Katey bỏ bữa trưa, nhưng nhận ra thật ngu ngốc làm sao khi nàng đang cố gắng để tránh xa Boyd.Anh đang lén theo nàng, dù thế nào đi nữa, ít nhất là khiến nàng không thể quay đi mà không phát hiện thấy anh ở gần.Không biết làm sao anh đã khiến nàng đồng ý chơi một ván cờ.Boyd đem đến cho nàng một cuộc cạnh tranh chớp nhoáng ư? Nàng không có khả năng hạ thấp anh bằng những lời nói khinh miệt nữa nên nàng sẽ đánh ngục anh bằng bàn cờ?

Nó hóa ra là một trải nghiệm thích thú kéo dài hầu hết buổi chiểu.Judith đứng bên cạnh nàng và thì thầm những nước cờ nàng có thể đi.Boyd buộc tội Katey gian lận bởi vì điều đó!” Ai đang chơi với anh vậy?”anh hỏi chỉ ra vấn đề.”Em hay Judy?”

“Đang lo lắng à?”Katey cười khi nàng ăn được quân mã thứ hai của anh, để lại anh bất động bởi sự trả thù trừ khi anh cũng muốn mất quân hậu của mình.”Judith chỉ đang thừa nhận chiến thuật của tôi đang có hiệu quả.Cô bé và tôi dường như là suy nghĩ giống nhau.”

Liếc nhìn từ Katey sang Judith, anh kêu lên,”Chúa tôi, hai người bọn em thậm chí giống nhau cả đến nụ cười.Thế có thể giúp bác thay vào đó được không , Judy?Bác là người đang thua ở đây.”

Đứa trẻ cười khúc khích, nhưng đứng yên ở nơi cô bé đã đứng.Và Boyd chứng tỏ là anh không đang thua chút nào khi anh ăn quân hậu của Katey bằng 4 nước đi sau đó.Và điều đó đã kết thúc trận đấu.Khi quân hậu mất, tất cả mọi hy vọng cũng đi cùng với nó.

Boyd đã chơi rất nhanh!Katey không thường như vậy.Tất cả những ván cờ trước kia của nàng là với mẹ nàng, và chơi một cách thong thả như một thú vui cho qua thời gian.Nhưng nàng không nên ngạc nhiên bởi lối chơi của Boyd.

Nàng đã cảm thấy sự công kích tự nhiên vào ngày đầu tiên nàng gặp anh khi nó đã rất rõ ràng rằng anh sẽ theo đuổi nàng.Người đàn ông đã áp đảo nàng lúc đó, nhiều đến nỗi nàng đã đặt một dấu chấm hết bằng một người chồng hư cấu.Nàng đã nghĩ nàng đã có khả năng tốt hơn để điều khiển những sự tán tỉnh loại đó lần này, nhưng hình như là không, ít nhất không với Boyd.

Nhưng bởi vì sự công khích của anh lúc này tập trung vào một trò chơi, và Katey đang hài lòng với bản thân mình quá nhiều để kết thúc nó.Anh thắng ván đầu tiên và họ ngay lập tức bắt đầu một ván khác.Và anh tiếp tục theo cách của anh để làm nàng sao lãng và giữ nàng không tập trung, tất cả đã được tính toán.Có nhiều tiếng cười, và cuối cùng nàng nhận ra rằng không nên như vậy.Cờ vua là một trò chơi nghiêm túc, nhưng anh đã khiến nó vui hơn là Katey đã từng chơi nó.

Nàng không chính xác là đánh ngục anh chỉ một ván trong 3 ván, nhưng những chiến thẳng của anh khó khăn, nên trò chơi đã gần đủ làm thỏa mãn nàng.

“Ai đã dạy em chơi cờ vậy?”cuối cùng anh hỏi nàng khi anh sắp xếp những quân cờ.

Bữa tối đã được thông báo, và anh đưa cánh tay ra để hộ tống nàng đến phòng ăn.Nàng cầm tay anh mà không suy nghĩ, qua thư giãn trong sự bầu bạn của anh để nhớ rằng nàng không nên chạm vào anh.

“Mẹ tôi, “nàng nói.”Chúng tôi thường chơi một hoặc hai lần một tuần vào buổi tối.”

“Em đã thua bà ấy rất dễ dàng?”

Nàng phì cười.”Anh gọi đó là dễ dàng ư? Tôi gần như đã thắng anh cả 3 ván!”

“Gần như chưa bao giờ được tính đến – ngoại trừ như thế này.”

Anh giải thích “điều này” là gì khi anh kéo riêng nàng đến bên cạnh ô cửa, ra khỏi tầm nhìn của bất cứ ai trong đại sảnh, và nàng lại ở đó với mỗi cánh tay anh ở hai bên người nàng, lưng nàng áp vào tường.Judith đã chạy đi một mạch.Giờ họ ở một mình trong căn phòng.Và trong lúc anh không thực sự đang chạm vào nàng, nàng cảm thấy anh sẽ làm vậy bất cứ lúc nào.

“Đừng,”nàng nói- hoặc nàng có nói vậy?Nàng đang nhìn chằm chằm vào miệng anh,nín thở chờ đợi nụ hôn của anh khi anh chầm chậm nghiêng lại gần nàng hơn.

“Katey?”

Tiếng Judith gọi từ phía đại sảnh để xem xem điều gì đang giữ chân nàng.Boyd thở dài và bước xa khỏi nàng.Sau đó anh kéo tay nàng trở lại cánh tay anh và tiếp tục hộ tống nàng đến phòng ăn như thể là anh không gần như đã hôn nàng.

Katey hoài nghi.Anh nghĩ là nàng đã tha thứ cho anh rồi ư?Anh dường như chắc chắn đang cư xử như thế là có một sự giàn xếp trước.Ngày hôm nay không một lần anh đề cập đến sự ân hận của anh, nhưng bởi vì nàng cũng đã không đề cập một lần nào đến sự việc đó, nên anh có thể đang giả bộ là như vậy.Anh giả bộ quá dễ dàng, nàng tự nhủ, kể cả là những điều lố bịch…

“Boyd,”nàng bắt đầu.

Nhưng họ đã đi tới phòng ăn, và điều nàng sẽ nói không thể nói bây giờ được với những người nhà Malory đã tụ họp ở đó.Nhưng anh đã nói một lời khác đúng lúc đó.

“Ngồi bên cạnh anh chứ?”anh thì thầm.

Katey rút tay mình ra khỏi cánh tay anh và nói đơn giản,” Không,” khi nàng di chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh Judith lần nữa, thích hơn là 2 chỗ trống hai bên bàn.Nàng thấy rằng Boyd giờ hơi cau mày khi anh lấy một trong hai chiếc ghế phía bên đối diện với nàng.Điều đó quá dở.Anh cần nhớ điều nàng đã nói với anh tối qua ngay tại chính căn phòng này, và giờ đây họ lại quay trở lại với điều đó, có lẽ anh sẽ nhỡ.Chỉ bởi vì nàng đã có chút thoải mái với anh hôm nay vì lợi ích của những người nhà Malory không có nghĩ là có bất cứ điều gì thay đổi.

Nàng thề phớt lờ anh suốt phần còn lại của buổi tối.Điều đó sẽ được nàng làm rõ.Và điều đó sẽ thực hiện được nếu ánh mắt của nàng không bị kéo về phía anh rất thường xuyên.Nên nàng bắt đầu một cuộc nói chuyện với Jason Malory , để giữ sự chú ý của nàng hướng xa khỏi Boyd.

Nàng đã không có can đảm vào tối qua để hỏi Jason về những người hàng xóm của ông.Người đàn ông to lớn đã hăm dọa nàng quá nhiều với cái nhìn nghiêm nghị và tính khí trầm lặng của ông ngày hôm qua.Ngài ấy có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh lá cây giống như 2 người em trai James và Edward – chỉ có Anthony là tóc đen và mắt xanh sẫm hơn.Dân Gypsy nhìn trông như vậy.Judith đã cố gắng đảm bảo với nàng rằng Jason chỉ là một bạo chúa ở nơi mà những ông em trai của ngài ấy có liên quan đến,rằng ngài ấy như là một con gấu lớn, âu yếm với phần còn lại của gia đình.Điều đó có phải là thật hay không, hôm nay ngài ấy thân thiện hơn nhiều, đã nói chuyện với nàng vài lần, và thậm chí đã đứng với cánh tay ôm lấy Judith và xem trận đấu cờ một lúc.Nên nàng hỏi ngài ấy điều ngài ấy có thể nói với nàng về gia đình Millard.Không may thay, nó không được nhiều lắm.

“Chúng ta chưa bao giờ thực sự kết bạn ở vùng quê này,”ngài ấy nói với nàng, sau đó thêm vào với một nụ cười toe,”Không phải là chúng ta đã bị cuốn đi bởi những vũ hội bên ngoài nơi đây.Nhưng chúng ta cũng không phải là một phần của vòng quay London.Ta cũng không, nhưng tất cả em trai của ta đều ở đó, và ta không nhớ chúng từng nói đến những người nhà Millard như một phần của đám đông đó.Ta nghĩ nhà Millard được quý mến ở Gloucester, ít nhất đó là nơi ta nghe bà ngoại Sophie của cháu ở, trước khi bà ấy kết hôn với một bá tước, nên phần lớn cuộc sống của họ đã hòa nhập cùng với thành phố đó.”

“Ngài biết mẹ cháu, Adeline chứ?”

“Ta e rằng ta không thể nhớ đã từng gặp quý cô Andeline.Có tin đồn là bà ấy đã kết hôn với nam tước nào đó ở Continent.Không phải vậy sao?”

“Không phải.”

“Chị gái của bà ấy , Letitie, ta ngờ ngợ nhớ rằng thỉnh thoảng trông thấy ở thị trấn Havers khi ta trẻ hơn.Thực sự , giờ đó là điều ta nhớ, ta thường nhìn thấy bà ấy khá thường xuyên.Dường như mọi lần ta đến thị trấn và quay lại, bà ấy đã ở đó, đang đi mua sắm vài thứ hoặc làm điều gì đó.Bà ấy từng là một cô gái thân thiện.Luôn luôn dừng lại nói vài câu với ta.”

“Đã từng là?”

“Nếu bây giờ ta tình cờ gặp bà ấy, bà ấy hoàn toàn làm mất mặt ta.Bởi vì lý do gì đó, bà ấy chưa bao giờ kết hôn.Điều đó khiến bà ấy khá khó chịu, hoặc là điều đó dường như là sự nhất trí chung.Thật kì cục, ta có vài ký ức về cô gái thân thiện, nhưng cô gái gay gắt này thì ta nhớ rất rõ.Ta cho rằng một người khó chịu thì thường nổi bật trong tâm trí của người khác.”

Đó là một chút thông tin nhiều hơn mẹ của Katey từng cho nàng biết,bao gồm cả tên những người họhàng của bà.”Cha của mẹ”hay”bá tước”hay”mẹ của mẹ” là điều mà Andeline luôn nhắc đến họ, và bà chưa bao giờ đề cập đến một người chị!Và Katey sẽ gặp họ vào ngày mai.Tràn đầy hy vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play