự mình đi tìm đại phu, nhìn đại phu chưng thuốc mỡ, rồi chờ nó nguội.” Tiền Nhi suy nghĩ, “Lại nói, cũng không ai biết chủ tử ăn cua sẽ phát bệnh.”
Thẩm Thất nghĩ một chút, “Hồi nãy ngươi kêu nha đầu kia lấy băng, ngươi cũng nên cẩn thận.”
Lúc này Tiền Nhi mới suy nghĩ thận trọng, chủ tử nhà mình rất lợi hại, cũng chỉ có nha đầu kia mới biết tình huống bên này, càng có khả năng tiết lộ tin tức, “Để nô tì đi sang đánh chết nha đầu kia.” Tiền Nhi sắn tay áo.
Thẩm Thất nói: “Đừng gấp, trước mắt đem thuốc này đi tìm nha đầu kia bôi thử, miễn cho trách oan người tốt.” Từ trước đến nay Thẩm Thất cũng không phải loại người lương thiện gì.
Không lâu sau Tiền Nhi quay lại, “Chủ tử, e rằng mũi của người còn lợi hại hơn mũi cẩu nha!”
Tiền Nhi cười rất thoải mái, “Hiện tại, người nha hoàn kia vừa sung vừa đỏ, chỉ sợ chưa tới mười ngày nửa tháng là đi gặp tổ tiên.”
“Nàng không nói gì sao?”
“Tất nhiên là có, nếu không thì nô tì đã đổ thẳng vào mặt nàng ta. Nha đầu kia nói, Hàn ma ma hứa với nàng, đợi chuyện thành công sẽ an bài cho nàng ta trở thành nha hoàn hầu hạ trong phòng vương gia, này gọi là gần quan được ban lộc--” Tiền Nhi cười lạnh, “Chủ tử, Hàn ma ma phải xử lý làm sao bây giờ?”
“Trước cứ kệ bà ta.” Thẩm Thất không nóng vội, hiện tại bảo dưỡng thân thể mới quan trọng.
Toàn thân Thẩm Thất nổi mụn, khoảng chừng mười ngày mới hết, mỗi ngày mỗi đêm đều khiến nàng ngứa không chịu nổi, nhưng chỉ có thể lăn qua lăn lại, trừ Tiền Nhi ra, nàng không tiếp ai khác, Hàn Sâm cũng không ngoại lệ. Thẩm Thất không muốn để Hàn Sâm nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của nàng.
Đến khi Thẩm Thất bảo dưỡng tốt rồi đi ra ngoài, cũng đã tới mùa đông vài ngày. Hiếm khi trời quang, Thẩm Thất liền dẫn Tiền Nhi đi dạo trong vương phủ, sau đó nhìn thấy một đứa trẻ mặc áo bông chạy lăng xăng trong hoa viên, cầm cành cây khô đuổi đánh đứa trẻ gầy yếu.
“Đứa trẻ kia là ai?” Thẩm Thất nhìn ra đứa trẻ kia mặc áo gấm ngọc, nhưng nước mũi chảy đến bên miệng, hắn hít hít, rồi ăn lấy.
Tiền Nhi lắc đầu, gọi nô tài tới hỏi, “Đó là con cái nhà ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT