Mọi người cổ động Thẩm Thất đá, nhưng nàng chỉ khiêm tốn lắc đầu nhường. Vạn vương phi nghe thấy liền nhận lấy quả cầu. Vạn vương này là đệ đệ của Hàn Sâm, rất được thánh thượng cưng chiều, hồi nãy Huệ Đế khen ngợi Hàn Sâm, cũng không quên nhắc nhở Hàn Sâm là Vạn vương tiến cử hắn, cho nên cũng ban cho một ít tài vật, ngang bằng với Hàn Sâm. Rõ ràng là công lao của một mình Hàn Sâm, cuối cùng lại bị Vạn vương lấy đi phân nửa.

Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy không có gì lớn lao, nhưng Thẩm Thất thấy rất bất bình cho hắn, dù vậy ai dám nói Huệ Đế không công bằng chứ. Tuy nhiên muốn áp đảo Vạn vương phi lại chẳng phải việc gì khó khan.

Vạn vương phi kia cùng lắm mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng xinh đẹp mảnh khảnh, tiếc là sau khi gặp Thẩm Thất, vẻ sắc sảo của nàng bị Thẩm Thất lấn áp không ít, nên nàng ta rất không ưa Thẩm Thất, nhìn nàng khiêu khích.

Thẩm Thất học bộ dáng Hàn Sâm, chỉ cười chứ không nói. Đến khi Vạn vương phi đá đến một trăm ba mươi sáu, nàng cũng theo người khác vỗ tay cổ vũ. Bây giờ mọi người lại khuyên nàng đá cầu đi, nàng cũng không còn lý do gì để từ chối.

Thẩm Thất lấy tay nâng tram cài, dường như để giữ cho nó vững chắc. Sau đó nhận quả cầu, đá thẳng, đá nghiêng, đá phía sau, đá trên không trung, tóm lại là đổi đủ thứ kiểu đá, tựa như đóa hoa múa. Nếu như lúc này có người tấu nhạc, khẳng định có thể phát hiện, những bước di chuyển của nàng tinh xảo đẹp đẽ như nhảy múa.

Mọi người bắt đầu đếm lớn tiếng: “130, 131, 132… 136, 137…”

Không nhiều không ít, hơn Vạn vương phi một cái.

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, Thẩm Thất cảm thấy vô cùng đắc ý, xem ra nữ tử kinh thành cũng chỉ có như vậy. Thẩm Thất lấy khăn tay ra, lau mồ hôi, đi trở về chỗ ngồi, đắc ý nhìn Hàn Sâm. Nhưng thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, lại có vẻ như kìm nén tức giận, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng lâu ngày, sao Thẩm Thất có thể không hiểu Hàn Sâm, nhưng nàng không biết hắn giận cái gì chứ.

“Tốt, quả nhiên là nàng dâu giỏi. Người đâu, mang cặp ly Cửu Long bôi của trẫm ra rót rượu, trẫm tự tay rót cho bọn họ.” Huệ Đế tự mình rót rượu mời là vinh hạnh cỡ nào chứ. Nghe nói cặp ly cửu long bôi kia được dùng khi hoàng thượng uống rượu hợp cẩm với hoàng hậu, mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Thẩm Thất liếc sang Hàn Sâm, lại dời mắt đến bàn tay nhàn rỗi hắn đặt trên lan can, lúc này siết chặt, dễ dàng nhìn thấy trên mu bàn tay hiện lên gân xanh. Ánh mắt của hắn lại chưa từng nhìn lên Huệ Đế.

Trong thời điểm này, không đứng dậy tạ ơn cũng không được, Thẩm Thất lại phải quỳ xuống tạ ơn lần nữa. Nhưng không ngờ mũi chân đạp vào mép váy, thân thể nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cũng chỉ là thiếu chút nữa thôi, bởi vì Hàn Sâm đã kịp thời đỡ nàng, mà Thẩm Thất vừa hay nhìn thấy, bàn tay dài của Huệ Đế đưa ra, chuyện này cũng không phải chuyện thường tình rồi.

Bên kia Qúy Phi che mặt cười, cười đến mức khiến Thẩm Thất sợ hãi.

Huệ Đế tự mình rót đầy rượu, thái giám định tiến lên dâng rượu cho Hàn Sâm và Thẩm Thất, lại bị ánh mắt Qúy Phi ngăn cản, thành ra Huệ Đế tự thân đi xuống thềm son, đích tay mời rượu Hàn Sâm và Thẩm Thất.

Thẩm Thất cảm thấy Hàn Sâm lập được công lớn, mà những người này lại ở chỗ này hưởng thụ, cho nên rượu này Hàn Sâm đủ sức nhận. Tuy nhiên khi Huệ Đế đưa rượu tới tay Thẩm Thất, lúc đó ông ta muốn nắm lấy tay Thẩm Thất, may mà nàng lay tay lẹ mắt vội vàng rút tay về, cúi đầu tạ ơn, mới tránh khỏi một màn mất mặt trước mọi người. Cho dù là vua với nàng dâu, nhưng đều nên tránh hiềm nghi.

Dùng bữa tối xong, cửa cung cũng sắp đóng, Thẩm Thất đang muốn theo Hàn Sâm nói lời từ biệt, trước khi Hàn Sâm mở miệng, Qúy Phi đã ngăn lại.

“Bản cung và Lan Lăng vương phi thật giống như vừa gặp đã quen thân, bản cung cũng là người Giang Nam, ở Tô Dương, cách Lan Lăng không xa. Lâu rồi không thấy người cố hương tới, hoàng thượng, hay là người để Lan Lăng vương phi ở lại tối nay để trò chuyện với thần thiếp đi.” Qúy Phi dựa vào người Huệ Đế làm nũng.

“Được, được.” Huệ Đế cười hề hề vỗ tay Qúy Phi, “Sâm nhi, để con dâu ở lại trong cung vài ngày đi, cho Qúy Phi giải tỏa nỗi nhớ nhà.”

Hàn Sâm quỳ xuống đất chào từ biệt, lại chậm chạp không đáp. Không khí lập tức trở nên lúng túng.

Thẩm Thất cười duyên nói: “Chẳng trách thần tức vừa gặp nương nương đã cảm thấy vô cùng thân thiết, xem ra thần tức phải ở lại mấy ngày để quấy rối nương nương rồi.” Thẩm Thất đi tới gần Qúy Phi.

Quý Phi kéo tay nàng vào trong ngực mình, nhéo mặt Thẩm Thất: “Được, ngươi thật dễ thương.”

Huệ Đế phất tay, ý bảo Hàn Sâm lui ra. Hắn đứng thẳng người, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thất, cũng không thấy hắn lui về sau. Hắn đang định đi lên phía trước vài bước, Tiền nhi bên cạnh lập tức giơ tay kéo hắn.

“Ngươi lui xuống trước đi.” Lúc này Huệ Đế lạnh mặt, nhìn thẳng vào Hàn Sâm nói.

“Vương gia, trong cung thật đẹp, ta ở trong cung chơi mấy người được không?” Thẩm Thất cười khanh khách quay đầu hỏi.

Giờ phút này, Hàn Sâm thực sự không thể không lui.

Sau yến hội, Thẩm Thất đi theo Qúy Phi về Vị Ương cung của nàng, dọc đường Thẩm Thất sờ bụng của mình, “Nương nương, đồ ăn trong cung thật là tinh xảo, mỗi một dĩa đều chia ra thật nhỏ, thần tức ăn nhiều như vậy cũng không thấy no.”

Qúy Phi cười rộ lên, “Sao hả, ăn chưa no? Nói thật cho ngươi biết, loại yến tiệc này không ai ăn no được đâu, đều là nhìn rồi đi. Không sao, hồi cung, ta sẽ cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, để ngươi ăn thật ngon.”

“Nghe nói, cua ở diêm thành là mỹ vị, nhưng đều đã cống nạp đến kinh thành.” Thẩm Thất bày ra bộ dáng hâm mộ.

Qúy Phi cho rằng nàng là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, “Vừa hay, sáng nay mới đến một lượng lớn, để bản cung kêu phòng bếp hấp chúng, chúng ta vừa ăn vừa uống rượu được không?”

Thẩm Thất mở lớn hai mắt, “Nương nương đối xử với thần tức thật tốt, thần tức không rỡ rời đi.”

“Vậy thì đừng đi.” Qúy Phi vỗ vỗ tay Thẩm Thất, cười vô cùng vui vẻ.

Thời điểm cua được đưa lên, Thẩm Thất ăn giống như người chết đói, một hơi ăn hết tám chín con. “Ngươi ăn chậm một chút, có ai dành với ngươi đâu, không đủ thì để bản cung sai người làm thêm.”

Thẩm Thất nói: “Thần tức ăn đủ rồi, nhưng mà bên vương gia lại không có lộc để ăn rồi.” Thẩm Thất buồn phiền.

“Chuyện này thì đơn giản thôi, bản cung sẽ cho người đưa một giỏ tới Lan Lăng phủ. Sáng sớm ngày mai sẽ đưa, chúng ta uống cạn một ly trước.” Qúy Phi thật sự rất nhiệt tình chu đáo.

Thẩm Thất lắc đầu, đặt ly rượu xuống, chu mỏ nói: “Tối nay hắn chưa ăn gì hết.” Thẩm Thất làm nũng nhìn Qúy Phi.

“Được rồi, lát nữa bản cung cho người đưa sang liền.” Mặc dù cửa cung đóng, nhưng với thân phận Qúy Phi được sủng ái nhất thì có gì mà không làm được?

Lúc này Thẩm Thất mới cười lên, uống ba ly rượu, “Đầu óc choáng váng, muốn đi ngủ a, mong nương nương thứ tội thần tức mê rượu.”

Qúy Phi cười vô cùng hiền lành, lướt nhẹ qua mái tóc Thẩm Thất, “Hai người chúng ta hợp ý, mê rượu cũng là phải thôi, bản cung cũng có chút men say, Thúy Hồng, đỡ vương phi xuống nghỉ ngơi.”

Thẩm Thất nằm ngủ không bao lâu, liền thấy Huệ Đế giá lâm Vị Ương cung, Lâm quý phi tự mình nghênh đón hắn vào.

“Nàng thế nào rồi?”

“Uống rượu xong, ngủ rồi.” Qúy Phi che miệng cười duyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play