Sắp thi hết kì, tôi lại phải học. Học, học, học, ôi sao cái đời tuôi nó khổ dư lày!!! Tưởng học đại học nhàn không mà thực sự vất vả lắm chứ! Đùa chứ muốn về nhà làm ruộng bán hoa quả quá rồi!

Tôi cố đạt cái bằng giỏi để sau này cái hồ sơ xin việc nó đẹp hơn một tí tẹo.

Cả tuần nay, cả hôm nay, tôi đi lên trường từ sáng sớm tới tối muộn, thành thử tối nào hắn cũng gọi điện ầm ầm ĩ ĩ than khổ.

Vì sao khổ á? Cái này được tôi định nghĩa là phản ứng dây chuyền, nghĩa là tôi không nấu ăn, hắn lười nên ăn lung tung qua bữa luôn.

Thế mà đến gần 10h tối, tôi đang làm tiểu luận thì điện thoại réo to làm tôi giật thót. Giật thót là do cả ngày hôm nay tôi cứ thất thần làm sao, mắt giật liên tục, uể oải chẳng muốn làm một cái gì cả.

Giọng nói lạ lạ vang lên, tôi nhìn lại số, là số của hắn mà, giọng của người đó nghe có vẻ rát nghiêm trọng: "Cho hỏi cô có phải người nhà của bệnh nhân Vũ Nhật Nam không ạ?"

Bệnh nhân?

Tôi giật mình, trả lời: "Đúng rồi, xin hỏi có việc gì không ạ?"

Người ở đầu bên kia tiếp tục nói, nhịp điệu vồn vã hơn trước: "Bệnh nhân Vũ Nhật Nam bị tai nạn giao thông, đang được cấp cứu ở bệnh viện 108, phòng phẫu thuật 01"

Tôi bàng hoàng, tuột điện thoại ra khỏi tay, tai ù đi. Vội vàng lao ra khỏi phòng trọ, bắt taxi đến viện ngay.

Tôi không thể hiểu tại sao người cẩn thận như hắn lại có thể gặp tai nạn được. Người tôi run run, tim đập thình thịch, khẩn trương một cách lạ lùng, không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng mổ.

Bố mẹ Liên Hòa có mặt nhanh chóng. Bố chạy vào phòng giám đốc bệnh viện hỏi thăm tình hình, còn mẹ ngồi lại với tôi, bà kéo tôi xuống ghế, hỏi: "Con mệt rồi, đi nghỉ tạm ở phòng trong góc kia đi, đó là phòng bạn của mẹ, cô ấy là bác sĩ ở đây"

Tôi lắc đầu, không đủ sức mở miệng.

Bố quay lại, vỗ vỗ vai an ủi hai người chúng tôi, giọng không tránh được có chút run: "Bác sĩ nói, tình hình khá nghiêm trọng. Đùi phải gãy với chấn thương cục bộ tiểu não, động não nhẹ"

Tôi run tới nỗi nổi bần bật cả người. 

Gãy xương đùi không phải là rất nặng sao? Thêm cả chấn động não nữa, có thể ảnh hưởng tới sau này không?

Chịu không nổi nữa, tôi òa khóc sợ hãi. Cảm giác này còn hơn cả khoảnh khắc hắn lướt qua tôi ở Đức.

Mẹ ôm lấy tôi, mắt cũng đỏ hoe.

Hơn 2 tiếng sau, 3 bác sĩ phẫu thuật chính bước ra ngoài, nói: "Hiện tại vấn đề về xương đã được xử lí rất tốt, không để lại di chứng. Nhưng còn não, gia đình biết mà, cần người nhà vào để tiếp động lực cho bệnh nhân tỉnh trong thời gian nhanh nhất có thể, nếu quá 48h thì khả năng nguy hiểm sẽ cao hơn. Vì đây là phòng vô trùng nên xin lỗi, mong gia đình vào càng ít người càng tốt."

Bố mẹ đồng loạt nhìn tôi, ý bảo tôi vào. Tôi nhìn họ, cố nâng lên một nụ cười trấn an.

Chuẩn bị quần áo, khẩu trang xong xuôi, tôi một mình vào phòng xem hắn. Mùi thuốc khử trùng và mùi hắc của dao kéo làm tôi khó chịu.

Nhìn hắn mắt nhắm nghiềm, mồ hôi rịn ra, chân băng trắng, đầu cuốn dải băng, thở qua ống oxi làm tôi xót ruột.

Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, nói nhỏ nhỏ, muốn động viên hắn, chỉ mong trong lúc mê man, còn sót lại chút ý thức nào, hắn có thể nghe thấy mà tỉnh dậy với tôi.

- "Nam, mày tỉnh đi nhé. Bố mẹ và tao đang đợi này. Mạnh mẽ lên, rồi còn tiếp tục bảo vệ cho tao chứ, mày hứa vậy rồi mà, còn nhớ không?"

- "Tao sợ lắm, sợ mày lại bỏ tao như hồi trước. Sợ mày quên mất tao tỉnh lại, sợ mày quên đi kí ức trước kia của tao với mày."

- "Tuyệt đối không được như thế đâu nhé. Tao sợ mất mày, vô cùng sợ!"

- "Yên tâm đi, tao chắc chắn sẽ ở cạnh mày. Khi mày tỉnh lại, sẽ thấy tao ở đây đầu tiên. Tao hứa đấy!"

- "Tỉnh dậy đi mà..."

Nói tới đây tôi nghẹt thở đến độ không nói được nữa.

Bây giờ điều duy nhất có thể làm là đợi, tôi gục xuống cạnh giường bệnh.

Tất cả đều im lặng, thời gian như ngừng lại, tâm trang tôi như tụt xuống đáy vực sâu...

Tầm 4 giờ sáng, tôi tỉnh dậy trong lúc đang ú ớ gọi hắn trong mơ. Chỉ lo lắng hắn có việc gì. Rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ vẫn bình thường.Tôi quyết định thức để nắm bắt tình hình tốt hơn.

Bố mẹ đi tới con phố xảy ra tai nạm ngay từ nửa đêm để tránh bị mất dấu, thu thập lời khai thay cho cảnh sát để thông tin nhanh nhạy hơn. Bắt buộc phải tìm cho ra kẻ lái xe tải đâm hắn xuống kênh đào.

Huyết áp, nhịp tim ổn định. Chỉ là, vẫn phải thở thông qua bình ô xi. 

Tôi cầm lấy tay hắn, yên lặng nhìn.

"Nam, làm ơn! Tỉnh dậy đi..."

...

...

...

...

_____________Black An.Jell_______________

Rồi tôi mừng rỡ khi ngón tay út của hắn khẽ động, chạm vào tay tôi.

Tôi vội chạy ra ngoài gọi người, bác sĩ phụ trách bước vào nhanh chóng, kiểm tra một số thứ cần thiết, bảo với tôi tiếp tục để ý, không nên lơ là, khoảng chút nữa là hắn sẽ tỉnh.

Tôi cười, thở phào nhẹ nhõm: "Bác sĩ nói, mày sắp tỉnh rồi. Mày làm tốt lắm! Nên đừng dọa tao nữa, dậy đi."

Vừa dứt lời, tôi thấy tay mình dường như bị nắm chặt hơn. Ngạc nhiên, tôi đưa tay lên vuốt mặt một lần, căng mắt lên nhìn.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, thều thào, cố nặn ra nụ cười yếu ớt trấn an tôi: "Tao tỉnh rồi đây!"

Tôi sung sướng tới độ không cần nghĩ ngợi gì, nhào vào ôm chặt lấy hắn, bật khóc.

Hắn vỗ vỗ vai tôi, trưng ra vẻ mặt bất cần đời: "Không sao rồi mà, yên tâm đi"

Bố mẹ bước vào, cười vui vẻ, nhắn tôi ra ngoài ăn chút gì đó. Chắc hai người có việc cần nói riêng với hắn. Tôi hỏi hắn một vài câu, xách ví, bước ra ngoài.

Thở phào một hơi. Cảm giác một ngày vừa xong nặng nề khó tả... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play