Trong đình uyển Diêu gia sắc màu rực rỡ, lại là một năm cảnh xuân tươi đẹp.
Các nhà mang tiểu thư phu nhân mang theo nha hoàn đến tham gia mỗi
năm một lần phẩm hoa yến (tiệc thưởng hoa), uống trà nói chuyện phiếm
ngồi ngắm hoa, ý cười đều trong suốt. Duy chỉ có Diêu gia tiểu thư chân
chính ngồi trên một tảng đá lớn, ghét ghét không vui.
Tiểu thư Vương gia cầm điểm tâm lấy lòng nàng, cô nương Lý gia khen
mái tóc nàng xinh đẹp, tiểu muội Trương gia muốn đưa nàng trâm hoa…
“Không biết Thư đại nhân thích ăn gì?”
“Về sau để tỷ tỷ mỗi ngày chải tóc cho muội được không?”
“Thư đại nhân nếu khen trâm hoa này đẹp, nên nói là tỷ đưa nha.”
Tiểu thư Diêu gia nhìn cái này lại nhìn cái kia, còn thật sự nói:
“Các ngươi không cần lấy lòng ta, sư phụ không bởi vì vậy mà thích các
ngươi.”
“Này…” Có người mặt đỏ bừng, có người chần chừ không chừng, mà có
người gan lớn nói thẳng: “Tỷ về sau giống mẹ đẻ thân tỷ tỷ đều đối với
muội tốt? Tỷ tỷ không tốt sao? Muội không thích tỷ tỷ sao?”
Tiểu thư Diêu gia lắc lắc đầu: “Ngươi đối đãi tốt, không phải vì
thích ta, là muốn lấy lòng sư phụ ta nên mới đối tốt với ta. Ngươi không chân chính thích ta, ta vì sao phải thích ngươi?”
Tâm sự bị tiểu hài tử vạch trần trắng trợn, đối phương lui từng bước, vẻ mặt xấu hổ chật vật.
“Bất quá điều này không trọng yếu.” Tiểu thư Diêu gia nở nụ cười
ngọt, “Sư phụ sẽ không thích ngươi.” Nàng nói, nụ cười còn mang theo hồn nhiên của cô gái.
Năm ấy, Diêu Ái mươi ba tuổi.
———————————————————–
Trong triều ẩn ẩn lời đồn truyền ra, hoàng đế nên vì Thư Khinh Thủy
chỉ hôn, Thư Khinh Thủy về sau cũng sẽ quan hệ với hoàng thân. Nhưng mà
các công chúa của hoàng đế tuổi đều nhỏ, muội muội của hoàng đế cho dù
tránh được trường kiếp nạn mười hai năm trước cũng phần lớn đã xuất gả…
Trừ bỏ… Mọi người đều đoán có thể hay không gần nhất trưởng công chúa
hồi kinh thành có liên quan.
Nói đến trưởng công chúa này, cũng là một truyền kỳ. Nàng thân là
trưởng nữ của tiên hoàng, tính tình cực ngạo cực cứng rắn. Ngay cả tiên
hoàng cũng không có biện pháp với nàng, cấp nàng định mấy hồi hôn sự,
đều bị nàng bồi thường. Sau lại không chịu nổi phụ hoàng phiền nhiễu,
thu thập hàng trang chuyển qua nơi ở hoàng triều vực đồ, ngẫu nhiên có
vài lần hồi hoàng thành vấn an. Cho nên huynh đệ hoàng thất đều cử binh
tướng bảo vệ nàng bên ngoài ở xa, né được tai họa. Vì thế liền ở đó mười mấy năm.
Sau đó, tuổi nàng dần dần lớn, lại vẫn không có ý đồ hôn phối. Mọi
người đều nghĩ nàng sẽ ở vậy cả đời… Hiện tại vị trưởng công chúa này đã gần ba mươi, chẳng lẽ nàng rốt cục đã nghĩ thông suốt?
Bất quá Thư Khinh Thủy cùng vị trưởng công chúa này, hai người thân
phận tuổi tác bộ dạng, đều là chưa lập gia đình, cũng thật sự là trời
sinh một đôi, rất thích hợp.
Vì thế lời đồn liền như vậy càng truyền càng thực “Đúng dịp” cực nhanh rơi vào tiểu huyện hoa Hoàn xa xôi.
—————————————————————-
Lời đồn này rơi vào trong tai Diêu Ái cùng Thư Khinh Thủy lúc ăn cơm cùng Tư Mã Thiếu Nghệ.
Hết thảy rửa sạch bụi bậm đường đi, Tư Mã Thiếu Nghệ trịnh trọng cảm
tạ ân tình của Thư Khinh Thủy, lấy thân phận thiếu chủ Tư Mã phủ nói lời cảm tạ đã giải thoát khốn cục này. Bị Thư Khinh Thủy cản lại đại lễ quỳ tạ.
Diêu Ái nhìn thấy hắn có chút ngượng ngùng, ngại ngại mặt, hướng hắn
xin lỗi lúc đó ăn nói lỗ mãng. Tư Mã Thiếu Nghệ cười cười tỏ vẻ không
thèm để ý, nói Diêu Ái lúc ấy không chú ý chính mình hồ ngôn loạn ngữ
mới tốt. Hắn mặc dù nói như thế, nhưng tươi cười vẫn mang chút chú tịch
liêu chua sót.
Nghe lời đồn đãi, phản ứng đầu tiên Diêu Ái tò mò hỏi: “Sư phụ, người nhận thức trưởng công chúa?”
“Không biết.” Thư Khinh Thủy rõ ràng trả lời.
“Lấy lời đồn đãi, vị trưởng công chúa kia cũng không phải người có
thể bị tùy tiện chỉ hôn. Nếu trước kia nhận thức thì hôn sự đã sớm có,
đột nhiên như thế nào hội cùng sư phụ có hôn sự? Đều cực kỳ không hợp
lý.”
Thư Khinh Thủy nhớ tới điều gì, ho nhẹ một tiếng, mơ hồ phát hiện một khả năng, hơi nhíu mi. Mặc dù hắn xem loại ‘Nhất kiến chung tình’ khả
năng có thể có chút ly kỳ, nhưng quả thật như thế, thật sự có chút phiền não.
Tư Mã Thiếu Nghệ nói: “Tổ phụ ta nói, dụng ý Hoàng Thượng hẳn là thúc giục ngài trở về.”
Thư Khinh Thủy gật gật đầu: “Ta biết.”
“Thư đại nhân có gì ứng phó?”
Thư Khinh Thủy mắt cũng không nâng: “Theo hắn đi.”
Vì thế mấy ngày sau, kinh thành lại có lời đồn truyền ra, hoàng đế tự mình đem lễ từ kinh thành đến Hoa hoàn vì muội muội.
Lời đồn như cũ từ trong miệng Tư Mã Thiếu Nghệ đến làm khách ăn cơm truyền ra.
Thư Khinh Thủy lúc này đây híp mắt lại: “Nói là ‘Tự mình’ ‘Đồng lễ’ ‘Sinh ra’?”
Mặc dù sai lầm không liên quan chính mình, bị hỏi như thế, Tư Mã
Thiếu Nghệ vẫn hơi hơi có chút mồ hôi lạnh. Lúc trước hắn sao lại nghĩ
sư phụ Diêu Ái là một văn sĩ tính tình tốt… Hắn cẩn thận đáp trả: “Đồn
đãi quả thật như thế.”
Diêu Ái thở dài một hơi: “Người xấu hoàng đế kia thật không gặp chúng ta không sống thoải mái.” Vẻ mặt tiếc nuối vô hạn, nhưng cũng không
thấy bao nhiêu lo lắng.
Tư Mã Thiếu Nghệ sau khi ăn xong lặng yên hỏi: “Nàng sẽ không sợ Thư đại nhân thực sự hồi kinh cưới trưởng công chúa?”
Diêu Ái lơ đễnh nói: “Ai, sư phụ sẽ không thích nàng. Sư phụ bình
thường nói chuyện tốt, nhưng nếu hắn thực sự không muốn, thà làm ngọc
nát chứ không làm ngói lành.”
Tư Mã Thiếu Nghệ nhìn nàng, giật mình nhớ tới ngày bọn họ chạy khỏi
kinh thành, Diêu Ái đối mặt hơn mười hắc giáp tinh binh đối với sư phụ
nói “Ngăn cản lại”, tuyệt đối không sợ sư phụ nàng không muốn ngăn cản,
không dám ngăn cản, không ngăn cản được. Loại toàn tâm toàn ý tín nhiệm
này, hắn biết nàng rốt cuộc không phân những người khác. Hắn bị đánh
bại, hắn thấy rõ, ngay từ đầu tiên hắn không hề có phần thắng. Bởi vì
trong mắt Diêu Ái căn bản không nhìn thấy người khác. Nhìn không thấy,
dùng cái gì nhập vào mắt nàng, nhập vào tâm nàng?
Sau đó hắn cười cười, giờ phút này ý cười chỉ còn lại thật tình chúc
phúc: “Nàng cùng sư phụ cảm tình thật tốt, thật làm cho người ta ghen tỵ hâm mộ.”
Diêu Ái xấu hổ sờ sờ mặt, nhưng cũng không khiêm tốn: “Hắc hắc, ta
cũng hiểu được có sư phụ như thế, nhường nhịn người thèm thuồng.”
—————————————————————–
Hoàng thành, ngự hoa viên.
Hoàng đế vẻ mặt âm đức ném đồ ăn xuống hồ, một phen lại một phen. Cá
trong hồ thức không biết đã ăn no, đã có con ăn bụng trương phình. Công
công phụ trách nuôi cá tâm đau không thôi, lại cúi đầu một bên không dám nhiều lời.
Một âm thanh thơm mát thanh nhã truyền đến: “Hoàng huynh trong lòng
mất hứng, đừng lấy cá xả giận.” Người tới tóc mây vấn cao, trâm cài trên đầu, nhấc chân giơ tay đều quý khí bức người, đúng là muội muội hoàng
đế.
Hoàng đế ngừng ném đồ ăn, đem đồ ăn giao cho công công bên người, lập tức có tiểu thái giám cầm khăn ướt dâng hoàng đế lau tay. Hoàng đế ngụy ý cười cười nói: “Hoàng muội hôm nay sao lại rảnh tới đây?”
Trưởng công chúa cũng cười yếu ớt nói: “Trong hoàng thành này tiểu
muội chỉ còn dư hoàng huynh một người quan hệ huyết thống, vốn là đến
kinh thành thăm hoàng huynh, sao hoàng huynh còn chê ta đến?”
Hoàng đế nói: “Nào có, muội có thể đến, vi huynh tất nhiên là thập phần vui mừng.”
Hảo một bộ huynh muội trong trường hợp này.
Hai người lại khách sáo sau một lúc lâu.
Trưởng công chúa rốt cục đi vào vấn đề chính: “Tiểu muội lúc trước có việc cầu không biết tiến triển thế nào?”
“Vi huynh không nhớ rõ đáp ứng hoàng muội việc gì.”
“Hoàng huynh không cần giả bộ hồ đồ, hiện tại lời đồn truyền đầy
trời, hoàng huynh không lo lắng khuê dự tiểu muội cũng nên lo lắng tôn
nghiêm hoàng thất.”
Hoàng đế tiếp tục nói: “Lời đồn gì, vi huynh sao không biết.” [ xí xí xí, không biết từ miệng ai truyền ra?]
Trưởng công chúa mỉm cười, ý cười lại lạnh: “Hoàng huynh, trình diễn quá mức, đã có thể giả.”
Hoàng đế quay đầu đánh giá muội muội hắn, trực giác hắn không thích
nàng, khả năng bởi vì đều bị huyết mạch Tiếu thị xâm nhiễm quá sâu,
giống nhau tả kiến không tha, giống nhau không coi ai ra gì.
“Nếu hoàng muội muốn thẳng nói thẳng, vi huynh cũng không khách khí.
Chuyện đó ta vẫn chưa đáp ứng qua, muội cũng nên rõ ràng. Lời đồn chính
là muội muốn truyền, trẫm chẳng qua ở phía sau hạ thủ một phen thôi. Thư Khinh Thủy chắc là đã hồi kinh…”
Trưởng công chúa đánh gãy hắn: “Hắn đã hồi kinh là tốt rồi.” Nàng nhu nhã cười, nghiêng ngihêng người lui xuống. Trong mắt đều là đắc chí ỹ
mãn.
Hoàng đế nhìn bóng dáng nàng, lạnh lùng cười.
—————————————————————-
Thư Khinh Thủy trở lại Thư phủ, trong chính đường đã có một người
ngồi, như nhà chính mình thản nhiên ngồi phẩm trà chờ bọn họ trở về.
Người nọ nhu nhã mỉm cười, dáng vẻ hào phóng, nếu là mười hai năm
trước Thư phủ định cùng nàng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Mà
lúc này đã bị Thư Khinh Thủy theo đuổi tự do như bên ngoài Thư phủ,
người nọ ăn mặc rậm rịt, châu ngọc lang đang, phú quý không thể phương
vật, thân trí trong đó, chỉ cảm thấy không hợp nhau.
Diêu Ái có chút đau lòng nhìn người nàng hoa lệ ngàn vạn, tay túm
thường phục, từ bên ngoài đại môn đi đến chính đường đã bị cỏ dại bám
hết vào áo, khẳng định dính không ít đất cùng cỏ dại, nói không chừng
còn có cả mảng lớn.
Thư Khinh Thủy vừa bước nửa bước vào chính phòng, thấy trong phòng có người, không khỏi ngẩng đầu nhìn tên phòng, lại nhìn nhìn người trong
phòng. Sau đó vái chào người trong phòng: “Thư Khinh Thủy mạo muội xâm
nhập, thỉnh trưởng công chúa thú tội.”
Diêu Ái nghe vậy sửng sốt, lập tức phản ứng, cũng cúi đầu thở dài.
Sau đó hai người lui lại mấy bước, mũi chân điểm nhẹ, sử dụng khinh
công, đã không thấy bóng người, chỉ còn lại tiếng trao đổi của bọn họ
truyền tới.
“Sư phụ, ta đã nói ngươi từ quan trở về khẳng định trong nhà đã bị kê biên tịch thu tài sản, ngươi còn không tin.”
“Nghe nói nhà này trước khi ban cho ta, vốn là biệt viện trạch cũ của trưởng công chúa, hiện tại bất quá thu hồi mà thôi, không tính kê biên
tài sản.”
“Thì ra là thế.”
Người trong phòng ngây người, ngơ ngác hỏi bị nữ bên cạnh: “Vừa rồi sao lại thế này?”
Thị nữ nghĩ nghĩ, cúi đầu nói: “Tựa hồ Thư đại nhân nghĩ lầm công
chúa đã thu hồi trạch cũ, hắn sau tạ lỗi liền vội vàng ly khai.”
“Nơi này vốn là trạch cũ của ta?…” Trưởng công chúa xem bốn phía,
muốn từ bố cục cảnh vật trong phòng tìm một ít cảm giác quen thuộc, lại
bất lực. Mơ hồ tựa hồ nhớ rõ chính mình gần đây có nhà… Nhưng mà… Có dại sinh trưởng này giống như quỷ ốc… Có phải hay không lầm?…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT