Hai người đem người bị thương kia đến gần đống lửa, Tằng đại phu thấy người nọ trên mặt trên người tất cả đều là máu đã khô đen, nhìn không rõ mặt, liền kêu Anh Nhân đi lấy nước đến, đun sôi lên , lại dùng bố khăn dấp nước trước đem quần áo người nọ giải khai,  lau đi máu đen mới phát hiện người này trước ngực bị trúng một kiếm, miệng vết thương mặc dù không sâu nhưng lại mất máu rất nhiều. Anh Nhân trước đó đã làm chút biện pháp cầm máu nhưng không nghĩ tới vết thương bị nhiễm trùng vì vậy vẫn không thể cầm máu hoàn toàn.



Tằng đại phu đem vết thương rửa sạch, đi lên trên xe mang đến kim sang dược. Anh Nhân từ nãy đến giờ ở bên cẩn thận giúp người nọ lau rửa sau đó tìm một mảnh vải sạch băng bó vết thương lại.

“Sư phụ, người này không có việc gì sao?” làm xong, Anh Nhân có điểm lo lắng hỏi han.

Tằng đại phu nói: “Chính là mất máu quá nhiều đó thôi, không chết được. Ngươi cũng mệt rồi lên xe ngủ đi”.

“Sư phụ, trên mặt hắn cũng bẩn, ta lau mặt cho hắn cho sạch sẽ cái đã.  Anh Nhân chạy nhanh lên xe, viện cớ lau mặt cho người này, tò mò đánh giá hắn, một bên vừa chà lau, một bên trong đầu suy đoán lung tung vì sao hắn bị thương? Nào là báo thù, nào là tình sát…tất cả đều nghĩ ra. Đến khi khuôn mặt người này được lau sạch, dưới ánh lửa lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt nhưng tuấn mĩ vô cùng. Anh Nhân kinh hô một tiếng, kêu lên: “Sư phụ, người xem, người này bộ dạng thật sự là đẹp, so ra chỉ kém vị Tô công tử lạnh lùng như băng kia nửa điểm mà thôi”.

Kỳ thật Tằng đại phu từ lúc Anh Nhân còn đang miên man suy nghĩ cũng đã nhìn rõ ràng mặt người này, hắn phải lấy tay che miệng đem thanh âm sắp bật ra khỏi miệng đè ép trở về.

Là hắn. . . . . . Đúng là hắn. . . . . . Tấn Song Thành. . . . . .

Thân thể tựa vào trên mã xa trong nháy mắt không có khí lực, trong lòng nảy lên không biết là tư vị gì, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ đau khổ trước nay phải chịu tụ tập về một chỗ, trước mắt trở nên tối đen. Anh Nhân ở bên có nói gì hắn cũng đều không nghe thấy, hốt hoảng cũng không biết bao lâu. Lúc sau mới nghe thấy thanh âm Anh Nhân từ xa vang lên bên tai.

“Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . .”

Trước mắt màu đen dần dần rút đi, Anh Nhân lộ ra khuôn mặt bị dọa sợ, trong mắt ngấn lệ.

“Sư phụ, người làm sao vậy? Đừng dọa Anh Nhân. Tại sao người lại đột nhiên gục té trên mặt đất?” Té trên mặt đất? Tằng đại phu thế mới biết cảm  giác lúc trước hắn đúng là mơ hồ, nhớ tới thân thể cũng trầm trọng, tựa như mỗi  sáng sớm tỉnh lại đều vô lực đứng dậy.

“Anh Nhân đừng khóc, ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi.” Miễn cưỡng vận  khởi một mạt cười làm Anh Nhân an tâm, “Ngươi giúp ta đứng lên, đến trên xe ngủ một giấc liền không có việc gì .”

Anh nhân vội vàng đưa hắn lên xe, cẩn thận lấy chăn, sau đó dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, không dám ra gây ra tiếng động quấy nhiễu hắn. Tằng đại phu nhắm mắt lại, trong lòng lại trở nên hỗn loạn không sao ngủ được. Mở mắt ra vẫn thấy Anh Nhân ngồi bên cạnh bèn nói: “Ngươi lấy cho người kia một chiếc chăn, thêm chút củi lửa sau đó lên xe đi ngủ đi”. “Vâng”, Anh Nhân có chút kinh ngạc liếc nhìn Tằng đại phu một cái, không nói hai lời, ôm chăn xuống xe, chốc lát sau trở lại liền ngoan ngoãn ở bên Tằng đại phu nằm xuống.

Hồi lâu, nghe được bên tai  tiếng hít thở vững vàng ngân nga, Tằng đại phu chậm rãi mở mắt, màn xe ở trong gió đêm hơi hơi chớp lên, ánh lửa bập bùng chiếu vào.

“Tấn Song Thành. . . . . . Tấn Song Thành. . . . . . Tấn Song Thành. . . . . .”

Trong lòng thầm gọi tên người này, mỗi lần gọi một tiếng là lại một trận đau đớn khiến hắn cơ hồ không thể thở nổi, vô lực nằm đó, ngay cả giãy dụa một chút cũng không làm được, rõ ràng là sai, nhưng cái tên này hắn đã khắc cốt ghi tâm, mười năm qua cũng chẳng mảy may thay đổi. Chỉ là hắn, nếu mười năm trước không cố kị điều gì, chỉ cần giang rộng vòng tay , dùng hết sức có thể ôm được thiếu niên hết sức lông bông kia vào lòng. Hiện giờ gặp lại, chỉ có thể coi như người xa lạ nhưng dẫu sao hắn vẫn là bị tổn thương.

Khó có thể đi vào giấc ngủ, đến canh ba, Tằng đại phu cảm giác thân mình có chút khí lực, hắn nhẹ nhàng trèo xuống xe, bầu trời không trăng không sao chỉ có chút lửa chưa tàn chiếu ra thứ ánh sáng lập lòe, hiu hắt. Tằng đại phu thêm chút củi lửa, liếc nhìn người đang hôn mê kia. Khuôn mặt quá mức tái nhợt làm cho ngũ quan càng thêm vẻ mềm mại, nhu hòa, làn môi mỏng hình dạng tuyệt đẹp, mày khẽ nhíu, bộ dáng có chút chật vật nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tao nhã. Mười năm qua đã làm cho người này mất đi vẻ trẻ con rồi. Vươn tay, lặng lẽ chạm vào đôi mắt đang nhắm chặt kia, Tằng đại phu có chút giật mình, rụt tay về, lui về sau ba bước, bên đống lửa ngồi xuống. Hắn vẫn nhớ rất rõ, phía dưới hàng lông mi thanh tú kia là một đôi mắt sáng như sao trời luôn luôn mang nét tươi cười ôn nhu. Nếu như ngay lúc này Tấn Song Thành mở mắt nhìn thấy hắn, trong mắt lại lộ ra chán ghét cùng vứt bỏ thì hắn phải làm thế nào đây? Ánh mắt đó hắn thấy một lần đã là quá đủ, hắn nguyện không thấy lần thứ hai. Như vậy cũng tốt, lần gặp mặt này là do ngoài ý muốn, về sau nếu có gặp lại nữa thì cũng chỉ có thể coi nhau như hai kẻ xa lạ mà thôi.

Trời đã sáng, đã đến lúc phải rời đi, Tằng đại phu thật sâu liếc nhìn người kia một chút, để lại một ít dược thảo sau đó không chút do dự bước lên xe ngựa, vén rèm xe lên thấy Anh Nhân vẫn đang sau ngủ, cũng không đánh thức hắn, tự mình đánh  xe ngựa hướng phía trước mà đi.

Ước chừng đi được một dặm, Anh Nhân bị xe ngựa xóc nảy làm tỉnh giấc , xoa xoa mắt ngồi dậy, mơ hồ nói: “Sư phụ. . . . . . Sớm như vậy. . . . . . A, người, người như thế nào đã đậy? Người nọ đâu?”

Tằng đại phu thản nhiên đáp  một câu: “Không có việc gì, ta đã để lại dược, ngươi chỉnh lại quần áo cho tử tế đi.” . Qua một đêm, như gió tán đi, tâm tình hắn cũng đã khôi phục vài phần bình tĩnh.

Anh Nhân “Nga” một tiếng, một lát sau đi ra, ở bên người Tằng đại phu ngồi xuống, nói: “Sư phụ, người nọ bị thương không nhẹ, chúng ta vì cái gì không mang theo hắn đến trấn trên? Để hắn lại như vậy có sao không. A. . . . . . Sư phụ, người xem, trời đầy mây đen thế này, có thể hay không trời mưa a? Người kia có thể tìm được nơi trú mưa không không? Hắn bị thương, không thể ngâm nước a. . . . . .”

“Anh Nhân, câm miệng!”

Anh Nhân ngẩn ra, thanh âm sư phụ dường như có chút sinh khí, hắn trộm giương mắt liếc nhìn nhìn Tằng đại phu một cái, sách, sắc mặt sư phụ rất khó chịu, hắn nói cái gì sai sao? Nghĩ không ra nguyên cớ đến, Anh Nhân liền không dám lên  tiếng nữa.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, gió tạt vào mặt quả thật càng ngày càng mạnh, ước chừng một lúc lâu sau thì bắt đầu có mưa nhỏ.

Xe ngựa chợt dừng lại, Anh Nhân bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút lao khỏi xe, hắn nhìn Tằng đại phu kinh ngạc nói: “Sư phụ, người. . . . . .” Tằng đại phu sắc mặt trắng bệch đau khổ cười, đáy mắt hiện lên một mạt giãy dụa, sau đó thân thủ ở trên đầu Anh Nhân xao một cái.

“Ngươi thật đúng là miệng quạ đen, chúng ta trở về đi.”

Anh Nhân xoa cái trán, tuy nói có điểm mạc danh kỳ diệu, lại nhịn không được cười tít mắt, ôm cổ Tằng đại phu nói: “Ta biết, sư phụ nhất định không đành lòng, người là đại phu tốt nhất sao có thể thấy người bệnh mà không cứu. . . . .”

Xe ngựa lúc trở về so với lúc trước tốc độ nhanh hơn, lúc này mưa đã nặng hạt hơn nhiều, đánh vào đỉnh xe phát ra tiếng vang ào ào. Đống lửa đã sớm tắt mà người nằm kia đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại chiếc chăn.

“Sư phụ, người nọ bị thương nhất định đi không xa, ta đi tìm hắn.” Anh Nhân nói xong một câu liền nhảy xuống xe, lao vào màn mưa.

Tằng đại phu cũng nhảy xuống xe, đi tìm hướng ngược lại. Trong rừng, mưa to, tới tấp đánh vào mặt. Nước mưa thấm vào người lạnh đến thấu xương. Tầm mắt bị nước mưa làm mờ, tìm người quả thật rất khó, Tằng đại phu vấp ngã bốn năm lần, cả người dính đầy bùn đất. Cuối cùng hắn nhìn thấy một cành cây còn vương mảnh vải bố dính máu, không nghĩ cũng biết là ai vì vậy cứ theo hướng đó mà tìm. Rốt cuộc ở trong một động nhỏ hắn cũng tìm thấy Tấn Song Thành.

“Ai?” Người nằm trong động nghe thấy có tiếng vang,  giãy dụa  một bên ngồi dậy.

Tằng đại phu thân thể chấn động, không nghĩ bị Tấn Song Thành nhìn thấy mặt, vì thế theo bản năng xuất ra ngân châm giấu ở cổ tay áo, cũng không biết có châm đúng  huyệt đạo hay  không nhưng thấy Tấn Song Thành lập tức liền hôn mê bất tỉnh Tằng đại phu mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận tiếp được thân thể ngã xuống của hắn. Vì Tấn Song Thành bị thương trước ngực, hắn chỉ có thể ôm ngang người y mà đưa lên xe ngựa

Trở lại xe ngựa, hắn thay quần áo sạch sẽ cho Tấn Song Thành, rắc thêm chút  thuốc bột, nhìn người này so với lúc trước tuấn nhan càng thêm tái nhợt. Chợt cảm thấy thân thể lạnh run mới phát giác cả người quần áo ướt đẫm đầy bùn đất, Tằng đại phu vừa định xoay người thay quần áo, chợt có một bàn tay nắm lấy. Tằng đại phu cả kinh rụt tay lại nhưng không rút ra được, quay đầu lại mới phát hiện Tấn Song Thành đã tỉnh, trong mắt một trận mê mang.

“Nghi, Nghi Hoa. . . . . .”

Vì bị thương mà thanh âm Tấn Song Thành trở nên khàn khàn. Tằng đại phu nghe thấy trong lòng run run, kinh hoàng đứng lên, đem cánh tay giãy ra, vì dùng sức quá nhiều mà vô tình chạm đến vết thương của người kia làm hắn bật ra một tiếng kêu rên.

“Đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương.” Trong giọng nói lộ ra đầy sự quan tâm, Tằng đại phu mặc kệ quần áo ướt, xoay người xốc lên màn xe ngồi phía ngoài. Gió lớn cùng những hạt mưa  đánh vào mặt lúc này cũng không làm hắn có nửa điểm cảm giác, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, né tránh, trốn chạy, cuối cùng cũng không thể nào trốn thoát được.

“Sư phụ. . . . . .” Anh Nhân dầm mưa trở về, “Ta không tìm thấy người nọ, làm sao bây giờ?” “Lên xe đi, người nọ ta đã mang về, ngươi thay quần áo rồi chăm sóc hắn một chút, chúng ta. . . . . . trở về thành đi.”  “Sư phụ, không đi Thọ Quang trấn nữa sao?”

“Ân, người nọ mắc mưa, sợ là đã phát sốt, An Dương thành cách đây gần hơn cũng tiện bề chữa trị”.”  “Hảo a!” Anh Nhân nhảy dựng lên, có thể quay về thành An Dương hắn là người cao hứng nhất.

Hồi Xuân y quán mới treo biển đóng cửa có một ngày đã bị gỡ xuống. Đỡ Tấn Song Thành vào nhà nằm xuống, Tằng đại phu liền sai Anh Nhân xuống bếp đun một ít nước ấm, đang định xoay người ra khỏi phòng, không ngờ lại bị Tấn Song Thành bắt được cổ tay.

“Nghi Hoa. . . . . .”

Không dám nhìn vào mắt hắn, Tằng đại phu cúi xuống … thấp giọng nói: “Tấn Nhị gia, thỉnh ngài buông tay.” Dừng một chút lại nói, “Ta không có ý gì khác, chính là nghĩ muốn trị thương cho ngài, ngài nếu là không muốn ta sẽ bảo Anh Nhân đưa ngài đi y quán khác.” Bàn tay chế trụ cổ tay Tằng đại phu so với trong tưởng tượng càng hữu lực, chẳng những không thả ra mà còn nắm chặt hơn.

“Nghi hoa, ngươi cùng ta sao lại xa lạ như vậy. . . . . .?” Tấn Song Thành  thanh âm khàn khàn lộ ra một mạt nghi hoặc. Thanh âm nghe tới vô tội, Tằng đại phu phát hiện không đúng, chợt thấy bàn tay chế trụ cổ tay đích mình nóng đến kì lạ, vội vàng dùng tay kia bắt mạch, quả nhiên, hàn khí nhập thể, dương khí suy nhược, người này rõ ràng là nói mê sảng, đại để là quên , mười năm trước bọn họ đã cát bào đoạn nghĩa, huynh đệ tình tuyệt. Than nhẹ một tiếng, không so đo người này nói cái gì, dù sao cũng là mê sảng, nghe tai nọ bỏ ra tai kia nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi ảm đạm.

Lúc này Anh Nhân bưng hai chén nước đường ấm tiến vào.

“Sư phụ, người cũng uống một chén đi, cẩn thận chính mình bị cảm lạnh.”

Uống hết chén nước, Tằng đại phu quay sang nói với Anh Nhân: “Anh Nhân, ngươi cũng uống đi, sau đó đi Bảo Đồng y quán mua chút dược về.”

Hắn kê một đơn thuốc đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể, nghĩ nghĩ một chút lại cho thêm mấy vị thuốc bổ, trên dưới hai, ba mươi vị dược liệu. Anh Nhân thông minh ngay cả phân lượng cũng đều nhớ rõ, đọc lại một lần cho Tằng đại phu nghe xem có nhầm lẫn gì không liền chạy đi.

Tấn Song Thành ngay cả mắt cũng không thể mở cũng không biết xung quanh xảy ra việc gì. Hắn chỉ nhớ kĩ tên Tằng đại phu, miệng hé ra mím lại không biết bao lần ngoan ngoãn mà đem nước đường ấm uống vào. Tằng đại phu nghe hắn gọi không ngừng, một tiếng lại một tiếng giống như khi xưa bọn họ hồn nhiên vui đùa làm hắn thoáng nhíu mi, nhất thời xuất thần. Gọi to như vậy, dù là trong mộng cũng không nên chứ. Tằng đại phu cười khổ đứng lên, cảm thấy mình thật sự không chịu nổi. Nếu Tấn Song Thành tỉnh dậy không biết sẽ dùng ánh mắt căm hận như thế nào nhìn hắn.

Bỗng nhiên cửa phòng bật mở làm Tằng đại phu thoáng run lên, quay đầu lại mới biết là Anh Nhân đã quên khóa cửa, bên ngoài mưa gió không ngừng làm cửa đại môn bật ra, đập mạnh vào tường. Tằng đại phu định thần lại, vội vã đem nước đường ấm uống cạn, buông bát đỡ Tấn Song Thành nằm xuống, thình lình lại làm cho hắn trở tay ôm lấy.

“Chớ đi. . . . . .”

“Nghi Hoa. . . . . . Ngươi vì sao không nói một tiếng liền đi . . . . . . Ta một mực tìm  . . . . Tìm ngươi. . . . . .”

“. . . . . . Ngươi oán ta sao? Nghi Hoa. . . . . . Ngươi đừng oán. . . . . . Đừng oán. . . . .  Khi đó ta chỉ là . . . . . Chỉ là rất giật mình. . . . . . Rất giật mình. . . . . .” “Ta. . . . . . Không phải. . . . . . Có tâm thương ngươi. . . . . . Nghi Hoa. . . . . .”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . Là thích của ngươi. . . . . . Nghi Hoa, mấy năm nay, ta nghĩ ta đã hiểu được . . . . . . Ngươi đừng lại đi . . . . . .”

Mắt đau xót, rồi lại cố nén trụ. Nguyên lai trên đời cũng có người vì mê sảng mà động  tâm, chính là trong lòng hắn sớm đã  không dễ dàng động tâm nữa rồi. Tằng đại phu cắn răng, rút ra ngân châm ở huyệt vị nơi đỉnh đầu châm xuống làm cho hai tay nam nhân lập tức buông lỏng, liền mơ màng ngủ. Tằng đại phu thay hắn đắp chăn, cũng không quay đầu lại rời đi. Liên tiếp năm ngày sau đó, Tằng đại phu cũng không đến thăm Tấn Song Thành.

Tằng đại phu nét mặt bình tĩnh, hòa vào cùng ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tà làm cho Anh Nhân thấy có chút cảm giác nặng nề, không hiểu mấy ngày nay sư phụ rốt cuộc là làm sao liền làm mấy trò đùa làm người vui vẻ, ai ngờ lại bị sai đi chăm sóc người bị thương kia. Mấy ngày trước đây, người đó cuối cùng cũng đã hết sốt, vừa tỉnh liền cầm lấy tay hắn, mơ hồ gọi: “Nghi Hoa”. Anh Nhân nghe tên này có vẻ quan tai. Nghi Hoa, chẳng phải là tên sư phụ sao? Thì ra sư phụ biết người này. Thiếu niên thực thông minh, biết một suy hai, với tính tình của sư phụ thì tám phần là người có quan hệ với người này. Thế nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, sư phụ tính tình vốn tốt như vậy vì sao đối với người này lại khiên cưỡng, nặng nề đến thế, nếu hỏi thì chắc chắn sư phụ sẽ không nói vì vậy hắn chỉ còn cách ngồi đây mà đoán mò thôi.

Người nọ tên là Tấn Song Thành, từ lúc bớt sốt thì trên mặt đã có vài phần thần thái, khi nói chuyện thì đều mang theo vẻ mặt ôn nhu, tươi cười, nhìn ngang nhìn dọc đều khiến người ta nghĩ muốn thân cận. Anh Nhân thích quá, bèn không tự chủ được, thành thành thật thật gọi “ Tấn gia”, lúc sau lại thấy quá câu nệ lại thân thân thiết thiết goi một câu “Tấn đại ca”.

Hôm nay, thừa dịp sư phụ xuất môn mua thuốc bổ cho Tấn Song Thành, Anh Nhân liền lẻn vào phòng Tấn Song Thành, ghé vào bên giường đem Tấn Song Thành đang mơ mơ màng màng ngủ đánh thức dậy, hỏi: “Tấn đại ca, sư phụ không có ở nhà, huynh mau nói cho ta biết huynh cùng sư phụ rốt cuộc là có quan hệ gì, sư phụ vì sao lại có vẻ như đang giận huynh a?”

Tấn song thành lập tức thanh tỉnh , tựa đầu giường ngồi dậy, nói: “Nghi Hoa đi ra ngoài?”

“Đúng vậy, kỳ thật sư phụ thực quan tâm huynh a, lấy tiền nhiều năm tiết kiệm mua cho huynh thuốc bổ đắt tiền, nhưng chỉ có không chịu đến thăm huynh mà thôi, ngay cả mạch cũng bảo ta bắt rồi nói lại cho người nghe, thật sự là phiền toái a.” Anh Nhân một bên oán giận nói, một bên lấy gối đầu để Tấn Song Thành dựa vào.

Đã mấy ngày không gặp Nghi Hoa, Tấn Song Thành có chút ủ rũ, lúc này nghe được  Anh Nhân nói Nghi Hoa vẫn quan tâm đến hắn, trên mặt hắn không khỏi lộ ra  nụ cười cực kỳ ôn nhu.  Anh Nhân ngẩn ngơ, le lưỡi nói: “Cũng may ta đã từng gặp qua Tô gia giống như thiên nhân hạ phàm kia, nếu không đã có thể bị Tấn đại ca ngươi làm cho mê muội, Tấn đại ca, ngươi sao cười lên lại đẹp như vậy!”

“Tô gia?” Tấn Song Thành trong lòng căng thẳng, hắn mười năm mới gặp lại được Nghi Hoa, vốn là chí nhẫn bất an. Ngày ấy khi nửa tỉnh nửa mê, Nghi Hoa đối hắn xa lạ vẫn có chút ấn tượng.

Anh Nhân nói: “Là một vị công tử vô cùng lạnh lùng, bộ dạng so với Tấn đại ca ngươi hoàn hảo hơn một chút, nhưng chỉ có điều cả ngày không tươi cười, cũng không biết vì cái gì, luôn chạy tới tìm sư phụ uống rượu.”

Bất an càng sâu, Tấn Song Thành nắm chặt góc chăn lại buông ra, cố gắng bảo trì ngữ khí bình thản nói: “Vậy ngươi có biết bọn họ mỗi khi uống rượu thường nói cái gì không?”

“Không biết.” Anh Nhân lắc đầu, rùng mình, “Vị kia tô gia rất lạnh lùng, ta cũng không dám tới gần hắn.” Nghĩ nghĩ lại là vẻ mặt bội phục, “Sư phụ thật là lợi hại, cư nhiên dám cùng hắn mặt đối mặt uống rượu.”

Tấn Song Thành lại hỏi  vài câu, rốt cục theo lời nói vòng vèo của Anh Nhân đại khái cũng đoán biết được hình tượng của vị Tô gia kia, bộ dạng cực đẹp, so với chính mình còn thắng vài phần. Tấn Song Thành rất rõ ràng dung mạo của chính mình, vốn đã là nhân trung cực phẩm.  Người kia dung mạo còn đẹp hơn cả mình, dùng “thiên nhân” để miêu tả cũng không đủ, làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng như băng cho thấy tính tình cực độ lạnh lùng. Người như vậy rất không dễ dàng thân cận với người khác. Nếu là có thể cùng nhau ngồi uống rượu, đương nhiên là có cảm tình rất tốt. Thường xuyên đến tìm Nghi Hoa uống rượu, tính tình Nghi Hoa hắn rất rõ ràng, nhìn bình thản, kỳ thật rất khó gần. Vị Tô hia kia nếu mỗi lần đến mà Nghi Hoa không muốn thì nhất định sẽ không phản ứng. Nghĩ đến đây mặt hắn không khỏi có chút ủ rũ. Càng làm tâm trạng hắn rối bời đó chính là Anh Nhân nói mỗi khi vị Tô gia kia quay về thì sư phụ đều đứng một bên trộm cười, có hỏi thì sư phụ chỉ nói: “ Trẻ con không nên xía vào chuyện người lớn”. Vậy chẳng phải Nghi Hoa với vị Tô công tử kia thực vui vẻ sao??? Tấn Song Thành cảm giác trong lòng có chút nặng nề. Mười năm trước tuy rằng Nghi Hoa đối hắn nói thích nhưng khi đó do hắn quá khiếp sợ mà không thể chấp nhận tình cảm của Nghi Hoa, làm Nghi Hoa tổn thương. Hiện giờ Nghi Hoa đối với hắn liệu có còn tình cảm như muời năm trước hay không??? Hắn. . . . . . Đã tới chậm sao?

“Tấn đại ca, huynh còn chưa nói cho ta biết huynh cùng sư phụ có quan hệ như thế nào a? ” Anh Nhân thấy hắn ngẩn người, vội vã lay tay hắn.

Tấn Song Thành phục hồi tinh thần, nhớ tới một ngày mười bốn năm về trước, trên mặt dần dần hiện lên vẻ nhu hòa, trong mắt có  vài phần sáng rọi.

“Ta cùng với Nghi Hoa, lần đầu gặp mặt, là trong một dịp pháo hoa ba tháng ven hồ Thanh Minh. Khi đó ta đến ven hồ Thanh Minh đạp thanh du ngoạn, người rất nhiều, trên đường cái chật ních  người, ta đứng ở trên tửu lâu, nhìn dưới chân người đến người đi, đột nhiên xa xa trông thấy một người, bị dòng người chen lấn hoảng đông hoảng tây, lại tuyệt giống như không để ý, chậm rãi đi tới, đi đến ven hồ, ngồi ở thảm cỏ xanh trên mặt đất, ngắt một cây cỏ đưa lên miệng cắn, bộ dáng thật thong dong nhàn nhã, lúc ấy ta thấy hắn thật thú vị, liền đi tìm hắn trò chuyện.”

“Là sư phụ của ta sao?” Anh Nhân xen mồm vào hỏi.

“Là hắn, chính là Nghi Hoa, khi đó, chúng ta cũng tuổi như ngươi như vậy, đúng là hết sức lông bông không cố kị điều gì. . . . . .” Là duyên phận, tại nơi rộn ràng, nhốn nháo, trong đám người, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy  diện mạo cũng không xuất chúng của Nghi Hoa, nói không rõ là có cái gì hấp dẫn, hắn quản không được chân đi, nhận thức  Nghi Hoa, tại nơi yên hoa tam nguyệt xuân phong nhẹ nhàng, hắn nhìn thấy Nghi Hoa, trong đôi mắt kia giống như có ngọn lửa nguyện vọng muốn bay lên. Vì thế hắn, ở bên hồ Thanh Minh đã mang theo Nghi Hoa, mang theo nguyện vọng nguyên bản vượt xa bình thường, dấn thân vào chốn giang hồ. Bọn họ kết nghĩa kim lan, ở một chỗ nơi thâm cốc, phát hiện một cái sơn động, tìm được một quyển âm sát thần công, một quyển châm dược bí tịch hợp với tính cách của hai người, tu luyện,ngâm cứu, một năm sau tái xuất giang hồ. Danh xưng Thanh Tiêu lang, Xích Thánh thủ cũng từ đó mà thành, danh mãn giang hồ, trở thành Vô Song thiếu hiệp.

Đó chính là quãng thời gian khoái hoạt nhất của cuộc đời Tấn Song Thành.

Thời tiết không tốt, trên đường người đi lại ít ỏi, Tằng đại phu xuất môn chưa được bao lâu, xa xa thấy một chiếc xe ngựa dần dần đi đến, hắn đứng lại ven đường nhìn một cái.

Xe ngựa dừng lại bên người , Kì Thắng ngồi trong xe ló ra, đối Tằng đại phu nói: “ Tằng tiên sinh, có việc bận sao?” Tằng đại phu hơi hơi ngạc nhiên, mới chợt nhớ ra việc lần trước đến Kì phủ chẩn bệnh. Khi đó hắn đã có ý định bỏ đi, thuận miệng nói sẽ quay lại xem xét bệnh tình của Kì Hùng Phong để ứng phó không ngờ tới lúc quay về thành An Dương thấy sắc mặt Kì Thắng, cũng không nói nhiều, đi theo lên xe. Xe ngựa quay đầu hướng Kì phủ phía đông thành mà đi.

Khi gặp lại Kì Hùng Phong đã thấy khí sắc của hắn tốt hơn rất nhiều, cả người đều thay đổi. Nửa tháng trước vẫn còn nằm trên giường hấp hối, như kẻ đã đến hồi đoản mệnh, không thể cứu chữa mà nay nhìn lại, tuy còn có vài phần bệnh tật nhưng cũng đã giống như bảo đao ra khỏi vỏ, duệ khí mờ mờ ảo ảo bức người.

“Tằng tiên sinh đối với người bệnh đều như vậy cả sao?”, lúc bắt mạch, Kì Hùng Phong  giống như nói chuyện phiếm bình thường nói.

Tằng đại phu cũng mắt cũng không nâng, thản nhiên trả lời: “Kì đại gia quý phủ tìm không ra đại phu sao?” Kì Hùng Phong khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: “Đại phu thì có thể mời, Kì mỗ cũng không nhất định phải phiền tiên sinh chuyến này, thế nhưng, với Kì mỗ, từ trước đến nay  quan trọng nhất chính là tín nghĩa a. Ngày đó khi tiên sinh rời đi có nói nửa tháng sau sẽ tới khám bệnh cho ta. Kì mỗ đã đem thân thể kí thác cho tiên sinh sao có thể mời đại phu khác chứ?!”

“Là ta thất tín , Kì đại gia đại nhân đại lượng, không cần cùng phàm nhân ta chấp nhặt”. Biết mình đuối lí nên Tằng đại phu cũng không muốn ở đây tốn nước miếng cùng hắn tranh cãi. Tằng đại phu chẩn mạch, đề bút kê đơn thuốc xong xuôi bỗng nhiên thấy Kì Hùng Phong tiến đến, khom người nhìn vào đơn thuốc nói: “Nghe nói Tằng đại phu mấy hôm trước đem y quán đóng cửa?” Hơi thở ấm áp phả vào cổ làm Tằng đại phu theo bản năng hơi rụt người lại, cách ra một chút, thấy Kì Hùng Phong  vẻ mặt dường như có chút kinh ngạc mới phát giác hành động của mình có chút thất thố.

Hắn hít sâu một hơi, ổn định  hô hấp, mới nói: “Kì đại gia đang lúc thịnh niên, thể cường thân kiện, lần này bị thương lại mặc dù trầm trọng lại bình phục rất nhanh, nhưng chính là bị đại thương nguyên khí, còn cần điều dưỡng nhiều. Đơn thuốc này mỗi ngày dùng đúng hạn, một năm sau tốt nhất không nên cùng người giao đấu, sau đó thì sẽ vô sự”.

Nói xong, khom người liền cáo từ.

Kì Hùng Phong lúc này sắc mặt trầm xuống, Kì Thắng đứng cạnh hắn thân ảnh chợt lóe liền cản đường Tằng đại phu. Tằng đại phu giật mình, xoay người lại đánh giá ý tứ của Kì Hùng Phong.

“Tằng tiên sinh, người đóng cửa y quán, bây giờ lại đi vội vàng, chính là không muốn chữa bệnh cho Kì mỗ  sao?”

“Kì đại gia hiểu lầm rồi, ta đóng cửa y quán chỉ vì muốn đi thăm họ hàng xa. Ta chẳng phải vừa mới bắt mạch cho ngươi, tự  mình kê đơn thuốc, tận tâm tận lực sao?”  Tằng đại phu không để ý đến ánh mắt hờn giận của Kì Hùng Phong, sắc mặt như thường, đạm thanh giải thích.

Kì Hùng Phong sắc mặt lúc này tốt hơn một chút, nói: “Nếu như thế, Tằng tiên sinh cần gì phải vội vã, tiện nội có làm một bàn rượu và thức ăn, muốn tạ ơn tiên sinh năm đó cứu mạng, còn nữa. . . . . .” Hắn lại gần một chút, nhìn Tằng đại phu tựa tiếu phi tiếu, “Kì mỗ một mạng này cũng là tiên sinh cứu. Nếu không thể kính tiên sinh một chén rượu, chẳng phải là Kì mỗ vong ân.”

Tằng đại phu thấy hắn đến gần, ẩn ẩn một cỗ phong bách khí đập vào mặt mà đến, nhịn không được lại lui từng bước. Bằng kiến thức nhiều năm , hắn tất nhiên là biết người này luôn cao cao tại thượng, không nên làm trái ý hắn. Hiện giờ hắn nói vậy đã là cực kì khách khí. Nếu lại cự tuyệt đó đã là không nể mặt nam nhân này. Hắn dù sao cũng là bang chủ của một bang, sao có thể đắc tội liền bất đắc dĩ mà đáp ứng.

Lúc sau, Kì Hùng Phong cũng không tái gây khó xử cho Tằng đại phu nữa. Trong tiệc rượu còn hỏi Kì Liễu thị có chuyện gì vui vẻ không, nếu không phải Tằng đại phu trong lòng có điều vướng bận thì cũng tính là khách chủ tẫn hoan. Trước khi về, Kì Hùng Phong còn sai Kì Thắng mang tới một cây nhân sâm hai ba trăm tuổi tặng cho Tằng đại phu, nói là tạ ơn. Tằng đại phu vốn xuất môn là để mua nhân sâm, bây giờ thấy nhân sâm này của hắn còn tốt hơn nhân sâm của Hứa đại phu gấp trăm lần liền cũng không từ chối, lên xe ngựa theo Kì Thắng quay về.

Về đến nhà thì trời đã tối, Anh Nhân chạy ra đón Tằng đại phu, thấy hai cây  nhân sâm, nhất thời gào khóc kêu lên, tay bám chặt lấy tay Tằng đại phu: “Sư phụ, người rốt cuộc dấu bao nhiêu tiền, hai cây nhân sâm ít nhất cũng phải hơn một ngàn lượng bạc, ta chính là sợ, người có bán cả mình cũng không đủ để trả nga”.

Tằng đại phu tức giận ở trên đầu hắn xao một cái, nói: “Lại nói bậy , hôm nay ngươi ăn cơm chiều một mình đi, ta không ăn .” Anh nhân suy sụp , nói: “Sư phụ nhất định là ở bên ngoài ăn no, sớm đã quên trong nhà còn có Anh Nhân .” Hắn giả bộ một bộ dáng ủy khuất, sau đó cũng không đợi Tằng đại phu nói  gì nữa, liền vui vẻ chạy vào bếp.

Tằng đại phu nhìn bóng dáng thích thú của hắn lắc đầu, trở về phòng mình, rót một chén nước, nhuận nhuận yết hầu vì uống rượu mà có chút khát. Kì Hùng Phong vì thân thể chưa khỏe nên không thể uống rượu nhưng Tằng đại phu cũng không ngờ Kì Liễu thị cũng có thể uống. Hắn vốn tửu lượng thấp nhưng lại không thể từ chối Kì Liễu thị kính rượu, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi mà uống hết. Nếu không phải hắn tùy thân đều mang theo thuốc giải rượu để ứng phó Tô Hàn Giang thì chỉ sợ đêm nay không thể về nhà được, tuy thế hắn cũng vẫn cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa

“Nghi Hoa!”

Một ngụm nước tràn vào khí quản, Tằng đại phu ho mạnh đứng lên, một bên khụ khụ một bên hướng phía thanh âm truyền đến nhìn lại.

“Ngươi sao ngay cả uống nước cũng sặc ?”

Cửa?  Tấn Song Thành vịn tường vội vàng hướng hắn đi tới, vươn tay về phía hắn, định giúp hắn thuận khí. Tằng đại phu theo bản lui từng bước, tránh đi bàn tay kia, có chút kinh nghi bất định nhìn Tấn Song Thành, mở miệng nói: “Tấn nhị. . . . .  Khụ khụ khụ. . . . . . Tấn Nhị gia. . . . . . Ngài khụ khụ. . . . . .”

Tay Tấn Song Thành ở giữa không trung ngừng  một chút, chậm rãi thu hồi, trên mặt ẩn ẩn hiện lên một mạt thống khổ, nói: “Nghi Hoa, ngươi, ngươi đã nhiều ngày không chịu gặp ta, lại dùng cách xưng hô xa lạ như vậy đối với ta, ngươi còn giận ta sao?” Lại là mê sảng sao? Không, không phải, người này sớm đã hết sốt rồi cơ mà. Tằng đại phu vỗ vỗ cái trán, có chút không thể hiểu được tình hình, vì sao không có ánh mắt căm hận, chỉ có lời nói quan tâm?

Tấn Song Thành không thể tiếp tục cố gắng đứng nữa bèn kéo qua ghế dựa ngồi xuống. Ôn nhu nhìn Tằng đại phu tiếp tục nói: “Nghi Hoa, ngày đó ngươi nói. . . . . . Ngươi nói thích ta, ta nói đó . . . . . đó . . . . . Kia không phải thiệt tình, thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi Nghi Hoa, ta một mực tìm ngươi, đó là nghĩ muốn nói cho ngươi, ta, ta, ta cũng thích ngươi, thật sự, từ ngày đó không thấy ngươi, lúc sau, ta mới biết. . . . . . Biết lòng ta đối với ngươi cũng  giống nhau. . . . . .” Hắn nói tới đây, giống như cảm thấy vài phần xấu hổ, khuôn mặt vốn tái nhợt nay lại ửng lên một mạt đỏ hồng, lại càng có vẻ giống như quan ngọc, tuấn dật vô trù.

Không phải mê sảng, Tằng đại phu lại lui lại mấy bước, lắc lắc đầu, trước mắt xuất hiện ba, bốn Tấn Song Thành. Đúng rồi, hắn hôm nay uống hơi nhiều rượu, đầu choáng váng đến nỗi ngay cả ảo giác cũng xuất hiện. Nếu thật sự là Tấn Song Thành thì sẽ không dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn hắn, lại càng không cùng hắn nói những lời này. Trên giường,  ngủ một giấc, sáng sớm tỉnh lại, hết thảy tất cả sẽ như cũ thôi.

Tấn Song Thành cũng tuyệt không thể tưởng được hắn lần đầu tiên thổ lộ tình cảm mà đáp án Nghi Hoa cho hắn lại là thoát y lên giường đi ngủ, dùng chăn cả người bao lại, chỉ lộ ra mấy sợi tóc. Nghi Hoa, Nghi hoa, chẳng lẽ mười năm nay, ngươi không còn thích ta nữa sao? Ngươi đã thích người khác rồi sao??? Tấn Song Thành cắn môi đến bật máu, trước ngực ẩn ẩn đau, ánh mắt lại dần dần lãnh, kiên quyết đứng lên. Nghi Hoa, ta đi tìm ngươi mười năm trời, lần này, mặc kệ thế nào, cũng không cho ngươi lại rời bỏ ta mà đi, cho dù là không từ thủ đoạn nào, cũng chẳng sợ ngươi đã yêu người khác.

Không! Ta tuyệt đối không buông tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play