Thẩm Thất xoay người lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, muốn hỏi câu đầu tiên, lại thấy y cười ấm áp nhìn vào mình, nhưng nụ cười kia lại giống như một tầng sương mù, chỉ cần nàng hỏi ra, nụ cười kia sẽ lập tức biến mất. Mà ánh mắt của y đang nhìn mình, giống như đang nói ‘nàng cứ nói đi, nàng cứ nói đi’. Thẩm Thất có trực giác, một khi nàng nói ra, có lẽ tất cả sẽ thay đổi, sẽ không thể vãn hồi.

Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm, thậm chí có thể nghĩ đến đáp án của y, “Ta thích nàng ấy, chỉ có điều ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ để chia rẽ chúng ta. Nếu như ngươi mở một mắt nhắm một mắt chúng ta có thể sống chung với nhau, bằng không...” Thẩm Thất không dám nghĩ tiếp, lúc này nàng cũng không dám hỏi ra khỏi miệng, sau khi bị ủy khuất nhiều như vậy, nàng lại không thể chất vấn một tiếng.

Cho nên Thẩm Thất lại nằm ở trên bàn, nước mắt tích tích chảy xuống bàn.

“Tại sao lại khóc, chẳng trách người ta đều nói con gái phương Nam đều làm từ nước, ta thấy nàng là làm từ tuyết, ấm áp liền bắt đầu tan chảy ra.” Hàn Sâm nâng mặt Thẩm Thất lên, lau đi nước mắt của nàng.

Thẩm Thất thật sự ủy khuất trong lòng, thấy y như vậy lại càng thêm ủy khuất hơn, “Oa” một tiếng liền khóc lên. Hàn Sâm chỉ vỗ lưng an ủi nàng, không hỏi vấn đề gì, giống như tất cả nguyên nhân y đều hiểu rõ trong tim.

“Khóc đủ rồi, khóc xong có đói bụng hay không?” Hàn Sâm thấy tiếng khóc của Thẩm Thất giảm đi mới lên tiếng, nâng mặt nàng lên giúp nàng lau nước mắt. Hai tay của Thẩm Thất che lấy mặt của mình, ”Đừng nhìn, khẳng định là xấu muốn chết.” Thẩm Thất không cần nhìn cũng biết chắc chắn hai mắt của mình sưng lên giống như quả đào.

“Không xấu, không xấu, nếu như nàng xấu, vậy trong thiên hạ sẽ không có nữ tử xinh đẹp.” Hàn Sâm cười một tiếng kéo tay Thẩm Thất xuống.

“Vậy chàng...” Thẩm Thất vốn muốn mau mồm mau miệng nói: chẳng lẽ Mai cô nương của chàng cũng không đẹp sao? Nhưng cuối cùng lại nuốt trở về, nàng không muốn giống như đám người Đỗ thị nói những lời nói chua lòm này, khiến cho nam nhân ngột ngạt. “Quả thật thiếp có chút đói bụng.” Thẩm Thất nhanh chóng thay đổi đề tài.

“Ha ha, chúng ta đi săn thú, bắn trúng mới có đồ ăn.” Hàn Sâm kêu lên ngừng xe ngựa.

“Săn thú, hiện tại?” Thẩm Thất mở to hai mắt.

“Đúng vậy, vốn là sáng nay muốn mang nàng đi, nhưng nàng lại muốn đi đến hoa mai xã kia, tuy rằng đồ ăn tinh xảo, nhưng ở trong những trường hợp kia lại không thể ăn no được.”

Thẩm Thất nghe y nói như thế, giống như tất cả đều là lỗi của nàng, nếu như nàng không đi hoa mai xã, có lẽ y và Mai Nhược Hàm sẽ không có những chuyện kia. “Bây giờ cũng đã xế chiều rồi, còn có thể săn được bao lâu?” Thẩm Thất vểnh môi.

Hàn Sâm điểm lên cánh môi của nàng, “Yên tâm đi, chẳng lẽ nàng sợ bổn vương không săn được con mồi, để nàng đói bụng.” Hàn Sâm bế Thẩm Thất xuống xe, “Nàng muốn cùng bổn vương cưỡi chung một con ngựa hay là một mình cưỡi một con?”

Thẩm Thất vốn là người biết cưỡi ngựa, hơn nữa kỹ thuật cưỡi cũng không tệ lắm, nhưng nàng chợt nhớ tới Mai Nhược Hàm nhu nhược liền nói, “Thiếp không biết cưỡi ngựa.”

Hàn Sâm xoay người lên ngựa, vươn tay bắt lấy Thẩm Thất, y nhẹ nhàng kéo một cái, liền kéo Thẩm Thất vào trong ngực y. Thẩm Thất tựa vào lồng ngực của y, trên mặt hiện lên nụ cười đã thực hiện được ý muốn.

Thẩm Thất thấy người đi theo Hàn Sâm sớm đã dắt chó săn đứng đợi ở một bên, xem ra y thật sự có dự định đi săn thú. Đoàn người tới khu rừng ở ngoại ô, gã sai vặt cưỡi ngựa dắt theo chó săn đuổi con mồi đi đến chỗ của Hàn Sâm, y rút một mũi tên ở trong túi đeo phía sau lưng ra, một phát trúng đích, chẳng trách cho dù sắc trời đã tối, y cũng có thể tự tin săn đủ con mồi như vậy.

“Ái phi có muốn học hay không?”

Thẩm Thất thấy Hàn Sâm oai hùng anh dũng, vốn cũng nóng lòng muốn thử, nhưng nghĩ đến đây là săn thú quá mức máu tanh, nữ tử học sẽ thiếu đi khí nhu nhược, để cho y sau này nhớ tới mình là người lòng dạ ác độc sẽ không thoả đáng, chỉ có thể nói: “Không cần, rất dọa người.”

Hàn Sâm cười cười, “Vậy hôm nay sẽ không dọa ái phi, chúng ta đi ăn cơm.” Dứt lời, y kéo kéo ngựa, mang theo Thẩm Thất trở về, dừng lại trước một quán rượu nhỏ không có chút thu hút nào ở ven đường.

“Lão Vương, đem những con mồi này làm thành một bàn đồ ăn cho chúng ta.” Biện Trác xuống ngựa liền đem những coi mồi săn được ném cho lão bản quán rượu.

Thẩm Thất nhíu nhíu mày, nhìn cái bàn đen thui đến phát sáng kia không chịu ngồi xuống, “Nàng tới nơi này chưa?” Hàn Sâm cởi áo khoác ra trải ở trên ghế dài, “Ngồi đi, nếu muốn ăn món ăn dân dã, thì tay nghề của Vương lão bản là tốt nhất.”

Thẩm Thất thấy Hàn Sâm hăng hái như vậy, cũng không tiện nói gì, chỉ là nàng chưa từng ăn đồ ăn ở nơi sơ sài như vậy, cũng không biết Hàn Sâm là Vương gia tại sao lại đưa người tới nơi này.

“Ôi, dáng vẻ của tiểu nương tử kia thật là đẹp.” Một giọng nam to thô từ bàn bên cạnh truyền tới. “Lão tử lớn ngần này vẫn chưa từng thấy ai xinh đẹp như tiểu nương tử này.”

Thẩm Thất nghe xong liền muốn bắt đầu tức giận, nâng mắt lên nhìn Hàn Sâm, còn y lại không có phản ứng gì, “Làm sao chàng...” Ở dưới bàn, Thẩm Thất đá đá vào chân của Hàn Sâm.

“Nàng đấy, người ta đang khen nàng đẹp, nàng tức giận cái gì.” Hàn Sâm cũng không để chuyện này vào trong lòng.

Nhưng ở trong mắt Thẩm Thất thì Hàn Sâm không cần nàng, nàng là thê tử của y, bị người ta trêu chọc thế nhưng y lại thờ ơ.

“Chàng, hắn, chàng...” Thẩm Thất là tiểu thư khuê các, làm sao có thể gặp qua loại người thô kệch này, đương nhiên sẽ không chịu nổi, nếu không phải đi theo bên cạnh Hàn Sâm, chỉ sợ nàng đã sớm để gã sai vặt bên cạnh mình đi lên đánh cho hán tử kia một trận rồi, chỉ là hiện giờ ở trước mặt Hàn Sâm, nàng chỉ cảm thấy ủy khuất, nước mắt lại bắt đầu tràn ra.

Hàn Sâm lại mỉm cười đột nhiên hôn lên môi của Thẩm Thất một cái, nàng sợ tới mức nhanh chóng che miệng lại, lập tức vùi đầu vào trong lòng Hàn Sâm, “Làm sao chàng...”

“Lúc nàng tức giận, bổn vương cảm thấy nàng đẹp nhất.” Ngược lại Hàn Sâm không cảm thấy ngượng ngùng, thực sự có chút cảm giác cao thủ tình trường.

Hiện tại đương nhiên Thẩm Thất sẽ không tức giận, đỏ mặt cúi đầu, ai cũng không dám nhìn.

“Lão Vương, đem dã thú mới săn được ban nãy làm ra một mâm tặng cho mấy vị bàn bên cạnh đi, đa tạ bọn họ khen ngợi phu nhân ta.” Hàn Sâm lớn tiếng nói. Mấy hán tử kia liên tục cảm ơn, bọn họ cũng là người thành thật, chỉ cảm thấy Thẩm Thất quá mức xinh đẹp cho nên mới nhiều chuyện nói vài câu, thực tế cũng không có ý muốn mạo phạm.

Lúc món ăn dân dã được đưa lên, mùi thơm xông vào mũi, khẩu vị của Thẩm Thất cũng tốt lên, so với bình thường thì ăn nhiều hơn nữa bát cơm. “Ngon không, lúc nàng dùng cơm đẹp hơn so với lúc thường.” Hàn Sâm giúp Thẩm Thất lau khóe miệng.

Thẩm Thất có chút ngượng ngùng cười cười, nàng vẫn không quen thân mật ở trước mặt người khác, nhưng khi nhìn thấy Hàn Sâm không kiêng kỵ người ngoài sủng ái nàng như vậy, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Không thoải mái của lúc nãy đã tan thành mây khói.

Lúc trở về vương phủ, rõ ràng Thẩm Thất đã tỉnh dậy, nhưng lại dựa vào trong lòng Hàn Sâm giả vờ ngủ, để cho y bế mình xuống ngựa, lại bế mình trở về phòng.

“Chủ tử... “ Thấy Thẩm Thất trở về, Tiền nhi lập tức tiến lên nghênh đón, lúc nhìn thấy Thẩm Thất ngủ ở trong lòng Hàn Sâm thì ngay tức khắc im lặng, sợ quấy nhiễu đến nàng.

“Không sao, nàng đang giả ngủ.” Hàn Sâm cười nói với Tiền nhi.

Lúc này Thẩm Thất không thể tiếp tục giả bộ nữa, “Ai nói thiếp giả ngủ?” Nàng đá đá chân, “Chỉ là mới bị Tiền nhi đánh thức thôi.”

“Nếu đã tỉnh tại sao còn không xuống?” Hàn Sâm cười lên nhìn nhìn cánh tay của Thẩm Thất còn đang vòng trên cổ của y.

Lúc này Thẩm Thất mới đỏ mặt buông tay ra, từ trong lòng Hàn Sâm nhảy xuống, “Tiền nhi, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.” Thẩm Thất gần như là chạy trối chết, để lại Hàn Sâm ở sau lưng nàng cười sang sảng. Tiền nhi thì che miệng, không dám cười ra tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play