Về phần những người bên Lan Lăng, thái độ của bọn họ đối với Tây Hoa và Đông Hoa rất mơ hồ, tuy rằng Tây Hoa trên danh nghĩa mới là người có quyền, nhưng bọn họ cũng âm thầm ủng hộ Đông Hoa, bởi vì chưa đến phút cuối cùng thì chưa ai dám chắc vị nào mới làm chủ thiên hạ.
Thẩm Thất nghe tin tức đó xong, cảm thấy người Lan Lăng có chút không đúng, Hàn Sâm là hoàng tử Tây Hoa, người sau này sẽ đứng đầu Lan Lăng, vậy mà những người này lại mang tam hoàng tử Đông Hoa của Nam Hạ cùng với bọn phản quân ra bàn luận như chuyện đáng vui mừng, khiến cho Thẩm Thất có chút không thoải mái, từ khi gả cho Hàn Sâm, trong mắt nàng chỉ có một mình Tây Hoa. Nàng liếc mắt qua nhìn Hàn Sâm, nhưng hắn chỉ cười nhạt, vẫn tiếp tục uống rượu. Thẩm Thất lại vui vẻ, cảm thấy mọi chuyện ở kinh thành đều nằm trong lòng bàn tay của Hàn Sâm, dù chuyện gì xảy ra nàng cũng tin tưởng hắn vô điều kiện.
Cho dù tam hoàng tử Đông Hoa của Nam Hạ có xâm phạm Bắc Hồ thì những chuyện này đối với Thẩm Thất mà nói không là gì cả, vô cùng xa xôi, nàng chỉ quan tâm Hàn Sâm ăn uống thế nào.
Gần đến trung thu, Lâu Tiên quán khai mở các hũ rượu ủ trong đất lên, lúc này Thẩm Thất vừa hưng phấn vừa sợ. Hưng phấn vì có thể tìm vài hũ rượu lâu năm cho Hàn Sâm, nhưng lại sợ rượu đó không ngon. Mặc dù Hàn Sâm rất quan tâm những thứ này, nhưng cực kỳ ít uống, chỉ có Thẩm Thất quá yêu hắn đến nỗi mỗi chi tiết sinh hoạt hằng ngày nàng đều bận tâm lo lắng.
“Chủ tử, lần này mở hủ Trần Nhưỡng ba mươi năm à?” Tiền nhi đi phía sau Thẩm Thất hỏi, nàng cũng vui vẻ, bởi vì xưa nay Thẩm Thất rất hào phóng, mỗi lần đi mua đều không quên thưởng cho nàng một vò rượu uống thử, tuy nữ tử không được uống, nhưng Lâu Tiên quán cho biết rượu Ngọc Nhuận lần này cực kì nhẹ, mang đậm hương thơm ngọt ngào, rất thích hợp cho nữ tử dùng.
“Ừ, con sâu rượu này muốn thử có phải hay không?” Thẩm Thất chọc nàng một cái. Lâu Tiên quán vô cùng nổi tiếng, không chỉ có nàng nam nữ già trẻ đều thích uống Trần Nhưỡng.
Tiền nhi xấu hổ cười một cái.
Kiệu của Thẩm Thất vừa mới dừng lại ở trước cửa Lâu Tiên quán, Lưu chưởng quầy lập tức chạy ra chào đón, “Vương phi mời vào trong.”
“Năm nay ta là người đầu tiên đến chọn rượu à?”
“Tất nhiên, tất nhiên, hàng năm vào thời điểm tiểu điếm mở rượu đều là Vương phi đến đầu tiên.” Lưu chưởng quầy cúi đầu khom lưng cung kính trả lời. “Năm nay mở Trần Nhưỡng ba mươi năm, cộng thêm nữ nhi hồng và ngọc nhuận hai loại này mùi vị đặc biệt ngon, không biết năm nay Vương phi muốn mua bao nhiêu hũ, hay là vẫn giống mọi khi?”
Mọi khi này cũng xấp xỉ gần mười năm rồi, từ ngay lần đầu tiên Thẩm Quang Diệu mang nữ nhi của hắn là Thẩm Thất đến chọn rượu, sau đó phát hiện Thẩm Thất có tài năng thiên bẩm nàng vô cùng nhạy bén với rượu, vậy nên nhiệm vụ này liền trao cho Thẩm Thất. “À…, đưa qua cho Thẩm gia ba mươi hũ, riêng Ngũ ca ta thì mười hũ. Về phần Vương phủ---” Thẩm Thất dừng một chút, “Mang qua đó năm mươi hũ nữ nhi hồng, hai mươi hũ ngọc nhuận đi.”
“Ồ----” Lưu chưởng quần kinh ngạc ồ một tiếng, người trong Vương phủ không nhiều, sao lại mua nhiều rượu như vậy chứ?
Thẩm Thất làm như vậy tất nhiên có lý của nàng, bây giờ Hàn Sâm được giữ binh, cũng không biết tại sao, không thấy nộp binh quyền lên trên, bên cạnh lại lui tới nhiều vị võ tướng hơn, Thẩm Thất cho rằng võ tướng yêu rượu là chuyện đương nhiên, cho nên mua rượu nhiều hơn một chút, về phần ngọc nhuận kia, La thị, Triệu thị đều muốn mua, còn muốn đưa một ít sang nhà người thân.
Thẩm Thất đi theo Lưu chưởng quầy tiến vào hầm rượu, bùn niêm phong các lọ vô cùng chắc, chỉ có thể ngửi thấy một chút hương vị rượu, nhưng cũng đủ làm say lòng người. Ánh mắt Thẩm Thất nhìn lướt qua hầm rượu, theo thường lệ nàng chỉ nhìn một chút thôi, nhưng năm nay bỗng nhiên khác lạ.
“Lão Lưu không phải ngươi nói năm nay đều là trần nhưỡng ba mươi năm sao?” Đôi mắt Thẩm Thất lạnh lùng, trong mắt Tiền nhi nhìn thấy nàng càng ngày càng giống Hàn Sâm rồi.
“Đúng vậy nha, đều là ba mươi năm đấy.” Lão Lưu chớp mắt một cái.
“Chỗ kia có vài hũ năm mươi năm là thế nào?” Thẩm Thất lạnh mặt.
Đầu lão Lưu cúi xuống thấp hơn, chút nữa là tới ngực, “Cái này, rượu đó, rượu đó hôm qua bị thua trong tay người khác rồi.”
“Không phải ngươi nói ta là người chọn rượu đầu tiên hay sao?” Hàng năm Thẩm Thất đều muốn đến chọn rượu đầu tiên để lựa hết tất cả rượu tốt, năm ngón tay có ngón dài ngón ngắn, huống chi là những vò rượu kia, mặc dù là được ủ chung một thời điểm nhưng luôn luôn có ưu khuyết, Thẩm Thất tất nhiên muốn cái tốt nhất.
Lão Lưu lau mồ hôi, vị khách ngày hôm qua với vị khách ngày hôm nay hai người này hắn đều không chọc nổi, chỉ có thể giả vờ câm điếc.
Cũng may vào lúc này cửa hầm rượu đột ngột mở ra, “Chưởng quầy, ta tới lấy rượu.” Giọng nói sang sảng của một nam nhân trẻ tuổi, có chút cố ý hạ thấp giọng để giữ độ trong trẻo, tuy dễ nghe, nhưng chung quy vẫn giả tạo.
Theo giọng nói có một ánh đèn đang tiến vào, gã tiểu nhị dẫn một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu lam nạm vàng trên áo có thêu hoa mẫu đơn. Thẩm Thất mượn ánh sáng từ ngọn nến để nhìn hắn, mày kiếm mắt sáng lớn lên cũng không tệ, nhưng với chuyện hắn đoạt rượu của nàng, trong lòng vẫn còn khúc mắc, không rảnh mà để ý, hơi nghiêng mặt.
Nam tử kia đi vào, dĩ nhiên cũng dựa vào ánh nến mà nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Thất. Sách sử ghi lại Thẩm Thất là “Rực rỡ động thiên hạ”, hôm nay, có ánh sáng, có màu sắc, hiển nhiên là rung chuyển thiên hạ rồi, thiên hạ còn lay động, huống chi một nam tử trẻ tuổi.
Chắc muốn so nhan sắc với Thẩm Thất, nên vừa rồi dưới ánh đèn dù có nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Thất, hắn cũng không mở miệng khen ngợi, nhất định là giả vờ thần bí giống Thẩm Thất nha, đầu đội chiếc nón màu tím, vừa vặn nửa che nửa hở khuôn mặt, làn da trắng nõn như ngọc, óng ánh, càng khiến người ta tò mò.
Yên lặng một lúc lâu, Thẩm Thất không còn kiên nhẫn nữa, “Lão Lưu, hôm qua ngươi thua dưới tay hắn? Nói thử xem tại sao lại thua.”
“Vị Cao công tử này rất am hiểu về rượu, hôm qua tiểu nhân có phần hơi thất lễ, vị công tử này có thể nói chính xác ngày tháng ủ rượu của các bình trong hầm, tiểu nhân không tin, nên thua.”
Trong lòng Thẩm Thất cùng Tiền nhi vô cùng kinh ngạc, đây quả thật cũng là một loại bản lãnh, đoán được năm cất rượu không phải là chuyện gì lớn lao, cốt yếu là tính được cả ngày ủ, mới đúng là tài giỏi.
“Chỉ là tài vặt ngày xưa không đáng nhắc đến.” Họ Cao khoát ống tay áo, một tay phẩy quạt phiến, động tác phong lưu phóng khoáng.
Thẩm Thất khẽ nhấc khóe môi, “Nếu đã là tài vặt không đáng kể, chi bằng công tử thi với tiểu nữ một ván, nếu công tử thua, vài hũ Trần Nhưỡng năm mươi năm này tặng cho ta?”
“A… không biết cô nương muốn thi như thế nào?” Họ Cao gấp phiến quạt, gõ vào lòng bàn tay. Hắn gọi Thẩm Thất là cô nương, cũng không phải do mắt hắn nhìn sai. Từ xưa đến nay Thẩm Thất đều mặc những bộ quần áo đẹp đẽ lộng lẫy, tóc vấn theo kiểu thùy quải kế, nàng cực kì yêu thích kiểu tóc của nữ tử chưa chồng, mà người dân Lan Lăng rất cởi mở, không ai dám nói nàng cái gì, vì vậy hắn không nhìn ra là nàng đã xuất giá hay chưa cũng phải đạo thôi.
“Công tử với ta thi xem ai đoán đúng giờ chôn của vài hũ trần nhưỡng năm mươi năm này, như vậy thế nào?” Thẩm Thất có chút tính toán, mắt chứa ý cười.
Vị Cao công tử kia kinh ngạc trong chốc lát, “Tại hạ chịu thua, mong cho nương rộng lòng cho đáp án.”
“Ta đoán là ngày 13 tháng tám canh năm giờ tý.” Thẩm Thất liếc mắt nhìn Lưu chưởng quầy.
Lưu chưởng quầy có chút ngạc nhiên lập tức nói: “Đúng đúng, rất chính xác.”
“Tài năng của cô nương, tại hạ bái phục, không biết họ cô nương là gì?”
Thẩm Thất đưa đôi mắt cao ngạo nhìn hắn một cái, kẻ bại tướng, có tư cách để hỏi danh tánh nàng sao, sau đó kiêu ngạo ra về.
Thẩm Thất đi trước, Tiền nhi chạy tới chỗ Lưu chưởng quầy thì thầm nói vài câu. Vị Cao công tử kia vừa nhìn đã biết là người ngoại địa, không biết vì cớ gì lại đến đây, Tiền nhi sợ người nọ có ý đồ gì không tốt, cho nên căn dặn Lưu chưởng quầy không được tiết lộ thân phận Thẩm Thất.
Tiền nhi đuổi theo Thẩm Thất, “Chủ tử, người thật lợi hại quá nha, làm sao người biết rượu kia chôn giờ nào?” Vẻ mặt Tiền nhi hết sức sùng bái, nàng đi theo Thẩm Thất lâu như vậy, mà không biết Thẩm Thất có tài năng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT