Mơ hồ... Tối đen... Xung quanh chỉ có duy nhất một màu đen yên tĩnh, không một tiếng động, mà có chăng cũng chỉ là tiếng bước chân đều đều của một cô gái.
Vẫn bước tiếp, Nhỏ cảm thấy cô đơn, sợ hãi, đã đi suốt vài tiếng đồng hồ rồi vẫn chỉ có một màu đen như vậy, không gì khác. Không biết đây là đâu, bước trong không gian vô định, bước theo bản năng của mình, không lý trí.
Một luồng sáng nhỏ bỗng chốc vụt lên... chói. Nhỏ nheo mắt. đưa tay che đi cái ánh sáng chói chang đó.
-Băng Nhi. *Tiếng gọi quen thuộc, vẫn như lúc nhỏ Nhỏ vẫn thường nghe*
-Kei. Anh Kei! *Giật mình, giọng nói mà Nhỏ luôn muốn nghe nhưng....*
Bất ngờ nhìn lại, bản thân đã trở thành một đứa bé, Kei đứng trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao...
-Băng Nhi. Lại đây nào, đi cùng anh. Chúng ta đi tìm mẹ. *Kei chìa tay, cười ôn nhu*
-Anh Kei à, mẹ chúng ta... mất rồi. *Không vội nắm lấy bàn tay đó, Nhỏ bình tĩnh trả lời*
-Không đâu, mẹ đang đợi chúng ta đến đấy, nắm lấy tay anh, chúng ta cùng đi tìm mẹ.
-Nhưng...
-Đừng sợ, nào đi thôi. Ở nơi đó chẳng còn gì vui đâu, đi với anh, anh và mẹ sẽ cho em hạnh phúc.
-Nhưng ở đó em còn bạn. Em còn nhiều thứ chưa làm. *Nhỏ chần chừ, không muốn bước*
-Bỏ đi. Trở về với anh và mẹ, ta sẽ lại vui như ban đầu. *Cười nhẹ*
-Em chưa thể từ bỏ chúng, em còn chưa trả được thù, công ty là tâm huyết của em và là mong muốn của mẹ. Em chưa thể đi. *Nhỏ lắc đầu, cố kìm lòng, nhất quyết ở lại.*
-Em muốn ở lại vì mong muốn của mẹ hay là vì em yêu tên đó mới không nỡ rời đi? *MẶt Kei biến sắc, đen dần lại*
-Em không có yêu ai cả. Tất cả những việc em làm đều vì mong muốn của mẹ. *Nhỏ giật mình, có cảm giác như vừa bị bắt quả tang ăn trộm*
-Thái độ của em như thế là sao? Đúng thật là đã yêu hắn, tên Vương Tuấn Khải đó. Anh và mẹ đã kỳ vọng em phải trở thành một con người mạnh mẽ để trả thù, để đạt được điều đó phải có trái tim lãnh khốc vô tình, không yêu thương. Thật quá thất vọng... kẻ như em... chỉ là đồ vô dụng.
Hình bóng Kei mờ dần, ánh sáng cũng vụt tắt, Nhỏ đứng như trời trồng, trong đầu vang vọng mãi câu nói của Kei, háo ra Nhỏ chính là đồ vô dụng, kẻ nhu nhược không đáng sống.
-...Không!...Tôi không vô dụng...Đợi em...Kei... Aaaaaaaa...
Nhỏ ngồi bật dậy, tay chống mạnh xuống giường, đau, rỉ máu. Mồ hôi ướt đẫm vầng trán, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nó lại giúp Nhỏ thức tỉnh một điều... Nhỏ yêu Khải.
Cửa phòng bật mở, Kei lao vào ôm chầm lấy Nhỏ. Vừa rồi nghe tiếng hét, anh sợ Nhỏ đã xảy ra chuyện, thật may là Nhỏ vẫn bình an.
-..Ơ...*Bất ngờ trước hành động của Kei, Nhỏ dùng sức đẩy mạnh, "tặng" Kei một cái tát rõ đau.*
-...Ơ...*Giờ lại đến lượt Kei ngồi thờ ra như phỗng, mắt mở to tròn không hiểu vì sao lại "ăn" tát*
-Thầy làm cái quái gì vậy? Biến thái! Tránh xa em ra. *Nhỏ dùng sức đá Kei ngã lăn xuống giường*
-...Ơ...*Đờ người ra, một lúc lâu Kei mới định thần trở lại, lắp bắp hỏi* Em... không nhớ... chuyện hôm qua?
-Chuyện gì chứ? Hôm qua là sao? Mà sao em lại ở bệnh viện? Sao em lại bị thương? Thầy làm gì em rồi, tên biến thái. *Nhỏ tức tối quát, toan ném gối vào Kei*
-Bình tĩnh lại nào, chuyện bị thương anh sẽ giải thích sau, còn chuyện quan trọng hơn anh cần nói cho em biết. *Kei nhẹ nhàng tiến lại, lấy gối từ tay Nhỏ,, đặt phía sau rồi để Nhỏ tựa vào*
-Anh? Đổi cách xưng hô từ hồi nào vậy? Em đã đồng ý khi nào? *Nhỏ hoài nghi nhìn Kei, đã sẵn sàng cho việc động thủ ngay nếu Kei muốn giở trò*
-Anh là Kei. Còn nhận ra anh không? hay là em đã quên rồi? *Kei cười ôn nhu, đưa tay xoa đầu Nhỏ*
-Kei?! *Ngạc nhiên* Nói dối! Kei đã chết rồi, chính cảnh sát đã nói vậy. *Nét mặt Nhỏ có chút buồn mà trên hết vẫn là sự tức giận tột cùng, như quả bóng căng tròn, có thể nổ bất cứ lúc nào*
-Em không tin cũng đúng. Mất tích gần mười năm bây giờ đột ngột xuất hiện làm sao em tin được. *Kei thở dài, nhìn Nhỏ* Năm đó anh không chết, may mắn lừa được bọn bắt cóc rồi trốn thoát. Cũng nhờ việc đó mà anh biết mình là ai và buộc phải ra đi để không làm liên lụy đến em và gia đình.
-Bịa chuyện. Những thông tin đó ai chẳng có, việc tìm được xác một cậu bé bị thiêu cháy đen đăng đầy trên báo chí mười năm trước, muốn vẽ thêm chuyện chẳng phải khó. *Nhỏ vẫn không chịu tin, sợ nếu tin rồi thất vọng nỗi đau chôn sâu sẽ một lần nữa trỗi dậy*
-Vậy bây giờ anh phải làm gì để em tin anh? Thật muốn ép anh nói ra? *Nét mặt Kei thoáng buồn, Nhỏ đã không tin anh buộc phải nói ra chúng*
-...*ánh mắt kiên định*
-Trần Hoàng Hải Băng, 16 tuổi, con gái độc nhất của Chủ tịch Trần Long tập đoàn SA.Chỉ số IQ 180, chiều cao lúc 6 tuổi 1m 30cm, nặng 24kg, quậy phá, yêu động vật,đặc biệt là mèo. Sở trường là hát và vẽ, có tài năng trong việc thiết kế trang thời trang, ước mơ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng. Thích đọc truyện, xem phim chủ yếu là phim kinh dị và hành động, không thích truyện hoặc phim tình cảm xã hội,... Em muốn nghe tiếp chứ? *Kei cười nhẹ*
-Muốn. Nhiêu đó chưa đủ để tôi tin anh, hồ sơ của tôi ở văn phòng, muốn lấy đối với anh chẳng phải chuyện khó. *Nhỏ hơi bối rối khi Kei biết nhiều thông tin về Nhỏ*
-Vậy thì... Ở ngực trái của em có một vết bớt phượng hoàng, trên mông có một nốt ruồi son, ở chỗ...
-Dừng lại. Dừng lại ngay. *Mặt Nhỏ đỏ như trái gấc, ngoài cha mẹ, một số người hầu lúc trước và Kei ra không còn ai khác biết chuyện này. Toàn chuyện xấu hổ lại bị lôi ra hết. Để người ngoài nghe được không biết phải chui vào đâu trốn cho đỡ xấu hổ nữa* Thật sự là anh sao? Kei?
-Như anh đã nói. Anh trở về rồi.
Nhỏ nhảy lên ôm chầm lấy anh, bật khóc nức nở. Sau bao năm chịu đựng cuối cùng Nhỏ đã thực sự tìm được người thân của mình. Những giọt nước mắt mang theo hạnh phúc và đau khổ, những điều nhỏ đã một mình trải qua trong suốt 10 năm thấm vào áo Kei. Anh nhẹ nhàng ôm lấy Nhỏ vào Lòng, tự hứa chắc chắn sẽ bảo vệ Nhỏ. Chắc chắn sẽ không để Nhỏ chịu thiệt thòi nữa.
MÌNH XIN THÔNG BÁO TRONG THỜI GIAN TỚI VIỆC RA CHƯƠNG SẼ LÂU HƠN DỰ KIẾN VÌ MÁY MÌNH VỪA BỊ HỎNG, SỐ CHƯƠNG VIẾT SẴN ĐÃ MẤT NÊN PHẢI VIẾT LẠI TỪ ĐẦU MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM VÀ TIẾP TỤC ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! À TIỆN LUÔN XIN HỎI BẠN NÀO CÓ NICK FB THÌ KẾT BẠN VỚI MÌNH NHÉ, CẢM ƠN!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT