“Well, trời ơi, James, anh có thể cho chúng em vài dấu hiệu báo trước mà,”Anthony nói với vị khách mới đến.”Anh trở lại thành phố khi nào vậy?”
“Vừa mới chiều này thôi.”
Nhiều việc bất ngờ xảy ra cùng một lúc.Jeremy lao qua căn phòng và ôm lấy người đàn ông to lớn tóc vàng bằng một cái ôm chặt.Cái ôm đó chắc chắn sẽ đánh bật mạnh một người đàn ông mảnh khảng về phía bên ngoài căn phòng, nhưng không phải người đàn ông này,đó là một việc tốt, bởi vì ông ta không đi một mình.Đang đi vào phòng khách phía bên phải ông là một người phụ nữ và một đứa bé.
Katey hấp tấp tránh khỏi lối đi.Người đàn ông to lớn có lẽ nhìn trông rõ ràng là đe dọa, nhưng rõ ràng là ông ấy không phải vậy, và thậm chí còn rõ ràng hơn, ông ấy là một thành viên khác của gia đình Judith.Judith cũng lao qua căn phòng,nhưng để ôm cô gái nhỏ đã đi vào với cha mẹ của cô bé và kéo cô bé sang một bên để bắt đầu thầm thì vào tai cô bé.
Người phụ nữ đi vào cùng với họ-trời ơi, và lại là một người đẹp khác!- đang đi quanh căn phòng để ôm mọi người, như thể bà đã không gặp họ nhiều tháng rồi.Và có lẽ rằng đó chính là trường hợp này, nàng nghĩ, khi nàng nghe thấy Anthony hỏi người đàn ông tóc vàng tên là James.
“ Chuyến đi đó mất bao lâu?”ngài ấy hỏi.”Anh có tìm thấy Drew ?”
“Đúng vậy, và Gabrielle Brooks cùng với cậu ta như bọn anh đã nghi ngờ.Bọn anh đã không nghĩ rằng cô ấy là người đã trưng dụng đội tàu của cậu ấy.”
“Cô ấy thực sự đã ăn trôm nó ư?Như thế nào?”
“Cô ấy có vài sự giúp đỡ từ đội thủy thủ trung thành của cha cô ấy.Và cô ấy đã liều lĩnh.Họ gửi lời của cô ấy tới rằng cha của cô ấy đang bị giữ làm tù nhân trong một nhà giam của những tên cướp biển xấu xa ,những kẻ đã từng giao thiệp với ông ấy.”
“Nhưng tại sao cô ấy lại trộm nó chứ?Không phải Drew đã hộ tống cô ấy trong lúc cô ấy ở London sao?”Anthony hỏi.”Cô ấy có thể chỉ cần hỏi cậu ta để đưa cô ấy đến Caribbean, không phải sao?”
“Chú không nhớ rằng vụ scandal về Gabby xảy ra ngay đúng trước khi cô ấy rời đi à?”Vợ James hỏi Anthony .”Drew chịu trách nhiệm về vụ đó, nên cô ấy đã không hỏi anh ấy bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện đó.”
”Ah, một phụ nữ giận dữ với những ý muốn trả thù,”Anthony suy đoán với một nụ cười toe toét hiểu biết.”Em hoàn toàn có thể hiểu.”
“Chú có thể tưởng tượng,”James khô khan nói.”nhưng họ đã dàn xếp xong một cách qua loa những điểm khác biệt của họ vào lúc chúng tôi tìm thấy họ.”
“Nên sau cùng Drew không cần giải cứu gì hết?”
“Không thể tin được.Nhưng cha của Gabby vẫn làm, và đó là một trấn chiến lớn nếu tôi nói về nó, phải kéo ông ta ra khỏi chỗ ẩn náu của những tên cướp biến đó.Xin lỗi, chú đã bỏ lỡ mất trò vui rồi, ông già .Chú sẽ thích nó đấy.”
“Drew quay trở lại với anh à?”Roslynn hỏi.
“Không, cậu ta sẽ ở lại Caribbean một khoảng thời gian.Bọn anh đã dự đám cưới của cậu ta trước khi bọn anh nhổ neo về nhà.”
Anthony cười.”Đừng nói với em, giờ có nhiều hơn những tên cướp biển ở trong gia đình của anh đấy?”
Điều đó đã khiến cho ngài ấy nhận được một cái nhìn chừng chừng từ người đàn ông tóc vàng đẹp trai và Katey bất ngờ thay đổi ý nghĩ của mình.James Malory hoàn toàn đầy đe dọa.Có thể là nét mặt làm chết người?
“Đừng có lố bịch như vậy, họ cũng là gia đình của chú mà.”James đáp.
Anthony cũng rất can đảm hoặc là ngài ấy đơn giản là không để ý đến cái nhìn chừng chừng khác của người đàn ông đó, bởi vì ngài ấy đã nói với một nụ cười toe toét,”Em lại có ý kiến khác, ông già.Anh với 5 tên anh rể thô lỗ của anh, không phải em.”
“Và cháu gái của chúng ta đã kết hôn với 1 trong những tên đó,”James chỉ ra.(anh Anthony này đến lúc này vẫn còn đùa được.Sau này con gái mình cũng cưới một trong những tên đó xem lúc đó ai lại cười ai đây ^ ^)
“Chết tiệt thật, em quên mất hắn ta,”Anthony càu nhàu, sau đó đặt một cánh tay vòng quanh đôi vai rộng của anh trai ông ấy để hướng James về phía Katey.”Well, đến đây và gặp vị anh hùng của Judy đi nào.Anh đã nghe chuyện gì đã xảy ra chưa?Em biết là Judy đã vội vàng đến gặp Jack ngày cái ngày sau khi con bé về nhà.”
“Đúng vậy, Jack đã nói với bọn anh không ít hơn 10 lần.Bọn anh đã nghe đến thuộc lòng rồi!Nhưng chú biết là con bé sẽ xâu chuỗi những ý kiến của con bé lại với nhau như thế nào khi con bé bị khích động mà.”
“Quả thực là vậy.”Anthony đảo tròn mắt.”Judy cũng làm giống như vậy.Con bé không lấy thói quen đó từ em!Em thề là chúng ta chưa bao giờ bị kích động như thế khi chúng ta ở tuổi đó.”
“Chúng ta không phải là những cô gái,”là câu trả lời khôi hài của James.Nhưng sau đó với một sự chú ý đúng mực, ngài ấy thêm vào,”Xin lỗi anh đã không ở đây để giúp, Tony.”
“Đừng lo nghĩ, ông già.Con trai anh và anh rể anh đã lấp kín sự sành sỏi của anh.Và nó đã qua rồi, tạ ơn Chúa, nên không cần phiền lòng về điều đó.”
Khi họ tiến đến gần Katey, Anthony đã giới thiệu.Dù là James Malory không cao hơn cô nhiều mấy, khi ngài ấy ôm choàng lấy cô với đôi cánh tay rắn chắc- ngài ấy thực sự đã ôm cô!- cô cảm thấy rất, rất nhỏ bé.
“Chúng tôi nợ cháu,”James nói với cô.”Cháu đã giúp đứa cháu gái yêu quý nhất của ta, người cũng là đứa con gái của người bạn thân thiết nhất của ta.Nếu cháu cần bất cứ điều gì, Katey Tyler, bất cứ điều gì, cháu hãy đến tìm ta.”
Nàng không ngờ là ông hoàn tòan thành thật.Và nàng đã có một cảm giác”Bất cứ điều gì’Thực sự có nghĩa là bất cứ điều gì, thậm chí là loại nguy hiểm.Vợ ông, “George”, tham gia vào cùng với họ ,thêm vào những lời cảm ơn của bà.Và lắng nghe chúng, Katey đã có cảm giác rằng trong khi James Malory có thể dễ dàng là một mối nguy hiểm với vài người, nhưng bạn bè ông và gia đình ông chắc chắn không phải sợ ông, và Katey thì ở trong nhóm sau cùng, điều đó đã xua đi một chút hốt hoảng mà nàng đã cảm thấy mới đây khi ông ấy đến.
Nhiều hơn một người đã đến cùng với James và gia đình ông ấy, nhưng người đó chậm chạp đi qua cửa.Không may thay người đàn ông đó lẻn đi ra phía sau Katey.Nếu nàng có một chút báo trước, nàng có lẽ đã không trở thành một kẻ ngốc.
“Bà Tyler?”
Nàng quay lại đối mặt với Boyd Anderson.Với sự chế nhạo nhiều nhất mà nàng đã từng tập hợp được, nàng nói,”Ah, nếu đó không phải là người đàn ông đã bắt những tên trộm thoát khỏi sự vô tội.Đó là một điều hổ thẹn của nhà Malory khi gọi một kẻ đê tiện như anh là họ hàng.”
Xấu hổ, anh nói,”Tôi đến để xin lỗi bởi vì đã không tin em.”
“Lời xin lỗi bị từ chối,”nàng lạnh lùng đáp.”Giờ thì đi đi.”
“Làm ơn-“
“Làm ngơ chẳng khác gì là ngu ngốc cả?”nàng cắt ngang với chút lòng thương xót.”Vậy thì để tôi xem liệu tôi có thể hiểu được anh không.Anh có thể quỳ xuống cầu xin tôi, và sẽ không còn bất hòa nữa.Anh, thưa ngài, là một tên ngốc!”
Anh đã quý gối xuống. Nàng khịt mũi, giữ lấy khẩu súng của mình, và bắn anh.Nàng bắn trượt, dĩ nhiên, nhưng thật tuyệt khi nhìn thấy anh sợ hãi.
Không may thay, tất cả những điều đó chỉ xảy ra trong trí tưởng tưởng của nàng sau đấy và không phải trong căn phòng đầy cả tá người làm chứng.Boyd đã khiến nàng ngạc nhiên.Nàng quay lại để đối mặt với anh với một tiếng thở hổn hển.Anh ăn mặc thanh nhã hơn lần cuối nàng nhìn thấy anh, trong một cái áo vét được may đo vừa khít với đôi vai rộng của anh, một cái cavát màu trắng, bằng ren thắt ở cổ, mái tóc nâu với những lọn xoăn màu vàng lộn xôn một cách hợp thời trang.Nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này không làm nàng nín thở; thay vào đó bản năng tự bảo vệ mình của nàng đã thắng cảm giác của nàng, và nàng ngắt lời,”Đừng nói với tôi!Anh đừng tự đánh liều lại gần tôi .Thực sự thì-“
Nàng quay sang Ngài Anthony, người giờ đang cau mày khi ngài ấy liếc về phía 2 người họ.Nàng cảm thấy màu ửng hồng rất nóng trên đôi má của nàng bởi vì người nhà Malory không thể chịu đựng được khi nghe thấy nàng rất thô lỗ với người họ hàng của họ.Nàng đơn giản không thể ở lại đây lúc này nữa.
“Cháu xin lỗi, nhưng cháu cần rời khỏi đây ngay lập tức,”nàng nói với nữ chủ nhà.”Cảm ơn lòng mến khách của bà.”
Nàng không cho anh một cơ hội nào để đáp lại, không dừng lại dù chỉ một lúc trên đường ra cửa, chỉ lâu đủ để cúi xuống và ôm Judith và nói thầm với cô bé,”Chị sẽ trở lại thăm trước khi chị khởi hành, nhưng bây giờ chị phải đi.”
Nàng gần như đã đi tới cửa trước, nhưng Boyd đã theo sát gót nàng.Tay anh trên cánh tay nàng ngăn nàng lại và bắt nàng trở lại đối mặt với anh.
“Katey, em hãy để anh giải thích.”
“Hãy bỏ tay anh ra khỏi người tôi!”Nàng nhìn chằm chằm xuống cho đến khi Boyd rút tay ra, sau đó nói với anh,”Tôi không có bất cứ điều gì để làm ngoại trừ phớt lờ anh, đó là điều rất dễ làm.”
“Em làm ơn hãy lắng nghe anh –“
“Như anh đã lắng nghe tôi ư?Anh đã kéo lê tôi qua vùng quê chống lại ý muốn của tôi- à tôi có thể thêm vào, là trong một cơn bão.Anh đã cư xử thô bạo với tôi, khóa tôi ở bên trong một căn phòng, trên hết là không lắng nghe tôi dù chỉ một lần!”
“Có lẽ anh đã không cư xử đủ thô bạo với em, bởi vì em đã xoay sở để trốn thoát,”anh nói với một tâm trạng thất vọng.”Anh đã có thể trói em lại trong căn phòng đó, nhưng anh đã không làm vậy.”
Nàng thở hổn hển phẫn nộ.”Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ miễn tội cho anh ư?Tôi không thể tin được.Tôi từng nói với anh, nhưng không hơn nữa.Tuy nhiên, tôi sẽ cho anh chính xác sự lịch sự giống như anh đã dành cho tôi.Dù thế nào anh sẽ nói chuyện với một đôi tai điếc.Không phải điều đó đã trở thành như vậy sao?”
Nàng vui sướng nhìn thấy ít nhất một sắc hồng nhẹ trên đôi má của anh, nhưng hơn tất cả nàng đã đứng ở đây để trông thấy nó.Nàng quay đi và lao ra khỏi cửa.Nàng nghe thấy anh gọi tên nàng lần nữa,thực sự là hét lên, nhưng nàng không dừng lại và còn chạy xuống phía bậc thang xa hơn. Chiếc xe ngựa mà Ngài Anthony đã gửi đến để đưa nàng đến vẫn ở phía trước căn nhà, và quan trọng hơn nàng đã ở trong nó và trên đường trở lại khách sạn của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT