Quan gia.

Ngồi trên sofa là Hạo Thần, kế bên là một người phụ nữ trung niên dáng người hơi gày, gương mặt hơi hốc hác. Cạnh đó, một người đàn ông gần 50 tuổi ngồi xe lăn nhưng trên người lại toát ra vẻ oai phong. Người phụ nữ lâu lâu lại quay qua quan tâm hỏi người đàn ông vài câu rồi tiếp tục im lặng.

Ngồi ở ghế đối diện là viện trưởng Trần cùng Hoàn Nghiên, một vài vị cảnh sát có chức cao cùng luật sư Kỳ Hiếu Mân, còn có mấy vị cổ đông của công ty.

Dì Hân từ cửa chạy vào, như muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào, Hạo Thần chỉ gật đầu như hiểu ý, dì Hân lui vào bếp.

Từ cửa truyền đến tiếng giày cao gót chói tai, Quan phu nhân bước vào bình thản như biết trước được sự xuất hiện của nhiều người lạ mặt này. Nhưng đến khi ánh mắt dừng lại ở hai người ngồi cùng Hạo Thần thì lúc này sắc mặt bà mới thật sự như bị dọa, rất nhanh lấy lại bĩnh tĩnh nhưng giọng bà vẫn run run nói – “Các người ….haha, không ngờ lại nhanh như vậy bị bại lộ hết.”

Hạo Thần nói – “Cũng không nhanh lắm, cũng đã để bà được như ý hai mươi mấy năm.”

Mẹ Thần không nói gì, nâng cao cằm nhìn thẳng vào người phụ nữ kia – người có gương mặt y như mình.

Người phụ nữ kia nói – “Tuyết Trinh, hôm nay là ngày bà phải đền tội”

“Tội? Tôi lại không biết mình bị tội gì đây, những gì tôi làm chỉ là vì muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi thôi.”

“Hai mươi mấy năm trước, bà cho người ám sát tôi, sau đó nhờ viện trưởng Trần phẩu thuật mặt y như tôi trà trộn và Quan gia, cũng may tôi mạng lớn không chết, nhưng lại hôn mê cũng may được người ta thu nhận bao dưỡng, bà còn tàn nhẫn hơn là ra tay với chồng tôi, bà bảo viện trưởng Trần đổi thuốc của ông ấy, khiến ông ấy phải làm người thực vật suốt mấy chục năm. Chẳng phải bà yêu ông ấy nên mới hại tôi sao? Vì cớ gì mà lại xuống tay với cả ông ấy?” – Người phụ nữ này chính là mẹ Thần thật sự, tay bà run run chỉ vào Tuyết Trinh.

Tuyết Trinh cười khinh – “Yêu, đúng vậy, nhưng khi gần ông ấy tôi phát hiện, tôi chán ghét ông ta…tại sao có thể để người đàn bà kia làm tình nhân mà thêm tôi nữa thì không thể. Tôi không có được thì sẽ tự hủy hoại…”

Trước đây ba Thần có vợ là mẹ Thần, còn tình nhân thì là mẹ Thi, ông không tiếp nhận Tuyết Trinh nên thù hận cũng nảy mầm trong lòng cô.

Lúc này bà Thần cũng lên tiếng – “Các vị đều đã chứng kiến cô ta không phủ nhận, vậy cũng nên biết là phải làm gì.”

Một vị cổ đông nói – “Quan lão gia, chúng tôi đều đã rõ, chúng tôi sẽ về xem xét lại những dự án gần đây bà tat ham gia vào, rồi chuyển giao số cổ phần còn lại qua cho Quan tổng.”

Ba Thần hài lòng gật đầu, ông quay qua viện trưởng Trần – “Còn ông, dù sao cũng đã biết đứng ra làm chứng, nhưng tôi không thể tha thứ cho lỗi lầm mà ông gây ra cho gia đình tôi, ông cũng là không xứng mặt chiếc áo thiến sứ đó nữa.”

Viện trưởng Trần quỳ xuống cạnh xe lăn của ông – “Quan lão gia, cho dù ông có cho người giết tôi thì tôi cũng đã thấy ông rất nhân từ rồi, cám ơn ông nhiều lắm Quan lão gia.”

Hạo Thần lúc này mới lên tiếng – “Cảnh sát trưởng, mọi việc còn lại cậu cứ việc làm theo chức trách của mình là được rồi.”

Mấy người canh sát đứng dậy, khóa còng vào tay Tuyết Trinh, trước khi đi mẹ Thần đứng dậy nhìn Tuyết Trinh, mày nhăn lại nói.

“Khi tôi tỉnh lại, đã từng nghĩ tha thứ cho cô, thậm chí sẽ không quay về, tôi muốn để cô có thể có hạnh phúc, tôi không oán trách. Nhưng khi tôi biết được cô đã làm hại đến người bạn thân nhất của tôi, khiến chồng tôi thành người thực vật, muốn thâu tóm hết cổ phần trong công ty, thậm chí còn làm nhiều chuyện tổn hại đến Hạo Thần thì tôi thấy mình không thể ngồi yên được nữa.”

Tuyết Trinh không quay lại nhìn, nhưng có lẽ bà đang khóc, giọng bà khàn đi – “Những câu ngu ngốc như vậy chắc chỉ có mình cô nghĩ ra, cô lúc nào cũng thế, lúc nào cũng tốt đến nổi khiến người ta buồn nôn.”

Nói xong Tuyết Trinh cùng mấy người khác ra ngoài, lúc này Hạo Thần đứng bật dậy đi đến túm áo Hoàn Nghiên – “Cô ấy đi đâu?”

Hoàn Nghiên bĩnh tĩnh nói – “Không biết, có bản lĩnh thì tự đi tìm.”

Tơ máu trong mắt Hạo Thần nổi đầy lên, đấm thẳng một đấm vào mặt Hoàn Nghiên, do không chuẩn bị trước nên Hoàn Nghiên ngã nhào trên đất, Hoàn Nghiên lau đi vết máu ở khóe miệng nói – “Đánh chết tôi cũng vô ích, muốn tìm cô ấy thì ra sân bay mà tìm.”

Hạo Thần không nói gì lập tức chạy đi, còn Hoàn Nghiên thì rất nhiệt tình kể lại cho ba mẹ Thần nghe lại câu chuyện tình trường lâm li bi đác này của anh. Quan Hạo Thần, lão đại ta vẫn chưa nguôi giận, để cho cậu không biết sự tồn tại của đứa nhỏ chình là sự trả thù của tôi đối với cậu, sau này nếu biết được chắc cậu sẽ muốn giết tôi cũng không chừng, nghĩ đến đây Hoàn Nghiên thấy lạnh xương sống.

Sóng gió coi như được vụt tắt nhưng vẫn là chưa tắt hẳn, có thể chỉ cần ai tác động mạnh vào thì bão sẽ lại lập tức nổi lên bất kì lúc nào.

Sau khi lấy khẩu cung của những người có liên quan, vụ việc được giải quyết trong im lặng không làm kinh động đến giới báo chí, Tuyết Trinh bị phán tù chung thân. Viện trưởng Trần bị cảnh cáo và giao quyền viện trưởng lại cho Hoàn Nghiên để anh tiếp quản bệnh viện, Thích Như Mộng thì cũng về nước tiếp tục công việc của mình.

Cách Cách thì chuyển đến thành phố M sống và làm việc, sẵn tiện giúp Nhược Thi chăm sóc ba mẹ cô, mà Cách Cách cuối cùng cũng cảm nhận được tình thân, ông bà ngoại rất thương cô. Thiên La vẫn tiếp tục làm việc cho Hạo Thần, chuyện tình cảm của hai người vẫn giữ kín vì cảm thấy Hạo Thần lúc này tâm tình không tốt vẫn là không nên nói ra.

Hạo Thần mấy ngày nay không còn quan tâm chuyện công ty nữa, chỉ một lòng tìm Nhược Thi về, anh điều tra hết tất cả các chuyến bay nhưng không thấy tên cô, cô cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Thành phố M.

Ding dong – Tiếng chuông của vang lên, người mở của là mẹ Thi, nhìn thấy hai người trước mắt, mẹ Thi chân đứng không vững như muốn ngã liền được ba Thi đứng phía sau đỡ lại.

Mẹ Thần khóe mắt đã đỏ, nắm tay mẹ Thi nói – “Là tôi, xin lỗi… là tôi đây…” – Những lời của mẹ Thần muốn nói ra như nghẹn lại không nói được hết câu.

Ba Thi nhìn ba Thần ngôi xe lăn, tóc hai bên cũng đã bạc nhưng lại không mất đi tí oai phong nào, ba Thi nói – “Các người muốn gì?”

Mẹ Thần nói – “Hãy để chúng tôi vào nhà, mọi chuyện rồi sẽ kể rõ.”

Cả bốn người cùng ngồi trên sofa, mẹ Thần kể lại mọi chuyên, bắt đầu kể từ lúc bà bị ám sát cho đến khi Tuyết Trinh bị bắt đi. Mẹ Thi đau lòng tay ôm chặt ngực, không ngờ người bất hạnh nhất chịu nhiều ủy khuất nhất không phải mình, mà chính là cô bạn thân thiện lương này.

Cứ như vậy họ ngồi tâm sự những chuyện xưa không ai nhắc đến những chuyện đau lòng nữa, thỉnh thoảng Cách Cách sẽ cùng ông bà ngoại đến thăm ba mẹ Thi, tuy nhiên tin tức của Nhược Thi cả họ cũng không biết.

Bar Lạc Hoa.

Hạo Thần ngồi ở một mình trong góc tối, tay không ngừng nâng ly uống hết ly này đến ly khác. Mấy tuần trôi qua tìm kiếm anh còn lo lắng không thôi, sợ Nhược Thi gặp chuyện gì, cứ nghe tin ở nước ngoài có động đất, bão hay là bạo động thì trong lòng anh lại không yên, không biết cô có ở đó xảy ra chuyện gì không, anh luôn cho người tìm kiếm xem cô có nằm trong những người xấu số gặp tai nạn, kết quả lăn lộn mấy tháng tìm kiếm cuối cùng anh từ lo lắng chuyển thành oán hận, đúng là lần này bị bức đến điên rồi. Giờ trong lòng anh như bị lửa thiêu đốt, giận tại sao dễ dàng ra đi như vậy, tại sao không chờ anh về mà bảo vệ cô.

Từ xa Linh đi đến đoạt lấy ly rượu trong tay Hạo Thần – “Thần, đừng uống nữa. Anh bây giờ để kẻ thù trong thấy bộ dạng này thì họ chỉ càng đắc ý thôi”

“Đi đi, anh muốn một mình.” – Thần, cùng là một chữ nhưng sao hai người gọi lại nghe khác nhau đến vậy, ngực Hạo Thần bỗng thấy đau âm ĩ.

“Anh đừng như vậy, đã nữa năm, nếu Thi Thi yêu anh thì đã sớm trở về rồi. Anh còn có em, còn có Tiểu Minh mà.”

Nghe đến đây Hạo Thần thở mạnh ra, lưng tựa vào ghế lấy tay xoa xoa thái dương rồi nhắm mắt lại như ngũ, Linh thì dựa vào lòng ngực anh – “Em yêu anh, Thần.”

Hạo Thần đẩy cô ra, tuy cái đẩy rất nhẹ nhưng Linh cũng cảm thấy mất mát. – “Thần, hãy chấp nhận em, em sẽ không rời xa anh, dù có chuyện gì cũng sẽ không như Thi Thi bỏ mặt anh.”

“Linh, nếu sau này còn muốn anh đến đây tìm em, thì đừng nhắc tới tên cô ấy nữa.”

“Được, em không nhắc nữa, chỉ xin anh hãy trở lại là chính anh đi, đừng bày ra bộ dáng chật vật này vì cô ấy nữa.”

Chật vật? Quan Hạo Thần mày đang bị quỷ ám à, tự làm ra bộ dạng này. Nghĩ như vậy Hạo Thần tự cười khinh chính mình.

“Anh muốn gặp Tiểu Minh.” – Hạo Thần đột nhiên nói.

Linh kinh ngạc, nhưng rất vui mừng nói – “Được, em lập tức đưa con đến gặp anh.”

Pháp

“Thi Thi, đừng lo sẽ không sao đâu.” – Á Vinh lau đi mồ hôi trên trán Nhược Thi.

“Em sợ lắm, không biết con có sao không, sao lại ra sớm hơn một tuần chứ.” – Nhược Thi cắn răng chịu đau nói.

“Em sẽ không sao, con cũng vậy. Mẹ và anh sẽ ở ngoài chờ em, chờ con chúng ta ra đời.” – Ánh mắt Á Vinh thật ôn nhu nói.

Nhược Thi lắc lắc đầu – “Không phải, không phải con anh, anh đừng tốt với em như vậy.”

“Chẳng lẽ cha nuôi cũng không cho anh làm được sao?” – Á Vinh khó xử nhìn cô, thời gian ở cạnh khiến anh nảy sinh tình cảm với Nhược Thi, anh muốn được chăm sóc cô nhưng lại bị từ chối. Anh thậm chí còn nhân lúc Nhược Thi yếu đuối nhất cô đơn nhất thổ lộ với cô, nhưng vẫn là bị từ chối không thương tiếc, điều này cũng giúp anh rèn luyện được một ý chí vững hơn bức tường sắt nữa.

“Á Vinh” – Nhược Thi cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng, anh thật tốt với cô, nếu cô không yêu con người kia thì anh chính là lựa chọn đầu tiên của cô.

Bên ngoài bác sĩ và y tá đi vào, một bác sĩ nói – “Phiền người nhà ra ngoài, chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật.”

Á Vinh vuốt tóc cô – “Bác sĩ đến rồi, anh ra ngoài, đừng sợ. Em sẽ không sao, phải dũng cảm lên biết không?”

Nhược Thi gật đầu, Á Vinh và dì Thanh đợi bên ngoài, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, lâu lâu lại có bác sĩ chạy ra rồi lại chạy vào, làm lòng hai người càng thêm lo lắng. Bác sĩ bảo anh kí vào giấy cam kết đại loại là giữ mẹ hay giữ đứa bé, anh tuy nhiên chọn giữ lại mạng sống cho Nhược Thi.

Khi đến Pháp cùng dì Thanh và Á Vinh thì cô đổi tên thành Bella với lý do không muốn để ai tra ra được tung tích của mình. Thời gian đầu rất khó vượt qua, lúc nào cũng ngồi đưa mắt nhìn ra ngoài của sổ.

Cho đến hôm nay bụng cô lại đau quặng rõ ràng một tuần nữa mới sinh, dì Thanh và Á Vinh lập tức đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô có dấu hiện sinh non, trong quá trình phẫu thuật lại bị băng huyết nhưng cuối cùng vẫn là vượt qua được. Nhìn thấy cục cưng khỏe mạnh, lòng cô thấy được an ủi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play