"Không cần!"

"Hỉ nhi, nghe lời nào." Vũ Chiêu Ngọc đè thân thể cô đang vặn vẹo, trấn an cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa, "Vị này là Minna tiên sinh có giấy chứng nhận Mỹ nhân sư (người làm đẹp), anh ta sẽ bấm lỗ tai cho em, cam đoan với em tuyệt đối sẽ không đau."

Kinh Hỉ kinh hoàng như Tiểu Bạch Thỏ, tròn mắt đen nhìn anh ta, người đàn ông đầy son phấn trên mặt đang dùng cây kim to, sắc bén châm mài móng tay, cô miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra, khi cô nhìn chăm chú, cây kim như muốn tiến gần trước mặt.

"Đừng sợ, có tôi ở bên cạnh em." Vũ Chiêu Ngọc dở khóc dở cười nhìn cô khiếp sợ như đứng trên đống lửa, run rẩy thân thể, căng thẳng giống như kéo chặt dây cung. Nhưng mà cũng chỉ là bấm lỗ tai, sao lại sợ đến như vậy? !.

"Thả lỏng, tựa như muỗi đốt, rất nhanh sẽ không sao."

"Cũng không phải là anh…." Nàng lầm bầm.

"Em ở bệnh viện không sợ chích, vậy bấm lỗ tai có gì phải sợ? " Anh cảm thấy không hiểu.

"Ai nói em không sợ, chỉ là em chưa bao giờ nói ra." Cô bĩu môi. Khi đó cô hôn mê, vừa tỉnh lại đã bị tiêm rồi, cho nên, căn bản không cảm giác gì.

"Làm ơn đi mà!" Cô làm bộ đáng thương nói nhỏ, "Không cần đeo khuyên tai được không? Em không muốn vì đeo khuyên tai mà hy sinh lỗ tai, hơn nữa thân thể là do cha mẹ ban cho, em không dám phá hoại."

Đứng một bên, Minna tiên sinh không nhịn được nữa, chưa bao giờ gặp qua một cô gái lằng nhà lằng nhằng như thế. Nếu không phải vì Chiêu Ngọc, người ngoài muốn cầu cũng cầu không được.

Anh thanh thanh cổ họng, nở nụ cười giả tạo, "Ưm hừm! Đại tiểu thư của tôi, có ai kêu cô phải đi nhảy lầu tự sát đâu, cũng chỉ là bấm lỗ tai mà thôi. Lớn như vậy mà vẫn còn sợ, nếu là giữ trinh tiết tôi sẽ không cản . . . ."

"Minna!" Lời còn chưa nói xong, Vũ Chiêu Ngọc lạnh lùng nói.

"Không được." Cô cau mày, cũng không biết tại sao lại kích động muốn khóc, "Em thật sự không thể."

"Được rồi, được rồi, không ai bắt buộc em." Vũ Chiêu Ngọc giơ tay lên khẽ xoa lông mày cô. Nhìn thấy bộ dáng sắp khóc của cô, anh lại không nỡ. Trong quá khứ, anh sẽ khinh thường phụ nữ hở một chút là khóc, nhưng, đối mặt với nước mắt của cô, trong lòng anh tràn đầy thương tiếc không thôi.

"Nếu thật sự không muốn, vậy thì thôi, chúng ta lại nhờ nhà thiết kế phối một bộ khác."

Cô ngẩn người, một bộ muốn mười mấy vạn, mà thêm trang sức nữa cũng không phải ít, vậy chẳng phải rất lãng phí?! Cô không thể, cũng không đồng ý để cho anh vì cô mà hao phí như vậy, cũng bởi vì là vợ sắp cưới của anh, cô lại càng không nên không quý trọng những gì của anh.

Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, "Bấm lỗ tai cho em đi!"

"Được!" Cuối cùng Minna tiên sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, "Không cần khẩn trương, lỗ tai không phải màng trinh. Lỗ tai có thể lành lại, còn phá màng trinh rồi thì phải đến bệnh viện. . . !"

"Minna!" Vũ Chiêu Ngọc liếc mắt, cảnh cáo anh ta câm miệng, sau đó nói với cô, "Chắc chắn không có vấn đề gì? Tôi không muốn miễn cưỡng em."

Kinh Hỉ đè xuống nội tâm lo sợ, cầm bàn tay thô dày của anh, "Chỉ cần anh bên cạnh em, có thể hay không?" Ngửa đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn anh.

Anh không tự chủ được gật đầu, nhìn cô thẹn thùng, cho dù cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ lấy xuống cho cô.

******

Trên đường về nhà, Vũ Chiêu Ngọc nhìn cô sờ sờ vành tai, "Thế nào, còn đau?"

Cô lắc đầu một cái, "Có chút không quen, cảm giác lỗ tai so với bình thường nặng hơn." Sờ sờ vành tai treo lơ lửng đôi khuyên tai chân châu.

"Là do em mang không quen, một thời gian sẽ quen thôi, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."

"Vành tai có thể bị kéo dài hay không? Trước kia sách giáo có hình người Châu Phi, lỗ tai bọn họ đeo mấy trăm cân hoàng kim, vành tai cũng muốn xệ xuống dưới vai. Mà bọn họ vẫn còn so sánh người nào đeo nhiều, của người nào nhiều thì quyền thế, giá trị con người đó tương đối cao. Còn có vòng cổ, vòng tay càng nhiều thì biểu thị tài phú càng nhiều."

Anh cười to, "Đấy chính là trang phục của người bộ lạc dân tộc."

"Nếu như vì muốn xinh đẹp mà bỏ cả sinh mạng, vậy không phải quá đáng thương sao?"

"Nếu không thì sao khoa chỉnh hình lại đông như trẩy hội." Anh phát hiện ở chung với cô mấy ngày nay, anh luôn cùng cô nói chuyện phiếm, trời nam đất bắc, không có chuyện thương trường lục đục đấu đá, cũng không cần suy nghĩ người khác tiếp cận mình có mục đích gì, hoàn toàn có thể buông lỏng tâm tình.

Nhưng khi cô khôi phục trí nhớ, không biết sẽ còn hồn nhiên giống giờ phút này hay không? Không biết cô có quên anh không? Nghĩ tới đây, ngực anh giống như bị kim châm, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Bất kể như thế nào, nếu cô nhớ lại tất cả, cũng chính là bọn họ nên chia tay.

Giây lát, bên tai truyền đến tiếng thở dài của cô.

"Em cảm thấy làm phụ nữ thật sự rất buồn. Phụ nữ lấy dung mạo xinh đẹp mà vui vẻ, nhưng có bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp thật sự? Sống vì để người khác chú ý, thi nhau ăn diện, như vậy làm người quá cực khổ."

"Không sai, không nên sống vì người khác, nên sống thật chính mình. Nhưng, ai có thể không để ý người khác mà sống đây?" Ngay cả anh cũng không thể, bởi vì dòng họ, anh phải từ bỏ mơ ước, tiến vào thế giới ngươi lừa ta gạt, không có chân thật, không có dối trá, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Nghĩ đến, anh không khỏi thở dài.

"Không. . . . . . Không! Em không muốn." Cô ôm đầu, khổ sở la lên.

"Hỉ nhi, em làm sao vậy?" Anh vội vàng dừng xe, lo lắng hỏi cô, "Có phải đau đầu hay không? Đã nhớ ra cái gì sao?"

Cô nghẹn ngào thì thầm, "Em không biết, em thấy một người tiến tới gần, em chạy, nhưng người đó vẫn đuổi theo."

"Không sao! Đừng nghĩ nữa." Vũ Chiêu Ngọc ôm đôi vai nhỏ yếu, trong lòng anh thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm tổn thương cô.

Nâng khuôn mặt đẫm lệ, anh lau của cô, "Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em." Thấy cô khóc, lòng anh cũng rối loạn.

"Cả đời sao?" Kinh Hỉ nhìn anh.

Anh do dự một lát, chậm rãi gật đầu, "Trừ khi em quên tôi."

"Sẽ không, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, bởi vì. . . . . ." Đầu lưỡi như lông vũ lượn quanh môi anh vẽ vòng tròn.

Anh ngạc nhiên, căn bản không nghe được ba chữ kia. Bị kích tình mãnh liệt thiêu đốt, anh gần như điên cuồng ôm lấy cô, lôi cô lại gần, nôn nóng ma sát với môi cô, thấm ướt cánh môi.

Thăm dò trong miệng, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Anh hôn mãnh liệt gần như muốn hút hết ngọt ngào của cô. Cô cảm giác đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhuyễn,vô lực. Đây chính là hôn sao?

Đến khi không còn không khí để thở, anh mới buông cô ra, ghé sát tai cô thì thầm, "Nhớ kỹ, không thể tùy tiện hôn đàn ông, em không thể gánh vác nỗi hậu quả đâu." Anh không muốn làm tổn thương cô.

"Nhưng mà anh là chồng sắp cưới của em, vậy cũng không được sao?"

"Tôi cũng là đàn ông." Trong ánh mắt anh chứa đầy dục vọng mãnh liệt, làm cô rùng mình.

Cô không dám ngẩng đầu, khẽ vuốt cằm, nghĩ đến việc cô là người chủ động, hai má bắt đầu đỏ lên. Thật là mất mặt!

******

Mây đen bao phủ nhà họ Phương ——

Hốc mắt Ngô Thu Muội xuất hiện tơ hồng, "Tĩnh nhi chưa từng rời nhà lâu như vậy, hay đã xảy ra chuyện gì?"

"Bà đừng la la khóc khóc nữa." Phương Đại Phúc trong lòng cũng không chịu nổi, dù sao cũng là con ruột của ông. Là con cả trong gia đình, đương nhiên yêu cầu phải khắc khe hơn, ông thay con chọn lựa người chồng môn đăng hộ đối, cũng là hi vọng tương lai con gái không phải lo lắng gì.

"Cha, mẹ, con đã về." Phương Vũ Khiết đẩy cửa, lướt qua bọn họ.

"Đứng lại!" Phương Đại Phúc tức giận cùng không yên tâm tích tụ chuyển hóa thành lửa giận, "Con đây là thái độ gì, không thấy Tĩnh nhi, cũng không thấy con hỏi thăm?"

"Con phải làm gì? Con lại không biết chị đi đâu?" Cô đứng trước cửa cầu thang quay người lại. Mặc dù ngoài mặt không cảm xúc, cũng không bày tỏ việc quan tâm đến chị. Nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cô còn có công việc, mấy ngày nay tìm chị khắp mọi nơi, cô cũng mệt mỏi lắm rồi, đâu còn có tâm tư đối mặt người cha nóng nảy này nữa.

"Tiểu Khiết, con đến trường học hỏi rồi sao?" Ngô Thu Muội mặt buồn thương làm người ta không đành lòng.

"Vô ích, từ trước đến nay chị luôn độc lập, không có bạn bè, hơn nữa trường học cũng chỉ biết chị nghỉ dài hạn vì. . . . . ." Cô lạnh lùng liếc xéo cha, "Con cảm thấy cha mẹ nên đi hỏi vị Lưu thiếu kia đi."

"Con có ý gì, ý con là cha hại Tĩnh nhi sao?" Phương Đại Phúc giận dữ vỗ bàn.

"Chẳng lẽ không đúng?" Phương Vũ Khiết khiêu khích, tiến lại gần cha, đáy lòng có chút khiếp sợ. Trong đầu hiện lên tuổi thơ nghèo khổ, bởi vì chưa ăn xong cơm mà bị đánh, đây cũng chính là lý do vì sao bọn họ không gần gũi cha.

Bởi vì sợ mà kính sợ, chứ không phải từ trong lòng mà tôn kính. Cô hi vọng cha là người hiền lành dịu dàng, cũng khát vọng tình thương của cha, nhưng cũng không thể hy vọng xa vời.

Trong xã hội hiện thực này, tất cả cha mẹ vì biểu hiện uy nghiêm mà bày ra dáng vẻ đại nhân, mà lại quên rằng họ cũng từng là những đứa trẻ.Họ luôn nói vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ hiện giờ trong lòng bọn trẻ rốt cuộc suy nghĩ gì? Nhưng lại chưa từng bỏ đi uy nghiêm mà thật lòng hiểu. Họ có thể thừa nhận sai lầm,nhưng không nguyện đối mặt sai lầm, bởi vì nếu đối mặt sai lầm thì chính là thừa nhận bọn họ làm cha mẹ thất bại.

Mắt thấy tình hình căng thẳng, Ngô Thu Muội vội vàng đứng ra hoà giải, "Đừng như vậy, tâm tình cha con không tốt."

Phương Vũ Khiết bất mãn: "Tâm tình của cha không tốt, vậy người khác tốt hơn sao? Chuyện này do cha mà ra, cha có tư cách gì đối với chúng con la to nói lớn, động một chút liền. . . . . ." nói chưa hết, một tiếng bốp vang lên.

Ngô Thu Muội sợ hãi kêu, "Sao ông lại đánh con. . . .tiểu Khiết." Bà vuốt ve má cô.

"Đừng đụng con!" Phương Vũ Khiết gạt tay mẹ ra, không nói lời nào lướt qua cha mẹ.

"Tốt! Con gan lắm! Con dám bước ra khỏi cửa này, cả đời đừng trở lại nữa." Trong lòng Đại Phúc cũng bắt đầu hối hận khi tát cô, nhưng đã không kịp, mà ông lại không muốn nhận lỗi.

Phương Vũ Khiết lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trái tim băng giá nhìn căn nhà lần cuối, tức giận ra khỏi cửa.

"Đi! Đi hết đi." Phương Đại Phúc thấy cô không quay đầu lại mà rời đi, cũng nổi giận.

Một bên Ngô Thu Muội than thở liên tiếp, "Tại sao phải như vậy? . . . Tiểu Khiết." Khi bà đuổi ra cửa, chỉ thấy chấm đỏ của chiếc xe, bà lại mất đi một đứa con gái. . . .

"Nửa đêm nửa hôm anh muốn em và anh hai đến gặp cô ta?" Vũ Chiêu Huấn ngáp một cái, gương mặt tuấn dật biểu lộ sự không kiên nhẫn, đôi mắt dưới cặp mắt kiếng híp lại, nhìn Kinh Hỉ ——

Chiều cao trung bình, dáng người nhẹ nhàng yểu điệu, mái tóc đen nhánh, mềm mại xõa dài qua vai. Khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, giống như búp bê được chạm trổ tinh tế.

Sao Chiêu Ngọc lại may mắn như vậy, đi trên đường cũng có thể nhặt được một đại mỹ nhân.

"Chiêu Huấn, cẩn thận giọng điệu của em đi, cô ấy là chị ba tương lai của em đấy." Vũ Chiêu Ngọc ôm hông cô, tuyên bố cô là người của anh.

"Anh ba, anh nói thật?"

"Anh có khi nào cùng em nói giỡn!".

Lạnh lùng quan sát, Vũ Chiêu Duy chậm rãi mở miệng, "Đây chính là lựa chọn của em?"

Vũ Chiêu Ngọc không chút do dự gật đầu. Dù sao chỉ cần thông qua bà nội là ổn, nhưng sâu trong tim anh lại lưỡng lự cùng khát vọng một vĩnh viễn gì đó. . . . . .

"Em biết rõ lai lịch của cô ấy?" Vũ Chiêu Duy thận trọng nhìn cô chằm chằm. Không biết cô từ đâu mà đến? Chưa từng nghe qua, cũng chưa từng gặp qua, có lẽ nên kêu thám tử đi điều tra.

"Đây là chuyện của em. Anh hai, anh không cần phải lo lắng, em biết mình đang làm gì."

Kinh Hỉ khiếp sợ nép sát Vũ Chiêu Ngọc. Ánh mắt Vũ Chiêu Huấn bén nhọn như chim ưng làm cô có chút sợ. Chưa từng thấy qua người nào không cần dùng lời nói mà có thể dọa người như vậy. Anh không thật sự lãnh khốc, nhưng lại hờ hững lạnh nhạt, tạo khoảng cách với người khác.

Không muốn bị bỏ rơi một bên, Vũ Chiêu Huấn nói, "Này! Anh ba, thật không công bằng mà, tại sao em lại không được may mắn như anh?"

"Là do kiếp trước em tạo quá nhiều nghiệt." Vũ Chiêu Ngọc không lưu tình mà châm chọc, khiêu khích Chiêu Huấn.

"Nhưng tính theo những khoản nợ phong lưu mà em còn thiếu đời, thì anh cũng chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn." Vũ Chiêu Huấn càng cười gian hơn, được anh ba đánh giá tốt hơn thật là chuyện hiếm có, "Anh ba, Kinh Hỉ tiểu thư này nhường cho em đi. . ." Lời chưa nói xong, đã bị sự không vui chặn lại.

"Đừng nằm mơ!" Vũ Chiêu Ngọc ôm cô vào ngực, đôi tay giống như bạch tuộc tám chân quấn trên người cô, mạnh mẽ đến nỗi cô không thở nổi.

Bao quanh người cô là hơi thở đàn ông của anh, mà cô không dám thở mạnh, sợ tiếng tim đập mạnh sẽ tiết lộ tình cảm của cô.

"Dù sao anh cũng có nhiều hồng nhan tri kỷ mà." Vũ Chiêu Huấn quyết tâm phá đám bọn họ, tránh cho cô gái thuần khiết như vậy lại không biết rõ bộ mặt sói lang của anh ba. Chiêu Huấn tà ác cười, "Anh ba, em thiếu chút nữa quên mất. Một trong những tri kỷ của anh là tiểu thư Pháp Lạp được mời thay một chuyên gia thiết kế thời trang tới Đài Loan tuyên truyền. Cô ấy vừa đến Đài Loan, trước mắt ở tại khách sạn Phú Khải."

"Cái gì?! Sao em không nói sớm?" Vũ Chiêu Ngọc từ trên ghế bật dậy.

"Cả người đẹp nước Mĩ - Lỵ Nhi, hòn ngọc quý trên tay Moss tiên sinh cũng tới." Vũ Chiêu Huấn không sợ chết, vẫn tiếp tục nói.

Thấy mặt Vũ Chiêu Ngọc biến sắc, Kinh Hỉ cảm thấy khó hiểu, "Ngọc, xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Anh âm thầm trừng mắt Vũ Chiêu Huấn, ngoài mặt vẫn thong dong mỉm cười tự tin, "Chỉ là có một vài bạn bè tới chơi." Anh làm sao dám nói thật? Anh không khỏi cười khổ nhưng cũng cảm thấy kỳ quái, những người phụ nụ kia sao lúc này lại tự dưng tìm đến?

"Vậy rất tốt a! Có thể mời họ tới đây ở." Cô không suy nghĩ mà nói, làm Vũ Chiêu Huấn sợ hết hồn.

"Kinh. . . . . . chị ba tương lai, chị cũng đã biết mối quan hệ của họ với anh ba?" Chiêu Huấn mập mờ, làm Vũ Chiêu Ngọc nổi trận lôi đình.

"Không cần cái người lưỡi dài như em quan tâm." Vũ Chiêu Ngọc nghiến răng nói.

"Không phải là bạn bè anh sao?" Cô chỉ biết trừ bác sĩ cùng y tá ở bệnh viện, còn có người nhà họ Vũ thì anh quan tâm nhất là cô, cũng không thấy anh nhắc đến bạn bè.

Nhưng mà, Ngọc không thể nào 24 giờ vĩnh viễn làm bạn với cô. Lúc ở bệnh viện, khi anh rời đi, để lại cô một một mình, cô liền nhận ra mình không thể trở thành gánh nặng của anh. Nên cô vẫn vui vẻ cười, cho dù không thích cũng miễn cưỡng chính mình, bởi vì bây giờ cô chỉ có mình anh.

Không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhưng lại chờ mong anh có thể nhìn cô thật lâu. Mỗi ngày, mỗi ngày, ở bệnh viện cô đều cố nén không gọi anh lại, miễn cưỡng cười để anh an tâm. Chịu đựng cả đêm cô độc, cô chờ đợi trời mau sáng, có lúc còn hưng phấn không ngủ được, bởi vì ngày thứ hai anh sẽ đến thăm cô, cho dù là ngắn ngủn mấy giây, thậm chí chỉ liếc nhìn cô, cũng làm cho cô mãn nguyện. Trong một khắc, cô biết mình không cách nào kìm chế mà yêu anh mất rồi.

"Ngọc." Cô không hy vọng anh vì băn khoăn mối quan hệ với cô, mà không cùng những bạn bè là nữ lui tới. Như vậy cô sẽ cảm thấy rất áy náy, mặc dù trong lòng có chút ghen tuông, nhưng chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô đã mãn nguyện, "Dù sao phòng trống vẫn còn rất nhiều."

"Chuyện này nói sau." Anh hiểu được người mất đi trí nhớ như cô thật ra rất tịch mịch, đối với nhiều chuyện rất nhạy cảm, yếu ớt. Anh không muốn cô bị thương tổn, nhưng cũng không thể nào lúc nào cũng bảo vệ cô.

Mà Vũ Chiêu Huấn cười gian, "Em đã nói rồi! Người chồng tương lai như anh làm sao có khả năng đem hai con cọp mẹ đặt ở bên cạnh." Không để ý tới ánh mắt như muốn giết người của Vũ Chiêu Ngọc, anh không sợ chết mà tiếp tục vuốt râu hổ, "Chị ba tương lai à, không bằng để cho em tới cùng chị. . . . . ."

"Đừng mơ tưởng!" Vũ Chiêu Ngọc ôm cô, hung dữ nhìn Vũ Chiêu Huấn cười xấu xa, dám nhìn chằm chằm vợ anh. Nghĩ vậy, trong lồng ngực buồn bực tức giận, xen lẫn ghen. . . . . . Trời ạ! Anh đang ghen tỵ, anh đang ghen ghét ánh mắt anh em của anh nhìn cô, anh ghét em trai dám nhạo báng trêu chọc vợ mình. Càng nghĩ càng tức, hận không thể móc mắt, cắt lưỡi Chiêu Huấn. Thì ra anh phẫn uất là do anh đã sớm hãm sâu vào tình yêu mà lại ngơ ngẩn không biết.

Anh dịu dàng như nước ôm cô trong ngực. Nhìn cô thẹn thùng, bất giác anh mỉm cười, nụ cười ở khóe mắt tràn ra. Anh chưa bao giờ để ý duy nhất một người con gái, chỉ có cô. . . . .

Vũ Chiêu Duy lạnh nhạt ho khan mấy tiếng, làm mọi người chú ý, "Em nhất định dẫn cô ta đi gặp bà nội?" Anh nhạy bén cảm thấy phong ba bão táp vô hình dao động giữa anh em họ.

"Dĩ nhiên." Vũ Chiêu Ngọc cười hả hê, "Đúng rồi! Chị hai tương lai đâu? Còn có vợ của Chiêu Huấn?"

Vũ Chiêu Duy mặt lạnh như cũ, vẫn không có biểu tình gì, "Yên tâm, sớm muộn cũng sẽ thấy." Nói xong liền đứng lên, "Buổi tối anh còn có bữa tiệc, không quấy rầy."

"Chiêu Huấn?" Vũ Chiêu Ngọc cười đến quỷ dị, "Không phải em nên nói một chút về bạn gái của em sao?" Người này hại hắn suýt nữa bất tỉnh, sao có thể tha thứ chứ.

"Ách. . . . . . Công ty em còn có việc." Vũ Chiêu Huấn vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, trước mắt phải chạy mau."Anh ba, chị ba tương lai, ngày mai gặp."

Vũ Chiêu Ngọc thấy vậy, tức giận nói, "Còn giả vờ không cho mình biết! Không sao! Ngày mai xem kịch vui." Ánh sáng tà ác lóe lên.

"Ngọc, bọn họ. . . . . ."

"Đừng lo lắng, có anh ở đây, em cứ bình thường là được rồi." Vũ Chiêu Ngọc nhẹ nhàng đặt trên mái tóc cô những nụ hôn, "Trước đi tắm, lên giường sớm một chút, ngày mai sẽ rất bận rộn !"

Cô do dự một chút, sau đó gật đầu, đi lên lầu hai. Phòng khách to lớn chỉ còn lại một mình anh.

Hắn châm điếu thuốc, ánh mắt nhìn khói cao lượn lờ, trong lòng anh lần đầu nhìn thẳng vào chuyện tình cảm này.

Trong chuyện tình cảm, anh phong lưu nhưng cũng không vượt quá giới hạn. Anh dịu dàng chăm sóc, cũng có thể máu lạnh vô tình; nhưng chưa từng tổn thương ai, mọi người gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Mà có vài người lại cảm thấy anh có cá tính tốt, vì vậy tình nguyện cùng anh giữ vững mối quan hệ "Bạn tốt", không có được anh, sờ không tới trái tim của anh, ít nhất có thể cùng anh làm bạn. Vì vậy, ở giữa phụ nữ, anh vẫn được hoan nghênh, nói anh hoa tâm, nói anh phong lưu, anh cũng không để ý, bởi vì như vậy mới lộ rõ giá trị con người của anh.

Trước kia anh không lo nghĩ, nhưng hôm nay. . . . . . Anh còn có thể thản nhiên như thế sao?. . .

*******

Anh em nhà họ Vũ đã đi, tòa nhà rộng lớn chỉ còn cô và Vũ Chiêu Ngọc. Bên tai ngoài tiếng gào thét của gió biển, còn có tiếng tim đập nhanh của cô.

Đứng trong phòng tắm, cô run rẩy do dự, đối mặt anh như thế nào đây? Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ở một chỗ cùng anh. Ở trong căn phòng tràn đầy hơi thở đàn ông của anh, cô cảm thấy rất khẩn trương.

Anh là chồng sắp cưới của cô, cô phải quen ở cùng một chỗ với anh; nhưng mà, vừa nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra, cô không nhịn được tai đỏ tim đập, vừa mong đợi vừa sợ.

Nghi ngờ cùng thấp thỏm lo lắng, cô hít sâu, chậm rãi đẩy cửa ra, "Anh đang làm gì?" Kinh ngạc nhìn anh đang lấy gối cùng chăn bông đi ra cửa phòng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy không hiểu.

"Anh ngủ ở thư phòng, có chuyện gì gọi anh."

"Nhưng đây là phòng của anh, anh mới là chủ. Hơn nữa. . . . . ." Cô khốn quẫn gật đầu, ngón tay xoắn xoắn vạt áo, "Hơn nữa. . . . . . Chúng ta không phải là vợ chồng sắp cưới sao?"

Anh lại gần cô, nhẹ nhàng nhéo mũi thon của cô, "Là vợ chồng, không sai. Nhưng vẫn là chưa cưới, vì vậy, anh quyết định ngủ thư phòng." Đây là lần đầu tiên anh làm Thánh Nhân, chỉ là, nói như vậy cũng không dễ dàng gì, nhất là khi nhìn cô tắm xong, mái tóc mới gội ướt cả áo choàng. Người cô thoang thoảng mùi thơm tự nhiên của phụ nữ, còn có áo choàng tắm bao lấy thân thể mê người. . . . . . Trời ạ! Nghĩ tiếp nữa, anh sẽ biến thành sắc lang mất.

"Ngủ ngon!" Xem ra hôm nay anh phải đi tắm nước lạnh rồi.

Cửa đóng lại, cô vui vẻ vì cưới được người chồng là vị quân tử nhưng lại có chút buồn dâng lên trong lòng.

Nằm trên giường. Bị sự cô độc bao vây, cô cảm thấy trống rỗng cùng sợ hãi, trằn trọc trở mình cũng không cách nào ngủ được, luôn nghe thấy tiếng gió điên cuồng gào thét.

Một hồi lâu, không để ý giáo điều cùng quy phạm đạo đức, cô ôm lấy gối chạy hướng thư phòng.

Cô gõ cửa. Khi cửa thư phòng mở, đập vào mi mắt cô là lồng ngực màu đồng rắn chắc, một giọt nước từ mái tóc ướt nhẹp rơi xuống, lướt qua thân thể, nhìn thấy eo anh có quấn khăn tắm, như vậy là anh vừa tắm xong.

Bề ngoài cao gầy cùng tầm vóc như vậy thật đúng là không tệ, nhìn thấy cảnh đẹp này, cô cảm giác bên tai như bị đốt nhiệt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lại nói không ra lời.

"Em đang làm gì?" Thấy cô như đứa trẻ rụt rè ôm gối đứng trước cửa, anh nhướng nhướng mày.

"Em. . . . . Em không phải nhưng. . . . . . Có thể đi vào?" Cô cà lăm mãi mới nói xong, quẫn bách nhìn xuống đất.

Anh kinh ngạc mở to con mắt, vì trinh tiết của cô, anh mới ngủ thư phòng, thế nào. . . . . .

"Em rốt cuộc muốn làm cái gì?" Anh ép buộc mình tỉnh táo lại.

"Em. . . . . . Em sợ." Cô làm bộ đáng thương nhìn đôi mắt sâu kín thâm thúy của anh, "Anh có thể giúp em?"

Lông mày nhướng cao, anh hoài nghi hỏi: "Em biết em đang nói gì không?" Nha đầu này nếu không phải ngây thơ đơn thuần tin tưởng thiên hạ không có người xấu, chính là quá tin tưởng đại thiếu hoa anh đây.

Cô ngượng ngùng gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc kiên quyết nói: "Em tin tưởng anh."

Vũ Chiêu Ngọc một cái nháy mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn đôi mắt như mong chờ khẩn cầu của cô, anh chần chờ chốc lát rồi lui ra sau.

"Vào đi!"

Cô thấp thỏm đi vào thư phòng, mặc dù không giống phòng ngủ rộng rãi hào hoa, nhưng rất sáng sủa sạch sẽ. Bốn phía là kệ sách giống như mô hình nhỏ của thư viện, rực rỡ muôn màu, rất nhiều bộ sách nước ngoài dày cộm, quang kiến trúc cùng thiết kế chiếm toàn bộ, còn có văn học cổ.

Cô tò mò, tiện tay rút ra một quyển Thái Qua Nhĩ thi tập, nguyên văn là Ấn Độ, may mắn có tiếng Anh để đối chiếu.

"Thích thơ Thái Qua Nhĩ ?" Vũ Chiêu Ngọc bận bịu đem chăn gối trải trên mặt đất, chuẩn bị nằm xuống, thuận miệng hỏi.

Cô lắc đầu, "Chỉ là có chút cảm giác quen thuộc, giống như đã đọc qua."

"Sau này, lúc nào rảnh rỗi em cũng có thể vào thư phòng đọc sách."

"Như vậy có quấy rầy anh không?" Cô quay đầu lại thì phát hiện anh đã ngồi trên bàn làm việc, cũng đã đeo mắt kiếng, không biết anh muốn làm gì?

"Không sao." Nếu không làm gì bận rộn để dời đi chú ý, anh sợ mình sẽ kiềm chế được dục vọng. Cô rất thuần khiết, anh sao lại có ý nghĩ xấu trong đầu? Bất kể là vì tuân thủ ước định cùng chị, hay là bảo vệ danh dự của cô, lần này anh- đại thiếu hoa phải làm Liễu Hạ Huệ rồi.

"Anh phải làm việc?"

"Ừ!" Thật ra chỉ cần anh hai không thúc giục thì những bản phân tích kinh doanh lúc nào làm cũng được. Nếu không phải vì cô, anh sẽ không vì vậy mà ra sức làm việc, có lẽ anh hai nên ban thưởng cảm tạ cô, lại đưa anh – vị đại thiếu hoa một huy chương vẻ vang —— vì bảo vệ trinh tiết cô gái.

"Nếu như mệt mỏi thì lên giường ngủ trước đi."

"Vậy còn anh?" Cô đi tới cạnh giường, cảm giác hơi lạnh, liền kéo cao chăn tới cằm. Có anh ở bên cạnh cô rất an tâm, căng thẳng bất tri bất giác thả lỏng, mí mắt cũng nặng trĩu mà hạ xuống.

"Công việc xong tôi sẽ nghỉ." Anh cười khổ, chuyện này mà nói ra không bị cười rơi hàm răng mới là lạ.

"Ngủ ngon." Có anh bên cạnh, cô cảm thấy ấm áp. Cuối cùng cô cũng có thể nhắm mắt ngủ.

Còn anh thì cả đêm không ngủ, ngồi ở trước máy vi tính thức đến trời sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play