“Cậu đi nghỉ trước đi, đến bữa tối tôi sẽ người mời cậu đến nhà chính dùng cơm.” Lôi Môn nói xong liền lui ra.
Phương Dạ Bạch lạnh lùng nhìn tòa thành lạnh lẽo như băng này, nghĩ:
Liệu cái nhà này có bao nhiêu người chờ mong anh lớn lên, trở về đây? Ở
Đài Loan năm năm, khi trở về câu đầu tiên ba nói với anh không phải nhớ thương ấm áp, mà là: “Tìm được bí mật của hoàn đồng chưa?”
Đây là cha của anh, điều ông ta quan tâm chỉ có lợi ích của nhà họ Phương chứ không phải là con trai của mình.
Ở nhà họ Phương, không có cái gọi là tình thân.
Càng nghĩ tâm trạng anh càng xuống dốc, quay người lại phát hiện Tiểu Ngũ đang nhìn anh.
Ánh mắt cô hờ hững, bình tĩnh và yên ổn, trong trí nhớ của anh, cô luôn
nhìn anh như vậy: ung dung, nghiêm túc, không né tránh. Ánh mắt này, từ
sau khi anh cải tạo cô chưa hề thay đổi.
Thực kỳ diệu, ánh mắt của cô đã cứu vớt chút mất mát của anh.
Anh biết, ít nhất trong lòng cô dù anh bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì
anh vẫn chính là anh. Bảy năm biến mất trong mắt người khác, Tiểu Ngũ đã giúp anh nhớ kỹ từng giây từng phút.
Khóe môi anh cong lên, không nhịn được nắm lấy vai cô.
“Đi thôi! Tiểu Ngũ.”
Tiểu Ngũ đang xoay người bỗng hơi khựng lại, suýt nữa ngã, anh lập tức đỡ lấy cô.
“Làm sao vậy?”
Cô cũng không biết mình bị làm sao, trong giây phút vừa rồi chân cô đột nhiên không nghe lệnh của cô.
“Chân…… Là lạ.” Cô nói.
“Chân? Ngay cả chân cũng gặp vấn đề à? Xem ra tôi phải kiểm tra lại cho
cô thật rồi.” Mắt anh liếc qua chân của cô rồi dời đi, nhìn chằm chằm
vào cô, nhíu mày.
“Vâng.” Cô đáp.
“Đi, vào thôi!” Anh buông cô ra.
Lúc tay anh dời khỏi người cô, Tiểu Ngũ phát hiện chân của cô lại bình thường trở lại.
Cô nghiêng đầu, khó hiểu đi phía sau anh, trở về Lâu Bảo.
Nhà họ Phương rất rộng lớn, mỗi vị thiếu gia đều có khu vực độc lập
riêng cho mình. Mỗi khu vực đều là một tòa thành nhỏ, Lâu Bảo của Phương Dạ Bạch nằm ở nơi sâu nhất trong vườn hoa, tường ngoài màu xám, dây leo xanh rờn, nhìn đổ nát giống như một pháo đài hoang vắng cổ kính, khác
biệt hoàn toàn với ba lô cốt lộng lẫy của ba người anh trai.
Trở lại Lâu Bảo, Phương Dạ Bạch đi thẳng vào tầng hầm dưới đất, tầng một dưới đất có khu thí nghiệm cá nhân của anh, năm đó anh đã cải tạo Tiểu
Ngũ ở chính nơi này.
“Tiểu Ngũ, cởi quần áo ra, nằm lên bàn, tôi giúp cô làm kiểm tra toàn thân.” Anh mở toàn bộ nguồn điện điều hòa ra, ra lệnh.
Nếu là ngày xưa, Tiểu Ngũ sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh, không chút ngại ngùng cởi quần áo.
Nhưng bỗng nhiên cô lại đứng yên bất động.
“Sao vậy?” Phương Dạ Bạch phát hiện cô đờ đẫn liền buồn bực nhìn cô.
“Tôi không muốn cởi quần áo.” Cô nói ra suy nghĩ trong lòng.
Anh ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Vì sao không muốn cởi?”
“Không biết.” Cô chỉ không muốn cởi quần áo ở trước mặt Phương Dạ Bạch thôi, về phần vì sao thì cô cũng không biết.
Quả nhiên trở nên rất kỳ quái……
Anh âm thầm nhíu mày, đi đến chỗ cô, tỉ mỉ nhìn cô.
“Gần đây cô có đau đầu không? Tiểu Ngũ.”
“Không.”
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không.”
Đúng là toàn mấy vấn đề ngu ngốc. Tiểu Ngũ không có cảm giác, anh có hỏi cũng như không.
“Mau cởi quần áo, tôi muốn kiểm tra não và xương sống của cô.” Anh nhíu mày lườm cô, ra lệnh lần thứ hai.
Tiểu Ngũ liếc anh một cái, lần này không cãi lại nhưng cô cởi nút áo rất chậm, cởi áo xong cô lại không cởi bra mà nằm luôn bên bàn.
Sao vậy?
Phương Dạ Bạch nghiêng đầu, nhìn chằm chằm những động tác quái dị chưa từng có này của cô, trầm ngâm.
Là hạch não nhân tạo bị chập mạch sao? Không thì sao Tiểu Ngũ có thể trở nên bất thường như vậy?
Vừa nghi hoặc anh vừa khởi động máy móc, quét não và xương sống sau gáy của Tiểu Ngũ.
Hình ảnh lập tức hiển thị trên màn hình máy tính, anh tỉ mỉ quan sát,
tất cả mọi hoạt động đều rất bình thường, hạch não nhân tạo ở thùy trán
vẫn phát ra sóng não đều đặn chính xác, chứng tỏ cảm xúc ổn định. Một
con chip khác ở trong đại não cũng vẫn đang hoạt động bình thường. Thậm
chí chỉ số đo được ở dây thần kinh khống chế đau đớn trong xương sống
cũng vẫn đang duy trì ở mức không, không hề xảy ra vấn đề nào cả.
“Rất bình thường……” Anh lẩm bẩm.
Tình trạng của cơ thể Tiểu Ngũ không có gì thay đổi, tất cả dữ liệu đều biểu thị trạng thái của cô rất ổn định.
Xem ra là anh suy nghĩ quá nhiều, con chip và cùng hạch não nhân tạo anh thiết kế lẽ ra sẽ không xảy ra gì sai sót mới đúng.
Anh tự tin thầm nghĩ, đứng dậy đến bên cô, vỗ lưng của cô nói:
“Xong rồi, tôi khẳng định não của cô không có vấn đề, bây giờ để tôi xem cánh tay của cô. Da người giả lúc trước đắp lên cánh tay này cũng đã
lâu rồi, lần này tôi sẽ dùng da nhân tạo, có thể sẽ bắt đầu đắp từ xương bả vai……” Anh vừa nói vừa đưa tay cởi bra của cô.
Lúc này, Tiểu Ngũ đột nhiên quay ngoắt lại, giữ tay anh, ngăn cản động tác của anh.
Anh kinh ngạc hỏi: “Lại làm sao thế?”
Cô khựng lại một chút, mới nói: “Anh không thể cởi bra của tôi.”
“Hả?” Anh lại ngây người.
“Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, tôi không muốn cởi sạch trước mặt anh.” Cô lại nói.
Anh sửng sốt chừng hơn mười giây mới hoàn hồn, nhưng sau đó lại không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Khụ ha ha ha ha……”
“Anh cười cái gì?” Cô nhìn anh.
“Trời ạ! Buồn cười quá! Tiểu Ngũ, cô xem được mấy chuyện kì quái này ở
đâu vậy? Lại còn đàn ông với phụ nữ cơ đấy…… Ha ha……” Anh vẫn không
nhịn được cười.
“Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, cái này có gì buồn cười.” Cô hỏi.
“Đương nhiên là buồn cười, tôi là đàn ông, nhưng……” Phương Dạ Bạch rút
tay đang bị cô cầm lấy, tiến sát đến mặt cô, cười nói: “Nhưng cô không
phải phụ nữ!”
Khi anh tới gần, đồng tử của cô hơi co rút lại. Sau đó, cô phát hiện tim cô đập chệch khỏi tiết tấu bình thường, nhanh chóng tăng tốc.
Cô hoang mang hít một hơi, nhăn mày, hỏi anh: “Tôi không phải là phụ nữ? Vậy tôi là cái gì?”
“Cô! Cô là một vật thí nghiệm, còn là……” Anh vừa nói vừa xoa đỉnh đầu
cô, lại vỗ lên cánh tay kim loại của cô, bổ sung một câu chế nhạo: “Nửa
người máy!”
Cô yên lặng nhìn anh, vì câu nói của anh mà lồng ngực cô khẽ trào lên một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này……
Cô không biết hình dung thế nào, chỉ thấy trái tim mình giống bị cái gì đó giẫm mạnh một phát.
Rõ ràng không bị thương lại cảm thấy đau.
Thật kỳ lạ.
“Cho nên đừng đùa nữa, mau cởi đi, tôi giúp cô thay da trên cánh tay cô. Như vậy cánh tay cô nhìn mới giống thật, cho dù mặc áo ngắn tay cũng
không ghê người.” Phương Dạ Bạch lấy từ trong thùng ra một lớp da mềm
mại dài bằng cánh tay.
“Ghê người lắm sao?” Cô đưa tay phải lên, nhìn cánh tay máy của chính mình.
“Đúng vậy, người bình thường nhìn thấy đều sẽ cảm thấy kỳ quái và đáng
sợ.” Anh cẩn thận kiểm tra tính đàn hồi và sức co dãn của da nhân tạo,
thuận miệng đáp.
“Anh có cảm thấy vậy không?” Cô lại hỏi.
“Tôi? Tôi đương nhiên sẽ không, cô là của tôi……” Anh vì phân tâm mà tạm dừng nói.
“Cái gì anh của?” Cô chợt thấy nghẹn lại.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi cười, nói tiếp: “Tác phẩm tuyệt nhất.”
Tác phẩm!
Cảm giác nghèn nghẹn trong ngực đột nhiên lan ra, cuốn theo tất cả sức
lực của cô. Cô ngồi trên bàn, không biết mình bị làm sao nữa.
“Được rồi, nằm xuống đi. Tuy cô không cảm thấy đau nhưng tôi vẫn sẽ tiêm thuốc mê cho cô, như vậy mới dễ đắp da và khâu lại cho cô.” Phương Dạ
Bạch đẩy cô nằm xuống, chuẩn bị gây mê.
Cô nằm thẳng, bình tĩnh nhìn bóng dáng anh bận rộn, nhìn anh dùng một cái băng đô hất tóc lên theo thói quen.
Một đứa bé trai bảy tuổi đeo băng đô thì rất đáng yêu; Mà người đàn ông hai mươi bảy tuổi đeo băng đô……
Không ngờ cũng rất đẹp.
Nhưng đẹp là gì?
Vì sao cô không có cảm giác với diện mạo của những người khác mà chỉ có ý nghĩ này với mỗi mình anh?
Người đàn ông này và những người đàn ông khác có chỗ nào khác biệt sao?
Có lẽ do hiệu lực của thuốc mê, cô đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Mười giây sau cô sẽ ngủ, sau khi cô tỉnh lại, tôi cam đoan bề ngoài của cô sẽ giống như một cô gái thực sự.” Anh đứng bên cạnh bàn, cúi đầu
cười với cô.
Nụ cười kia giống như ánh mặt trời vậy, ấm áp, xinh đẹp, chói mắt.
“Tôi…… Biến thành…… Một cô gái thực sự……” Cô thì thào lặp lại.
“Đúng vậy.” Tay anh ấn nhẹ trán của cô, tiếp tục cười.
Cô cảm thấy mình dường như đã bị nụ cười của anhhòa tan, bất giác cong môi, sau đó dần dần nhắm hai mắt lại.
Trong giây phút ấy, cô đột nhiên hy vọng tay anh sẽ mãi mãi ấn cô như vậy, vĩnh viễn cũng không dời.
Vĩnh viễn……
***
Nhà họ Phương hiếm khi tụ hội gia tộc, Phương Dạ Bạch đã nói sẽ tham gia nhưng giờ lại không xuất hiện.
Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, anh mang theo Tiểu Ngũ xông thẳng vào Lâu Bảo của lão Nhị nhà họ Phương.
Sinh nhật của cha thiếu anh cũng không có gì khác biệt, chỉ cần có ba
người anh vĩ đại góp mặt là ông ấy cũng đã vui mừng lắm rồi.
Hơn nữa bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để gặp cha, tuy anh trở
lại hai bảy tuổi nhưng vẫn chưa tìm được nguyên nhân hoàn đồng.
Quan trọng hơn là anh không muốn bất cứ kẻ nào phát hiện ra năng lực “Tái sinh” của anh.
Đặc biệt là những kẻ trong nhà họ Phương.
Anh biết rõ, một khi chuyện này bị cha mẹ hoặc các anh trai biết được, cuộc đời anh cũng coi như xong.
Bởi vậy phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này.
Đã muốn giữ bí mật, không bằng đừng xuất hiện trước mặt mọi người.
Hơn nữa, bây giờ anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Thừa dịp mọi người đều ở sảnh chính, lúc này chính là thời cơ lẻn vào Lâu Bảo của anh hai.
Đến trước Lâu Bảo, anh cẩn thận nhìn thiết bị giám sát giấu ở bốn phía, nói với Tiểu Ngũ đứng phía sau: “
“Tiểu Ngũ, tìm xem có bao nhiêu camera theo dõi.”
Tiểu Ngũ lấy ra một chiếc di động, lướt mấy cái, màn hình di động lập tức xuất hiện bảy chấm đỏ.
“Bảy.” Cô nói.
“Mở thiết bị gây nhiễu.”
“Vâng.” Cô lại chạm nhẹ vào màn hình di động, sóng vô hình liền lướt qua bảy chấm đỏ kia, chấm đỏ lập tức lóe lên.
“Xong rồi, thiếu gia, thiết bị theo dõi đã được khống chế.”
Phương Dạ Bạch gật đầu, thoải mái bước đến cửa chính Lâu Bảo. Anh hai
trước giờ rất tin tưởng máy móc nên không có bảo vệ, anh ta cho rằng sẽ
không có ai qua được cửa lớn được bảo vệ chặt chẽ này của mình.
Nhưng Phương Dạ Bạch không phải là người bình thường, chỉ cần là những thứ liên quan đến điện tử thì không gì làm khó được anh.
Nhất là loại khóa điện tử quét – ngắm này. Người trong nhà nhất định
không biết anh đã đột nhập vào máy tính chủ của nhà họ Phương kiểm soát
võng mạc và dấu vân tay của tất cả thành viên từ rất lâu rồi. Trong Nhà
họ Phương này, anh gần như có thể tự do đi lại khắp nơi mà không bị ngăn cản.
Hình ảnh lập thể xuất hiện trên màn hình di động, anh đưa ngón tay 3D
trong mà hình ra trước máy quan sát, cửa chính lập tức ”Cách” một tiếng, tự động mở ra.
Khóe miệng anh hơi cong lên, thản nhiên đi vào Lâu Bảo.
Lâu Bảo của lão nhị nhà họ Phương chỉ có duy nhất một màu đỏ, từ đồ gia
dụng đến vách tường sàn nhà, tất cả đều là màu đó. Dưới ánh đèn u ám lại càng thêm phần quái dị.
Anh hai là một quái thai, Phương Dạ Bạch đã quen rồi. Anh đi qua phòng
khách, xuống tầng, đi thẳng đến tầng hầm “Cải tạo người” dưới mặt đất
một cách quen thuộc.
Cửa xưởng cải tạo người bị Phương Dạ Bạch dùng đồng tử 3D của Phương Ngọ Liệt dễ dàng mở ra. Nhưng khi anh đi vào, lại phát hiện Tiểu Ngũ đứng
yên trước cửa, không đi theo.
“Làm sao vậy, Tiểu Ngũ? Vào đi!” Anh quay đầu nhìn cô.
“Vâng.” Miệng thì đáp nhưng cô vẫn đứng yên bất động trước cửa.
Anh nhíu mày, đi tới trước mặt cô, hỏi: “Biết chúng ta tới đây làm gì không?”
“Biết, anh nghi ngờ nhị thiếu gia sai người xông vào phòng thí nghiệm,
hơn nữa anh ta cũng là quân sư đứng sau đám người mang Nhậm tiểu thư
đi.” Tiểu Ngũ trả lời.
“Ừ, không tệ! Đầu óc cô phản ứng rất nhanh nhạy đấy.” Anh nở nự cười khen ngợi.
“Là anh biến tôi trở nên thông minh.” Cô nói.
“Đúng vậy.” Anh thực sự hài lòng vì mình đã cải tạo cô triệt để, có điều có thể dung hợp máy móc vào cơ thể mà không xảy ra bài xích cũng là nhờ thể chất cá nhân.
Anh chỉ có thể nói, Tiểu Ngũ là tác phẩm hoàn mỹ nhất có một không hai.
“Vậy bây giờ thì sao? Vì sao cô không vào?” Anh lại hỏi.
“Nơi này không tốt.” Vẻ mặt của cô rất bình thản, nhưng giọng điệu lại bộc lộ chút chán ghét.
Anh ngẩn người. “Cái gì?”
“Nơi này có mùi máu, giống nhị thiếu gia.” Cô nói.
Phương Dạ Bạch nhíu mày.
Đây là kí ức còn lưu lại trong đầu cô, điều này cũng không làm anh ngạc
nhiên, thứ anh để ý là sự tức giận trong giọng điệu của cô.
Hạch não nhân tạo điều khiển cảm xúc mất hiệu lực rồi sao? Nhưng vừa rồi kiểm tra số liệu đều rất bình thường cơ mà.
Anh bỗng chợt nhớ ra một chuyện, xoay người tiến đến gần mặt cô, cẩn thận nhìn cô.
Tiểu Ngũ không hề động đậy, để anh tùy ý quan sát.
“Tiểu Ngũ, cô cười cho tôi xem nào.” Anh đột nhiên nói.
“Muốn cười thế nào?” Mặt cô không chút cảm xúc hỏi anh.
Anh ngẩn người, không biết trả lời thế nào.
Cô sẽ không cười, thậm chí không biết cười thế nào, điều này chứng tỏ
hạch não nhân tạo hoạt động bình thường! Nhưng vừa rồi ở phòng thí
nghiệm, trước khi cô bị gây mê, anh rõ ràng đã nhìn thấy cô mỉm cười!
Khi đó, anh thật sự sợ hết hồn.
“Thiếu gia, anh nói cho tôi biết phải cười thế nào.” Cô nghiêm túc nói.
Anh hoàn hồn, nhìn khuôn mặt bình tĩnh như khắc gỗ của cô, khóe môi luôn giữ nguyên vị trí song song với mặt đất, mười năm chưa từng thay đổi
góc độ.
Đúng vậy! Lúc này mới là vẻ mặt Tiểu Ngũ nên có.
Nụ cười lần trước rất không giống cô. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT