Mẹ Thi khó xử hỏi – “Thi Thi, con sống tốt không, giờ con đang ở đâu sao không dọn về nhà?”
“Lần này con về vì công ty có vụ kiện cáo liên quan đến một người bạn, con sống rất tốt, con xin lỗi vì đã ra đi như vậy ....”
Nghe vậy, mọi người cũng không hỏi thêm gì. Họ truyện trò rất nhiều
chuyện, Nhược Thi kể lại cuộc sống của mình ở Pháp, nhưng vẫn không nhắc đến Tử Đằng.
Nhược Thi lâu lâu sẽ nhìn qua ba mẹ Thần, đúng là cảm giác khác hẳn. Họ
thiện lương, dễ gần, khi họ nhìn Nhược Thi cũng bằng ánh mắt rất ôn nhu.
Nhược Thi tự cười mình, do mình không có may mắn gặp được họ sớm. Có lẽ
Linh cũng làm họ hài lòng, ít ra chị ấy không bỏ chạy như mình. Oán hận
bao năm này, cuối cùng chỉ hai chữ hiểu lầm thì coi như không có gì cả.
Nói vậy sự ra đi của mình đã làm thương tổn đến anh ấy rất nặng, vậy mà
mình còn trách anh ấy. Đều do mình đã không tin tưởng tình cảm anh ấy
dành cho mình. Tô Nhược Thi – xem như cô không có phước phận để ở cùng
anh ấy.
Khách sạn – Tử Đằng đang ngồi ăn bánh kem còn Nhược Thi thì đứng cạnh
cửa sổ nghe điện thoại. Nói đúng hơn là tai cô đang phải chịu sự dày vò
của một người bạn.
Nhược Thi xoa xoa thái dương nói – “Ai da, mình chẳng phải không có chuyện gì sao, cậu cứ lải nhãi hoài a”
Đầu dây bên kia ấm ức nói – “6 năm, đi một cái là 6 năm, cậu không có
tim à? Giờ về cũng không biết điện thoại tìm mình, nếu không phải ba mẹ
cậu nói thì chắc mình cũng không biết cậu chịu ló mặt ra rồi.”
“Cách Cách, mấy năm nay cám ơn cậu nhiều lắm. Lần này mình về là có
việc, khi rảnh sẽ hẹn cậu ra rồi bồi thường cho cậu 1 lần luôn”
“Thiên La gọi nói cho mình biết, Kỳ Hiếu Mân sẽ kiện cậu bôi nhọa anh ta đo, chuyện là thế nào vậy, mới về mà đã gây chuyện rồi?”
Nhược Thi xoa xoa mi tâm nói – “À, đại loại là mình chửi anh ta ngu như vậy mà cũng làm được luật sư.”
“Ờ hay, ngày mai mình sẽ đến thành phố S, cậu phải dành chút thời gian
cho mình đó. Để mình hẹn anh tar a dùng cơm rồi làm hòa cho hai người,
sẵn cậu muốn nhờ gì đó thì anh ta cũng sẽ nể mặt mình mà.”
“Được được, biết vậy ngay từ đầu nên nhờ đến tiểu thư của tôi giúp rồi.” – Nhược Thi cười khúc khích nói.
“Giờ cậu biết cũng chưa muộn, mai mình đến nơi sẽ gọi cậu”
Cả hai cứ thế nói đủ thứ chuyện, điều làm Nhược Thi vui nhất là cuối
cùng cô và Thiên La đã kết hôn, Hoàn Nghiên và Thích Như Mộng cũng đã
xóa bỏ mọi hiểu lầm và đến với nhau. Nhưng vẫn không nghe cô nói đến
chuyện của Hạo Thần và Linh.
Cách Cách nói 6 năm qua xảy ra rất nhiều chuyện. Họ đã có 1 đứa con gái
tên là Thái Thi Tiên được 4 tuổi rồi. Xem ra có thể làm bạn với cục cưng của mình đây, Nhược Thi vẫn là đang phân vân không biết ngày mai có nên dẫn Tử Đằng theo không, dù sao những người bên cạnh Hạo Thần đều ngăn
không cho mình gặp anh ấy, vậy thì sự có mặt của Tử Đằng chắc sẽ không
gây ảnh hưởng.
Hôm sau, Cách Cách hẹn gặp ở nhà hàng Ý. Nhược Thi mặt một chiếc váy
bằng voan trắng kín đáo, chân váy dài đến mắc cá chân, trên cổ còn quàng một cái khăn voan. Tóc bới cao lên làm lộ ra cái cổ trắng dài, cô trang điểm nhẹ nhìn chung rất tao nhã.
Nắm tay Tử Đằng bước vào nhà hàng, đã thấy Cách Cách cùng Hiếu Mân ngồi ở vị trí gần cửa, bên cạnh còn có một đứa bé nhìn chắc là Thi Tiên rồi,
còn Hiếu Mân - nhìn vẻ mặt anh ta cứ như là bị ép đến vậy.
Cách Cách từ xa đã cười với cô nhưng rồi vẻ mặt đơ lại, mắt thì dừng lại trên người Tử Đằng. Cũng phải thôi, cô chưa nói với ai biết là mình đã
có con mà.
“Này, nhìn như vậy con mình sẽ sợ đó.” – Nhược Thi đã bươc đến, tay quơ quơ trước mặt Cách Cách đang thất thần.
Cách Cách lúc này mới tỉnh lại, xúc động nói – “Con? Con… con …?”
Cách Cách cứ con con con không nói tiếp được hết câu, Tử Đằng cúi người lễ phép nói – “Cháu chào cô chú ạ, cháu tên là Tử Đằng”
Cách Cách xoa đầu Tử Đằng – “Dễ thương quá! Còn chuyện gì kinh ngạc hơn nữa không Thi Thi?”
Nhược Thi cười – “Hôm nay mình dẫn Đằng Đằng theo để làm quen với Tiên Tiên đó”
Lúc này, một người nãy giờ bị coi như vô hình bất mãn ho một tiếng, dẫn mọi người quay lại chủ đề chính.
Cách Cách vội nói – “A, xin lỗi. Thi Thi à” – Cô quay qua nhìn Nhược Thi.
“Kỳ luật sư, chuyện ngày hôm qua do tôi không đúng thật xin lỗi”
Hiếu Mân khoác tay nói – “Tôi cũng không phải người hẹp hòi, nể mặt Cách Cách tôi cũng không truy cứu nữa.”
Nhược Thi thở nhẹ ra, nói – “Còn chuyện bảo lãnh người vẫn là xin anh giúp cho.”
“Chuyện này nếu làm như vậy, Hạo Thần sẽ hỏi tôi lý do. Cô muốn tôi nói với cậu ấy thế nào đây?” – Hiếu Mân nhìn thẳng cô nói.
Lúc này Cách Cách xen vào – “Để mình hẹn cậu đến đây luôn”
“Không được”
Âm thanh vang dội, một câu đồng thanh của Nhược Thi và Hiếu Mân làm Cách Cách sửng sốt, cô nói tiếp – “Chuyện đó không tránh được đâu, sớm muộn
gì cậu mình cũng sẽ biết thôi, chi bằng gặp sớm giải quyết sớm. Như vậy
mọi người cũng không cần lo lắng nhiều.”
Hiếu Mân ngã lưng dựa vào ghế - “Nếu biết được cô vì một thằng đàn ông
khác mới chịu xuất hiên, tôi sợ cậu ta lại ngày ngày ăn đạn được rồi mới chịu đi làm. Xin cô đừng tạo nghiệt rồi bắt người dân vô tội chúng tôi
hứng chịu nữa.”
Nghe những lời này Nhược Thi cuối mặt không nói gì thêm, Tử Đằng thấy mẹ như đang chịu ủy khuất liền lên tiếng – “Chú à, chú thật xấu. Chú dám
bắt nạt mẹ.”
Hiếu Mân chuyển tầm mắt qua Tử Đằng nói – “Nhóc con, Á Vinh là cha của con à?”
Câu hỏi này làm Nhược Thi sửng sốt nhanh miệng nói – “Tử Đằng, không được vô lễ, mẹ đã dặn không được nói lung tung.”
Tử Đằng nghe vậy cúi mặt không nói gì. Đến khi Tử Đằng ngẫn mặt dậy nhìn về chỗ khác, nó phát hiện từ cửa có một người đàn ông mặt bộ âu phục
màu đen, áo sơ mi màu đen nhìn thấy rất oai phong đang tiến đến đây, nó
vội kéo tay mẹ.
Nhược Thi nhìn theo hướng Tử Đằng đang nhìn, cả người như chết lặng đi.
Hai mẹ con ngây ngốc nhìn người đàn ông đó không rời, cho đến khi người
đó đã đứng trước mặt.
Anh vẫn như vậy, vẫn phong độ, tuấn tú như xưa. Nhưng sao trong mắt anh
lại đầy ưu thương như thế. Trước đây có như vậy không? 6 năm? Anh đã
sống thế nào? Giờ phút này nên nói gì đây?
Hỏi anh sống tốt không? Em sống rất tốt. Anh và Linh hạnh phúc chứ? Em và con vẫn luôn rất hạnh phúc.
Hay là cứ trực tiếp nhào vào lòng ngực ấm áp đó, nói là em đã quay về? Nói không chừng anh ta sẽ cho mình một bạt tai.
“Trùng hợp vậy?” – Giọng nói không có chút gì là ngạc nhiên nói.
Hiếu Mân trán vã mồ hôi, đúng là tránh không thoát – “Cậu đi đâu? Chúng
tôi đang bàn chuyện bảo lãnh Danh Á Vinh, cô ấy là trợ lý của anh ta”
“Các người bàn tiếp, tôi đi ăn cơm cùng vài đối tác.” - Nói xong, Hạo
Thần xoay người bỏ đi, không thèm quay lại nhìn cô thêm một lần. Ngực cô bỗng thấy đau, anh không nhận ra cô sao?
Tử Đằng kéo mẹ, nói nhỏ đủ để hai người nghe – “Mẹ, chú đó là Quan Hạo Thần ạ?”
Tử Đằng mắt hiếu kì hỏi như vậy, nhìn chú quả thật phong độ hơn trong
hình nhiều. Nhược Thi cũng nói nhỏ lại với con mình – “Suỵt! Không được
hỏi nhiều”
Cách Cách nói – “Xem ra cũng không có gì nghiêm trọng, cậu mình phản ứng cũng tốt lắm mà Thi Thi đừng nghĩ nhiều”
Hiếu Mân cũng thấy an tâm nói – “Thôi được rồi, chuyện bão lãnh tôi sẽ nói với cậu ta rồi giúp cô.”
“Cám ơn anh Kỳ luật sư”
Sau khi dùng cơm, Hiếu Mân đưa cả hai về rồi trở lại văn phòng. Anh gọi điện cho Hoàn Nghiên nói lại mọi chuyện.
Hoàn Nghiên nghe xong ba chữ Tô Nhược Thi thì cổ liền nổi gân xanh – “Cô ta trở về? Cô ta dám không giữ lời hứa. Thôi được rồi, tôi tạm thời
trốn một thời gian, không cần tìm tôi”
“Cái gì? Chẳng lẽ cậu còn chuyện gì giấu chúng tôi sao? Cậu nên nói rõ, không thì bọn này sẽ lấy cậu làm vật hy sinh”
“Thằng nhóc đó… là con của Hạo Thần”
Một cậu khẳng định của Hoàn Nghiên khiến Hiếu Mân đơ người, không thể
tiếp tục nói nữa mà trực tiếp buông điện thoại. Anh ngồi trong phòng vò
đầu bức tóc, cũng muốn trốn theo Hoàn Nghiên luôn.
Chuyện này giấu được 6 năm, giờ nói ra chẳng khác nào từ gọi bão dậy.
Tên Hoàn Nghiên này đúng là vì chuyện phòng thí nghiệm bị đốt cháy 6 năm trước nên điên rồi mà.______________
Bar Lạc Hoa.
Hoàn Nghiên cùng Hiếu Mân đang ngồi trong một góc uống rượu.
“Cậu định giải quyết thế nào?” – Hiếu Mân đột nhiên nói.
“Cậu nói thử xem, 6 năm trước cậu ta vì muốn giúp Như Mộng mà đốt phòng
thí nghiệm của tôi, giờ nếu để cậu ta biết tôi giấu cậu ta chuyện lớn
như vậy… không chừng sẽ đốt luôn cái bệnh viện này.”
“Tôi thật lo cho cái văn phòng luật sư của mình, hay kêu Như Mộng ra
mặt, dù sao quan hệ của họ trước giờ vẫn rất tốt.” – Hiếu Mân châm một
điếu thuốc rồi nói.
“Cô ấy giờ đang ở Anh, vụ kiện lần này cũng có liên quan đến công ty của cô ấy nên tôi không muốn cô ấy thêm phiền.”
Khi hai người đang nói chuyện, từ cửa Hạo Thần bước vào. Linh từ xa
trong thấy liền đi đến ôm anh. – “Anh đến rồi, họ ngồi đằng kia”
Hạo Thần bước đến ngồi xuống cùng hai người – “Hôm nay sao cả hai cùng đến?”
Hoàn Nghiên đưa ly rượu qua cho Hạo Thần nói – “Đã lâu không đi bar rồi, cậu không sao chứ? Tôi đã nghe Hiếu Mân nói”
Hạo Thần không trả lời, im lặng một lúc rồi nhìn Hiếu Mân – “Bàn đến đâu rồi?”
“Tôi định nói với cậu chuyện cho bảo lãnh Á Vinh ra, dù gì điều tra cậu ta cũng không có gì đáng nghi.”
“Không được. Cứ để cậu ta ở trong đó đi.” – Hạo Thần nói.
Hoàn Nghiên và Hiếu Mân ngạc nhiên. Lúc này Hạo Thần nói tiếp – “Tôi muốn cô ta phải tự đến tìm tôi.”
Cả ba rơi vào trầm tư, họ chỉ lo uống rượu mãi cho đến khi Hạo Thần đột nhiên nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT