Nhược Thi hoảng sợ không ngờ mình cũng mạnh tay thật, cô ngồi bẹp xuống đất cúi mặt nói – “Tôi … xin tha cho tôi! Tôi rất sợ … tôi chỉ mới 16 tuổi thôi! Tôi vì cần tiền chữa bệnh cho người nhà nên mới làm việc này, nhưng nhưng tôi rất sợ!” – Lạy trời cầu phật xin phù hộ cho tính người của hắn bộc phát!

Hạo Thần thần sắc lúc này lạnh băng, tại sao Linh đưa cho mình cô bé mới 16 tuổi, khỉ thật, đùa cái gì với mình. Hắn loạng choạng đứng dậy quát lớn – “CÚT”

Nhược Thi bị dọa liền hoảng sợ hai chân run rẩy chụp lấy túi xách rồi chạy ra ngoài. Thấy vậy hai tên bảo vệ cũng không cản lại mà chạy vào trong xem Hạo Thần thế nào.

Nhược Thi chạy đến thang máy để xuống lầu lúc này thấy Hàn Cách đang từ cầu thang chạy lại.

“Nhược Thi không sao chứ? Mình định xuống đây xem cậu ra sao!” – Hàn Cách nhìn thấy trên cổ bạn mình có nhiều vết tích để lại không khỏi ngại ngùng.

“Mau chạy đi rồi nói sau” – Nhược Thi trán đầy mồ hôi, mắt không dời khỏi con số đang nhảy trên cửa thang máy, chỉ vừa nghĩ tới đôi mắt sắc lẽm của hắn khi tức giận đuổi cô đi thì cô chỉ muốn mau mau thoát khỏi nơi này.

Thang máy đang từ dưới đi lên, cửa thàng máy “Ding” một tiếng, thân ảnh quen thuộc bên trong hiện ra. Hàn Cách như biết trước sự chạm mặt này liền kéo tay Nhược Thi chạy một mạch đến cầu thang rồi quyết định chạy bán sống bán chết xuống dưới để thoát ra ngoài – Cô tuyệt đối không muốn gặp con người đó.

“Tiểu Cách! Đừng chạy!” – Thiên La không chần chừ liền lao ra đuổi theo.

Chỉ chạy mấy bước là đã có thể nắm được tay Hàn Cách. Cô biết anh vẫn luôn ôn nhu như vậy, vẫn luôn dịu dàng và yêu chìu cô. Cái nắm tay của anh không làm cô đau nhưng đủ để kéo cô vào lòng mình.

Thật ấm áp, cái ôm sau 4 năm gặp lại, thật dễ chịu – cô thầm nghĩ. – “Buông ra, tôi không muốn gặp anh!”

Anh mặc kệ cô đấm túi bụi vào ngực mình cũng không muốn để cô đi, để cô phải lưu lạc bên ngoài, anh không bảo vệ che chở được cho cô thì thực sự không yên lòng.

“Anh không yêu tôi, có phải 4 năm xa nhau đã làm anh thay lòng? Tại sao ngày hôm đó anh không ra mặt? Tôi có rất nhiều câu tại sao? Tại sao?” – Cô cứ la hét, nhưng cô không khóc, nhưng không có nghĩa cô là người mạnh mẽ.

Từ nhỏ khi được đưa về nhà ngoại, chẳng ai thương cô, chẳng ai quan tâm cô ngoài Hạo Thần. Vì cha mẹ cô bỏ ngoài sự ngăn cản của 2 bên gia đình mà đến với nhau, nên sự có mặt của cô là không ai mong muốn – trừ Hạo Thần.

Lần đầu tiên gặp Hàn Cách, một cô bé 12 tuổi chỉ biết núp sau lưng Hạo Thần, và cũng chỉ có Thiên La – mới làm cô chịu cười chịu nói chuyện.

Cô từng nói – khóc cho cha mẹ đã quá đủ rồi nên không muốn để nước mắt này rơi xuống vì ai nữa, vì khi cô khóc thì chỉ toàn những chuyện bất hạnh xảy ra, nên cô không muốn khóc nữa.

Thiên La yêu cô, không phải tình yêu dành cho em gái mà là tình yêu dành cho một thiếu nữ. Là đại tiểu thư nhưng cô không ngang ngạnh, không ức hiếp ai, trước mặt người Quan gia và Hàn gia cô thật kiên cường thật dũng cảm đối mặt họ, chỉ khi nào trước mặt Hạo Thần và anh thì cô mới là cô bé hồn nhiên yêu đời, đôi khi còn làm nũng. .. .Anh thật yêu cô!

“Anh hiện giờ thật hận mình, tại sao lúc đó để mình em đối mặt. Tin anh, anh không thay lòng, người anh yêu vẫn là em!”

Nhược Thi trong lòng cục tức với cô bạn Hàn Cách này vẫn chưa tan ra được, vậy mà còn để cô chứng kiến cái màn sướt mướt này – “Thật chướng mắt nha!”

Cả 2 người yêu nhau ngẫn ra vì câu nói này, quay lại nhìn thì thấy khóe môi Nhược Thi giật giật, hai tay khoanh lại đứng đó đang chờ xem tiếp kịch hay.

“Cậu không nhã ra được câu nào mát tai sao?” – Hàn Cách không đồng tình.

“Hàn Cách, mau đi thôi, có gì hai người nói sau được không. Lúc nãy tớ đập đầu tên đó chảy máu, không lâu nữa bảo vệ sẽ đuổi theo đó” – Nhược Thi khẩn trưởng nói rõ mọi chuyện.

“Cậu … cậu làm thật hả?” – Hàn Cách tay bụm miệng tay chỉ chỉ như là không tin.

“Tiểu Cách, anh phải lên xem Quan tổng, em mau đi đi. Anh sẽ tìm em!” – Nói xong anh quay người đi, thoáng cái không thấy bóng nữa.

Hàn Cách đứng đó không dờ mắt, nghĩ anh thật lãnh đạm, tại sao hôn cô một cái cũng không làm được?

“Đại tiểu thư, chúng ta mau hồi phủ.” – Nhược Thi bất chấp kéo lê thân hình cứng đơ chạy nhanh về nhà.

10 năm quen nhau, anh ấy …. Cũng chỉ như vậy, chẳng tiến thêm bước nào với cô. Giây phút này cô thấy thật hụt hẫng.___________

Bar Lạc Hoa.

Vết thương trên trán đã kịp thời được xử lý, nhưng có điều sắc mặt hắn thật khó coi. Sau khi Thiên La tiễn bác sĩ ra ngoài rồi quay trở lại chỗ Hạo Thần.

“Quan tổng còn điều gì cần phân phó?” – Thiên La hơi cúi người.

Hạo Thần lấy ra một cái CMND, đưa ra trước mặt Thiên La – “Cậu biết phải làm gì chứ?”

Thiên La cầm lấy, có hơi kinh ngạc nhưng vẫn cố nén cảm xúc lại để Hạo Thần không nghi ngờ - “Tôi đã biết phải làm gì rồi!”

Khi mọi người đều ra ngoài, Hạo Thần ngồi trầm tư một lúc rồi đứng bật dậy đá ngã cái ghế sofa. – “Đàn bà chết tiệt! Dám lừa mình!”__________

Trở về nhà căn phòng nhỏ ở lầu 5, Nhược Thi liền chất vấn bạn mình.

“Hàn Cách Cách! Đây là tiền của mình.” – Nói xong liền chụp lấy tờ chi phiếu trong tay Hàn Cách.

“Gì chứ, mình cũng cần mua sắm quần áo mà. Chẳng lẽ cứ mặc chung đồ với cậu?!” – Cách Cách bĩu môi.

“Sẽ mua đồ cho cậu, nhưng tiền mình sẽ giữ, để cho tiểu thư như cậu tiêu tiền thì chẳng phải công sức mình đổ biển hết sao?! Nhìn xem thương tích của mình này …” – Vừa nói còn vừa chỉ chỉ lên cái cổ của mình.

“Tùy cậu!” – Hàn Cách cũng không có tâm trang cãi nhau, nói xong phủi mông đi lên phòng.

“Sao vậy Cách Cách? Tự nhiên lại không vui?” – Nhược Thi cũng đi theo lên phòng, đơn giản là vì cả 2 ngủ chung một phòng.

Hàn Cách không nói, chỉ đứng quay lưng về phía Nhược Thi. – “Cái tên đó, tớ thật ngu mới yêu hắn nhiều như vậy!”

Nhược Thi vỗ cái “chẹp” lên trán, thì ra đại tiểu thư ưu tư chuyện vừa gặp lại người yêu, nhưng tâm tư khi yêu này Nhược Thi cũng thật không nhiều kinh nghiệm. – “Đúng là nghiệp chướng mà!”

Cách Các bất mãn quay lại, chau mày – “Cái miệng xinh xắn của cậu … không thể phun hoa mà chỉ toàn nhã được rắn rết thôi sao?”

“Cậu quá khen!” – Nhược Thi cũng chỉ để vào tai cái câu ‘cái miệng xinh xắn’ thôi.

Nhược Thi khi được biết thì cũng thấy thương cảm cho Hàn Cách. Quen nhau 10 năm, ngoài cái ôm bảo vệ che chắn cho cô thì cũng chỉ là nắm tay dẫn cô về nhà. Lại còn là người rất sùng bái Quan Hạo Thần, chỉ mỗi việc đó thôi thì sao mà chịu bỏ trốn cùng cô.

“Tiểu thư của tôi ơi! Đừng nghĩ nhiều mà, cậu đã đợi được 10 năm, không phải nói bỏ là bỏ được. Ít ra bây giờ cậu chỉ buồn phiền vì hắn thật lãnh đạm với cậu, nhưng nếu cậu và hắn thật sự chia tay, thì lòng cậu sẽ ray rứt không yên, ăn không được, ngủ không ngon, tới lúc đó tiểu thư cậu đây sẽ ốm yếu xanh xao nhan sắc tàn tạ. Rồi thêm mình sẽ phải lo lắng trông nom cậu, cả cuộc sống của mình cũng loạn cào cào lên. Vì vậy, hãy nghe chuyên gia không mảnh tình vắt vai – là mình đây, thời gian ở đây chính là lúc cậu được yên tĩnh để xem xét suy nghĩ mọi chuyện.” – Nhược Thi mỉm cười xoa xoa đầu cô.

“Cám ơn cậu Thi Thi” – Lúc này Cách Cách thấy thật ấm áp, tâm trạng cũng thật nhẹ đi được phần nào.

Cả ngày mệt mỏi, vậy là cả hai ôm nhau ngủ say sưa.___________

Thoáng cái cũng là chuyện của một tuần sau rồi, Nhược Thi đi làm lúc đầu còn hơi lo sợ, nhưng đúng như lời Cách Cách nói không dễ gì mà gặp mặt được Quan tổng cao cao tại thương đâu. Còn nói đến cái tên Lâm Thịnh kia, chỉ một cước liền đạp cô xuống bộ phận công văn, việc còn lu bu hơn trước mà lương cũng chẳng lên tẹo nào. Ngày nào cũng sắp sắp xếp xếp mấy đóng giấy, cô chỉ lo bị ám ảnh đến lúc ngủ thì cũng mơ thấy bị đóng giấy đó đè chết.

Một buổi sáng thật âm u, không một tia nắng, mây đen cứ bay tới bay lui kết quả là dệt thành một tấm màn đen thui trên bầu trời. Bên dưới khu nhà cũ, một chiếc MB đen bóng vừa chạy đến. Bên trong là một người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm bước ra. Hiện tại là 6 giờ sáng, mọi người vẫn chưa thức nên sự xuất hiện của mỹ nam này không gây sự chú ý lắm.

Tại căn phòng ở tầng 5, bên trong vẫn là 2 mỹ nhân ngáy ngũ. Phát giác có tiếng động bên ngoài vang lên, nhận ra được không phải là tiếng chuông báo thức, mà là tiếng chuông cửa – “Bà nó, mới 6 giờ!” – Hàn Cách mơ hồ bị đánh thức nên chửi bậy.

“Tô Nhược Thi, ngươi mau ra mở cửa, chắc hẳn là không phải tìm ta rồi.” – Cô đạp đạp Nhược Thi mấy cái.

“Nhà người là tiểu thư khuê cát nhà ai? Hôm nay ta lại được sáng mắt ra đấy!” – Nhược Thi bị tiếng chủi bậy mà giật mình thức dậy, cô dụi dụi mắt rồi ra ngoài mở cửa.

“Bổn tiểu thư còn nhiều điều mà ngươi chưa biết lắm, hơ …hơ !” – Cách Cách ngáp mấy cái rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Nhược Thi cẩn thận mở chốt bảo vệ rồi mở khóa cửa, cánh cửa được mở ra. Một nam nhân tuấn tú, ăn mặt lịch sự đưa tay ra phía trước – “Xin chào Tô tiểu thư, tôi là--”

RẦM – Tiếng đống cửa thật mạnh mà cũng thật nhanh

CẠCH – Là Tiếng khóa cửa lại

CẠCH – Khóa luôn chốt cửa bảo vệ

Nhược Thi lúc này mới thể hiện tài năng của mình đó là căng hai con mắt ngọc ra thiệt lớn đến nổi sắp rớt ra ngoài, hai tay thì bụm chặt miệng lại để mình không phát ra tiếng hét làm ảnh hưởng đến những người khác.

DING DING – Lại nhấn chuông

Nhược Thi giờ hóa đá rồi.

DING DING – Không hề hết kiên nhẫn mà nhấn tiếp.

Từ trong phòng Hàn Cách đạp cửa chạy ra – “Cậu làm gì mà đứng đó? Có biết ồn lắm không? Chẳng lẽ là chủ nợ của cậu nên mới trốn hả? Để bổn tiểu thư xử lý, ta là hận nhất ai dám phá giấc ngủ ..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play