Katey nhanh chóng cưỡi ngựa quay trở lại Northampton mặc dù trời đang mưa.Nửa quãng đường mà nàng đã đi, nàng đã phải cưỡi ngựa bên ngoài cơn mưa.Mặc dù con đường phía trước nàng đã hoàn toàn khô ráo,những đám mây cuộn lại dày đặc nhưng không vỡ ra.Và trong lúc những đám mây không u ám như chúng đã như vậy xa hơn về phía Nam, cơn mưa vẫn có thể hướng về phía Bắc và lại mưa như trút xuống nàng.Nhưng điều đó là điều lo lắng nhỏ nhất của nàng.
Những đám mây dông tố có lẽ dường như nó đến muộn hơn là nó đã , nhưng ngày hôm nay gần như là đã trôi qua.Đó không phải cách mà nàng có thể đến tụ họp với những người hầu của mình cùng với đồ đạc của nàng và tiến tới London trước khi trời xẩm tối.Nàng hoảng sợ khi lại đi trên con đường này theo cách nào đó lần nữa bởi vì nàng không muốn mạo hiểm tình cờ gặp lại Boyd nữa.
Nàng đã gây trở ngại cho anh bởi vì đã mang con ngựa của anh đi, nên nàng không mong đợi anh ở ngay phía sau nàng.Nhưng nàng cũng không mong anh từ bỏ và trở về nhà.Anh đã chứng tỏ là quá ngoan cố với điều đó.Nhưng anh sẽ không tìm thấy nàng ở Northampton lần nữa đâu.Nàng sẽ bỏ con ngựa của anh lại đó để anh tìm thấy, không phải bởi nàng cảm thấy ít tội lỗi hơn khi nàng mang nó đi sau những gì anh đã làm, nhưng nàng không cần nó thêm nữa một khi nàng lại ngồi trên cỗ xe của mình – thẳng tiến theo một hướng nào đó khác.
Nàng đã tạo ra một cảnh tượng mới mẻ khi cưỡi ngựa vào trong thị trấn ẩm ướt và bẩn thỉu, đang mặc trên người một cái áo khoác đàn ông.Ngay cả mái tóc của nàng cũng tuột ra , và nàng không phí thời gian cho việc dừng lại để thắt lại nó.Nàng có lẽ nên làm vậy.Nàng đang thu hút quá nhiều cái nhìn tò mò, mặc dù điều đó có lẽ là bởi vì bắp chân của nàng đang lộ ra.Bối rối , nàng xuống ngựa để có thể che chân mình lại.
Dẫn con ngựa đi phía sau mình, Katey đi về phía khu chợ của thị trấn, điều đó nhắc Katey nhớ là nàng hiện giờ đói như thế nào.Chợ đã đóng khi đêm xuống, không phải là nàng không có đồng tiền nào để mua thứ gì đó.Nhưng một vài khách hàng vẫn đang mua đồ cho mình, và một phụ nữ đang hét lên với người bán trái cây đứng khi Katey đi qua.
“Ông hãy chỉ cho tôi hướng đi về phía bến tàu gần nhất đi!”
“Tôi đã nói với bà rồi, bà thật là gàn dở, chúng tôi không có bến tàu nào cả.”
“Tôi không có gì để đưa cho ông cả, nhưng hãy chỉ đường cho tôi đến thị trấn gần nhất được không?Tôi đã nói là chồng tôi đang cố gắng giết tôi chưa?Tôi phải rời khỏi đây, ông hiểu không?”
Katey dừng lại trên đường.Nàng không chỉ đang nghe thấy một tiếng hét đáng chú ý.Đó có phải là người phụ nữ Scotland mà nàng, Grace, và Judith đã dành nửa buổi sáng để cố gắng làm lạc không?Chỉ nhìn thấy phía sau người phụ nữ, nàng không thể chắc chắn được.Nhưng với 2 lần bị buộc tội bởi Boyd là vợ của Geordie Cameron, giờ nàng đang mang cái tên kẻ đã bắt cóc Judith.Và ở đây có một người phụ Scotland nữa đang cố gắng trốn thoát khỏi chồng của bà ta, điều đó khiến nàng nghĩ đến những điều mà Boyd đã đề cập về việc Anthony Malory đã đánh Cameron bất tỉnh bởi vì những điều mà vợ của hắn ta đã làm.
Katey không thực sự có vài nghi ngờ lúc đó, đó là lí do vì sao mà nàng dừng một cậu bé đang chạy qua nàng lại và nói thầm vời cậu bé để đi tìm cảnh sát.Nàng sẽ giữ bà Cameron ở trong tù cho đến khi anh đến, và nàng tức giận đủ để không quan tâm nàng làm điều đó như thế nào.Người phụ nữ đó đã bắt cóc và ngược đãi một đứa trẻ, và nếu không bởi bà ta, kí ức của Katey về Boyd Anderson sẽ không hoàn toàn bị xụp đổ như lúc này.Người phụ nữ này sẽ không thể bỏ đi sau tất cả những rắc rối mà bà ta đã gây ra mà không phải trả giá nếu như Katey có thể giúp được.
Nàng đến gần người phụ nữ từ phía sau.”Bà Cameron?”
Người phụ nữ Scotland quay ngoắt ra sau ngay lập tức.Katey gần như đã cười vì người bán trái cây đã nhanh chóng làm sao đi về hướng đối diện để tránh xa khỏi người khách phiền nhiễu.Và Katey không gặp vấn đề gì mà không nhận ra bà ta ngay.Tóc bà ta vẫn rối bù bởi gió, và đôi mắt bà ta cũng có một cái nhìn hoang dại như vậy.
“Làm thế nào mà cô biết tên tôi?”bà ta hỏi với một giọng đầy cảnh giác như bà ta đã sử dụng với người bán trái cây.”Từ quán trọ?Chúng ta đã thuê phòng ở đó, mặc dù chúng ta không nên trả tiền để quay lại đó.Có một cái khóa cửa đã bị hỏng!”
Katey thấy rõ người phụ nữ không nhận ra nàng, nhưng điều đó không làm nàng ngạc nhiên.Quần áo của nàng ướt đẫm và nhếch nhác, tóc nàng ẩm ướt và rối bới, Katey trông không giống như nàng sáng nay, và thực tế, nàng có lẽ trông lôi thôi như người phụ nữ Scotland này.
“Tôi không đến từ quán trọ.”
Mặc dù vậy,Katey không chỉ ra nàng là ai.Nàng cần giữ người phụ nữ này lại cho đến khi cảnh sát đến, và lôi kéo bà ta vào một cuộc nói chuyện dường như là cách tuyệt nhất để làm.
Bà Cameron liếc mắt nhìn Katey.”Vậy thì cô biết tôi từ đâu?Cô dường như quen tôi- tôi không thể nhớ được.Nếu cô có thể nói với tôi bến tàu gần nhất ở đâu, tôi sẽ cảm ơn cô lắm.Nếu không thì tôi phải tìm vài người khác có thể.”
Phán đoán thông thường là hướng đến bờ biển gần nhất, nhưng Katey chỉ nói,”Tôi sợ là tôi không thể giúp được bà.Tôi không quen thuộc với đất nước này.”
Người phụ nữ Scotland khịt mũi thiếu kiên nhẫn.”Vậy thì tôi không có thời gian để mà lãng phí với việc tán ngẫu với cô.Chúc một ngày tốt lành.”
Thú vị làm sao bà ta đã sắp đặt điều đó, như thể những lời bà ta nói là những lời duy nhất có ý nghĩa.Và bà ta đã liếc mắt nhìn với vài người khác ở xung quanh để bắt chuyện với bà ta để đạt được mục đích của bà ta, chỉ phướng hướng.Nhưng Katey cần giữ bà ta nói chuyện.Nàng thích chờ để kết tội bà ta cho đến lúc cảnh sát đến đây để bắt giữ bà ta.
“Bà vội gì vậy?”
“Không có gì mà-“
Katey cắt ngang lời bà ta,”Tôi thực ra đã nghe thấy bà nói chuyện với người bán trái cây là bà đang chạy trốn khỏi người chồng đang quyết tâm giết chết bà phải không?Điều đó hơi cường điều thì phải.”
“Điều đó hoàn toàn là sự thật, thưa cô.Ông ta đang lên kế hoạch cho một trận đánh đập trong cái đầu gàn dở của ông ta.Tôi vừa mới nhận ra điều đó.Và giờ ông ta muốn mang nó đến cho tôi.”
“Mang đến vì điều gì cơ chứ?”
”Đó là do ông ta đã đổi lỗi cho những gì mà tôi đã làm.Đuổi theo tôi xuống dưới con đường, ông ta đã làm vậy,chết tiệt là ông ta sẽ giết được tôi trước khi Mal-er, trước khi bọn họ chạm tay được đến tôi như là đã làm với ông ta.Nhưng mà, đây không phải là chuyện của cô và tôi đã hết thời gian rồi.Geordie sẽ cưỡi ngựa vào trong thị trấn bất cứ khi nào.”
Bà ta bắt đầu bỏ đi.Katey liếc nhìn đầy lo lắng phía sau nàng, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào của cảnh sát cả, hay cậu bé mà nàng đã nhờ đi nhắn hộ nàng.
“Chờ đã, Bà Cameron.Tôi nhìn bà quen quen là bởi vì bà đã dừng tôi lại trên đường sớm nay.Bà đang tìm kiếm con gái bà,và cả 2 chúng ta đều biết đó là một lời nói dối.Bà không có một cô con gái nào cũng như tôi biết vậy.”
Bà Cameron quay ngoắt lại.Lúc này nét mặt bà ta đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở thành tức giận khi bà ta chỉ tay vào vai Katey.”Vậy là mày đã lấy trộm con bé khỏi tao phải không?Đáng nhé giờ này tao đã có một khoản tiền lớn nếu không phải do mày.Con bé ở đâu?”
“Cô bé đã quay trở lại với gia đình của cô bé rồi, nơi mà bà sẽ không được chạm bàn tay tham lam của bà lên cô bé lần nữa.Cảnh sát đang trên đường đến để bắt bà.Bà thực sự nghĩ rằng bà sẽ bỏ đi được sau tất cả những chuyện xảy ra ư?”
Katey cố gắng để cản người đàn bà đó khỏi bỏ chạy, nhưng bà Cameron quả thực nhìn rất lo lắng, sau đó đã khiến Katey ngạc nhiên bởi điều bà ta nói,”Đúng, đó không phải là ý kiến tồi.Nhà tù sẽ là một nơi an toàn để tôi trốn khỏi Geordie, tôi nghĩ vậy.”
Katey nghĩ rằng Geordie Cameron có lẽ đã mất trí rồi mới kết hôn với người phụ nữ này, nhưng nếu ai là người thực sự điên rồ, thì đó là nàng.
“Vậy thì đi thôi,”Bà Cameron tiếp tục, và bà ta chộp ngay lấy tay của Katey để bắt nàng đi với bà ta.”Đi tìm những cảnh sát của cô chứ?Tôi sẽ cần cô nói rằng tôi có tội.Họ có lẽ không tin tôi nếu chỉ có tôi nói vậy.”
Điều đó thật đáng ngờ, nhưng Katey mong được làm nhiệm vụ này.Nàng không mong người phụ nữ này cứ khăng khăng về nó và hăm hở đưa họ đến trụ sở cảnh sát.Và đây là một điều tốt nhất mà nàng phải làm, bởi vì Katey đã phát hiện ra cậu bé mà nàng đã nhờ chuyển lời nhắn đến cảnh sát đang chơi ở cuối góc phố với một con chó.Một đồng xu có thể khiến một cậu bé làm việc mà nàng yêu cầu, nhưng không phải cậu bé này, cậu bé đơn giản phớt lờ yêu cầu của nàng!
Nàng vẫn nghi ngờ động cơ của người phụ nữ Scotland này.Có thể bà ta thực sự thích một nhà giam hơn là đối mắt với người chồng giận dữ của bà ta?Hình như là vậy.Nhưng thay vào đó nàng lại tự hỏi là tại sao bà Cameron lại khăng khăng rằng nàng phải đi cùng với bà ta chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT