Mã cầu từ Bắc Hồ ( người Hoa triều gọi chung bốn bộ lạc dân tộc thiểu số ở Tây Bắc Hoa triều là Bắc Hồ ) truyền vào Trung Nguyên, vốn là tâm huyết nam nhi rong ruổi cuộc chiến trường ngựa, nhưng người Trung Nguyên lại
đem nó cải tạo làm chuyện nhàn nhã ngày thường lúc tìm vui, phụ nữ và
trẻ em đều có thể vui chơi, mà vứt bỏ nguyên tủy của nam tử thượng võ.
Hàn Sâm luôn luôn không thích loại không khí này, huống chi ở trong mắt
y, những nam nhân giành được thắng lợi này chỉ đáng được các nữ tử chỉ
biết tìm vui soạn nhạc tặng một bức thi văn trong thời buổi loạn lạc
này, giương văn ném võ ở tại thời điểm loạn trong giặc ngoài, rất là
không nên, điều này làm cho y càng thêm không thích Thẩm Thất.
Huống chi Thẩm Thất trả lại cho y một hạ mã uy*, nói Lan Lăng Vương là khách
phương xa, đem y và người Lan Lăng tách ra, để cho y cùng với mọi người ở đây dựng hai lập trường giai cấp, đó không phải là cục diện Hàn Sâm
muốn nhìn đến. Y cần chính là đem Lan Lăng thu vào trong túi, biến thành hậu phương lớn tác chiến của y.
(* hạ mã uy: còn gọi là ‘ra oai
phủ đầu/áp đảo tinh thần’ => vốn chỉ quan lại thời xưa vừa đến nhận
chức một chỗ nào đó, liền tỏ ra uy quyền của mình đối với thuộc hạ, sau
này cũng chỉ việc ra oai ngay lúc đầu đối với đối phương)
Trên sân cầu, hai đội mỗi đội mười người đã xếp hàng xong, Thẩm Thất đưa mắt ra hiệu, nô bộc phía dưới lập tức diễn tấu 《 Quân tư nhạc 》trong bộ Hoa thập nhạc, đánh trống trợ uy, người xem bắt đầu hoan hô hò hét. Hàn Sâm cũng không có ra sân, mặc dù hắn đang cười, nhưng trong lòng lại đang
cau, trận mã cầu này làm đến loè loẹt, thật sự chỉ có người nằm trong
thành Lan Lăng an phận này không biết xã hội khó khăn mới làm ra chuyện
như thế này.
Hai mươi người ở giữa sân bắt đầu tranh giành,
hai đội phân ra coi giữ hai sân nam bắc, mỗi sân đều bố trí đứng đầy
bản, dưới bản mở lỗ làm cửa, thêm lưới làm túi, người có thể giành được
cầu đánh vào túi lưới sẽ được một điểm, cuối cùng lấy số cầu ít nhiều
hai bên đánh vào túi lưới quyết định thắng thua. Tiếng hò hét của người
Lan Lăng trợ uy đến rung trời, bọn họ hoàn toàn xem thường người Tây
Hoa, cảm thấy bọn chúng là người quê mùa, chưa từng thấy qua Lan Lăng
giàu có và đông đúc. Huống chi con cháu Lan Lăng vô sự thấm nhuần trong
bản lĩnh này, thay vì nói là thi đấu, không bằng nói là khoe khoang, mỗi người đều biểu diễn các loại động tác cưỡi ngựa có độ khó cao, khiến
cho nữ tử ở đây hoan hô từng hồi.
Nhưng âm thanh trợ uy rung trời cùng kỹ xảo biểu diễn loè loẹt đối với thi đấu cũng không có tác
dụng gì đến tính thực chất, đã qua nửa canh giờ, trong sân vẫn bất phân
thắng bại. Đội Lan Lăng Vương mang đến là một đội ngũ thành thạo, lại
không vội vàng tiến công, đội trưởng thỉnh thoảng liếc về phía Hàn Sâm,
chờ y chỉ thị, Hàn Sâm không ra hiệu, bọn họ không dám thắng đội Lan
Lăng, mọi người đều biết chủ thượng muốn lôi kéo lòng người, cho nên mỗi lần có cầu, đều phải chế tạo cơ hội cho đối phương, làm cho đối phương
thắng một điểm.
Bất quá trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã
tường, những con cháu Lan Lăng này lại không nhìn ra tình huống, ngược
lại hết sức chế nhạo đội Lan Lăng Vương yếu đuối. Sau cùng Hàn Sâm lên
tiếng kêu ngừng. “Cứ tiếp tục so tài như vậy, chẳng biết lúc nào mới có
thể phân thắng bại. Cô* nguyện lấy bốn địch mười, tiếp tục quyết thắng
thua, không biết ý của các vị như thế nào?” Rốt cục Hàn Sâm mở miệng,
tâm tình của y không tệ, xem ra người Lan Lăng vẫn là nam nhi nhiệt
huyết, sùng kích chính là người thắng, y quan sát rất lâu, mới đưa ra
chiêu này. (*: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Tầm mắt của Thẩm Thất bắt đầu đổi vị trí đến trên người Hàn Sâm, nàng là
chủ nhân ở nơi này, Lan Lăng Vương cư nhiên không hỏi ý kiến của nàng,
ngược lại trưng cầu ý kiến khắp nơi, có thể thấy được y không đặt nàng
vào trong mắt, nam tử ở chỗ này rong ruổi đã lâu mọi việc đều thuận lợi, đối với Thẩm Thất mà nói là một chuyện đặc biệt mới mẻ. Bất quá Hàn Sâm lên tiếng là ngoài ý muốn của nàng, mặc dù hôm nay những người Lan Lăng này có chút kiêu căng, quá mức khoe khoang, nhưng nàng biết nếu như
liều mạng hợp lại thực lực, bọn họ cũng không yếu, những người này đều
do Thẩm Thất đặc biệt bố trí ra sân, đương nhiên cũng không phải là kẻ
yếu, vốn là chờ cấp cho kẻ ngoại lai Lan Lăng Vương này một cái hạ mã
uy.
Bất quá một phen lên tiếng này của Hàn Sâm, chọc giận
không ít người, cảm thấy hắn xem thường người Lan Lăng, đội viên trong
sân bắt đầu xúc động phẫn nộ. Đội trưởng nhìn về phía Thẩm Thất, nàng
gật đầu. Mặc dù lấy mười thắng bốn có chút không vẻ vang, nhưng Lan Lăng Vương này quá kiêu ngạo, nếu không chèn ép một chút về sau thật sự khó
đối phó.
“Ca ca, không bằng huynh cũng vào chơi một
chút đi?” Thẩm Thất nghiêng người nói với Ngũ ca của mình, trong thành
Lan Lăng này, người được công nhận là đánh mã cầu tốt nhất chính là Thẩm Thanh Thu – Ngũ ca của Thẩm gia.
Thẩm Thanh Thu gật đầu,
nếu như đối thủ đã dám phóng ra vẻ huênh hoang này, tất nhiên bọn họ
cũng không thể khinh thường đối phương. Thẩm Thất cũng không phải là
loại người một mực kiêu ngạo, nàng thấy Lan Lăng Vương đứng dậy, tầm mắt của y nhìn về phía nàng, trong lòng chợt căng thẳng, nào biết ánh mắt
kia lại xuyên qua nàng, đặt ở phía sau tay trái của nàng, giống như nàng chỉ là một vật thể trong suốt, hoặc chỉ là một chướng ngại vật phiền
lòng. Thẩm Thất biết phía sau bên trái mình là ai, chính là Mai Nhược
Hàm.
Thẩm Thất theo ánh mắt của mọi người quay đầu, liền
nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Mai Nhược Hàm, trên khuôn mặt luôn luôn
lạnh như băng của nàng cư nhiên xuất hiện loại xấu hổ này, Thẩm Thất rất bất ngờ, bất quá nhan sắc này ngược lại giúp Mai Nhược Hàm tăng thêm
không ít phong thái, Thẩm Thất nhìn thấy cũng có chút mê hoặc, huống chi là người khác. Lan Lăng Vương hướng về phía Mai Nhược Hàm nở nụ cười,
giống như gió xuân lướt qua sóng xanh, đều tạo nên gợn sóng ở trong lòng của mỗi nữ tử.
Thẩm Thất nhìn bọn họ một điên đảo chúng
hoa, một điên đảo quần anh, trong lòng có chút không vui, đoạt đi không
ít màu sắc hào quang của Thẩm Thất nàng. Nhưng Thẩm Thất tức giận nhất
chính là nhìn thấy được bộ dáng Tam ca của mình.
Thẩm Thanh
Hạ, là một người đồng tính, trong nhà tích trữ không ít nam sủng, mặc dù Thẩm Thất không thích nhưng thấy cũng không trách, nhưng hôm nay nhìn
bộ dáng si ngốc gần như chảy nước miếng kia của Tam ca, nhất thời có
chút khó chịu. Hơn nữa ánh mắt của Thẩm Thanh Hạ rất không kiêng nể gì,
khiến Hàn Sâm không thể không nhíu mày, cũng hiện lên một tia âm u, Thẩm Thanh Hạ khiến Thẩm Thất có chút lúng túng. Nàng nhẹ nhàng lắc ắc tay
áo Thẩm Thanh Hạ, “Tam ca.”
Lúc này Thẩm Thanh Hạ mới hồi
phục lại tinh thần, “Thất muội, nếu như muội có một phu quân như vậy,
mỗi ngày vi huynh đều có thể nhìn thấy, làm trâu làm ngựa cho muội cũng
tình nguyện nha.”
Thẩm Thất hận không thể tìm một cái lỗ để
chui xuống, mặc dù hoàng thất không thịnh hành, nhưng Thẩm gia nàng cũng không có thể vô lễ với Lan Lăng Vương như vậy.
Nơi của Hàn
Sâm đối diện với nơi của Thẩm Thất không xa lắm, cũng không biết lời của Thẩm Thanh Hạ y có nghe thấy không, chỉ thấy y rời ghế đi tới phía sau, đoán chừng là thay quần áo muốn đích thân ra sân.
Thẩm Thất có chút mong đợi, mà mong đợi kia quả thật là không có thất bại. Lúc
đội của Lan Lăng Vương xuất hiện trên sân thi đấu lần thứ hai, trên mặt
bốn người bọn họ đều mang theo mặt nạ răng nanh bằng đồng đen, hổ hổ
sinh uy, quần áo giống nhau như đúc, phân biệt không rõ ai là ai.
Trận tranh tài này có thể nói là vô cùng phấn khích, thấp thỏm lo lắng xuất
hiện nhiều lần, mã cầu giữa sân chợt ném, cây gậy tranh đoạt nhau mà
đánh, hai đội nhân mã ngang nhau phân tiêu, vai kề vai chất chồng. Trong lúc nhất thời trong sân mã cầu chợt cao chợt thấp, tốc độ nhanh đến
kinh người, làm hoa cả mắt, mắt thấy đội Lan Lăng Vương sắp có người ngã xuống lưng ngựa, nào biết hắn lại một kích phục đất, một kích mà trúng, công phu ở trên lưng ngựa ngực gần như kề sát đất chạy vụt đi cũng
không phải là người bình thường có thể làm được, trong lúc nhất thời, âm thanh hò hét trợ uy ở ngoài sân thi đấu không ngừng vang lên. Thậm chí
có người bắt đầu giúp đội Lan Lăng Vương hò hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT