Năm đó, các quý tộc đem hắn đưa đến trước mặt chủ nhân, chủ nhân không hề nhìn hắn.
Nhưng hắn không quan tâm, sứ mệnh của hắn không phải là được chủ nhân ngưng mắt nhìn, mà là làm tốt mỗi một chuyện đối với chủ nhân có lợi.
Cách Tư vẫn luôn nỗ lực như thế, giơ vũ khí lên, mang mặt nạ, khoác ngụy trang, làm hết mọi xấu xa không có tính người… tay hắn từ lâu đã đầy máu tanh, nhưng hắn nguyện ý,
Vì chủ nhân lại giết, lại hủy càng nhiều.
Sau khi cùng 2 người Tử Liên ly biệt, Cách Tư trở lại nơi Trọng Minh ẩn thân, đem một khối vụn gỗ đã bị đốt trụi đưa cho chủ nhân hắn.
“Chủ nhân, ta không hoàn thành nhiệm vụ.” Cách Tư quỳ gối bên ngoài, cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên Cách Tư vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng hắn nghĩ đây cũng không phải là phản bội.
“Vì sao…” Trọng Minh xiết chặt than củi trong tay, thần tình băng lãnh thâm độc.
“Thỉnh chủ nhân giáng tội!” Cách Tư mạnh mẽ dập đầu.
“Cách Tư, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”
Ngữ điệu băng lãnh, Cách Tư ngẩn ra, vội vã nói: “Chủ nhân, thỉnh ngài hãy nghe Cách Tư…”
Trọng Minh một cước đá văng hắn ra, “Không cần nói nữa! Ta muốn ngươi đem Liên mang về, ngươi lại để cho bọn họ chạy trốn.”
“Cách Tư đều là vì muốn tốt cho chủ nhân… Chủ nhân, ngài sẽ không thực sự muốn cùng tam điện hạ là địch chứ?” Tâm tình Trọng Minh, Cách Tư vẫn rất minh bạch.
Giống như Kim là ràng buộc của Tử Liên, Tử Liên cũng là ràng buộc của Trọng Minh, giữa đấu tranh quyền lực trong hoàng cung này, luôn luôn giúp đỡ Tử Liên chính là Trọng Minh.
Huynh đệ này có tính cách tương tự nhau, đều vì người tối trọng yếu với mình mà yên lặng nỗ lực.
“Nếu như ngài diệt trừ Kim, tam điện hạ nhất định sẽ hận ngài! Chủ nhân, thỉnh ngài buông tha bọn họ a, Cách Tư sẽ dùng hết mọi khả năng giúp ngài thắng được đại điện hạ.” Cách Tư quỳ gối bên chân Trọng Minh, chứng tỏ sự trung thành.
Đối với Trọng Minh mà nói, Tử Liên mới là người khó đối phó nhất, tiễn bước bọn họ chính là biện pháp tốt nhất, Cách Tư làm như vậy cũng không phải là phản bội.
Trọng Minh nheo lại mắt, nhưng không có phản ứng quá mức rõ ràng.”Ngươi sẽ không… mê thượng cái con cẩu kia đi?”
“Không!”Một tiếng hô này Cách Tư thận trọng bản thân kích động, lập tức hạ mắt, bình tĩnh nói: “Chủ nhân, đừng nghĩ ta vui đùa… quyết định của Cách Tư đều là vì ngài.”
Vì người này, hắn có thể làm mọi chuyện!
“Tốt với ta a… Ngươi muốn ta làm thế nào tin tưởng lòng trung thành của ngươi đây? Tử Liên là mong muốn từ nhỏ của ta, nhưng ta cũng không tin hắn.”
Cách Tư biết Trọng Minh rất đa nghi, ngay cả người hắn thích cũng không thể tín nhiệm… Huống chi là mình.
“Chủ nhân, Cách Tư đối với ngài tuyệt không 2 lòng!” Hắn nói rõ ràng, cho dù đối phương sẽ không tin tưởng hắn.
“Ngươi sẽ đối với ta tuyên thệ thần phục sao?” Trọng Minh cười nhạt.
Cách Tư nhìn về phía chủ nhân hắn, với một loại tư thái sùng kính.”Chủ nhân ngài sẽ không muốn nghe loại tuyên thệ trên miệng này. Huống chi, chủ nhân, thể xác và linh hồn Cách Tư sớm đã thuộc về một mình ngài!”
“Ngươi đúng là 1 hảo cẩu a…” Trọng Minh ngắm nghía than củi trên tay, trên cao nhìn xuống người hầu quỳ gối bên chân hắn, một người hoàn toàn có thể nắm trong tay, hoàn toàn vì hắn mà tồn tại.
Cho dù toàn bộ thế giới đều phản bội hắn, chỉ có người này là vẫn như cũ.
“Chủ nhân, ý tứ của ngài là?”
Trọng Minh không nhịn được xua tay, rất nhiều thói quen của Tử Liên và hắn rất giống nhau.”Không có gì chỉ là nói…” Hắn phun ra 1 câu rất bất đắc dĩ, “Ta đương nhiên, không hy vọng hắn hận ta.”
Trọng Minh đương nhiên minh bạch ý tứ của Cách Tư, muốn có được Tử Liên, nhất định phải diệt trừ cản trở là Kim. Nhưng Tử Liên rất yêu thương người hầu này, sao có thể để hắn đối Kim động thủ.
Làm quá, trái lại sẽ khiến chính mình rơi vào nguy hiểm, Tử Liên kỳ thực là một đối thủ rất kinh khủng ni.
Bị nhốt trong hoàng cung rộng lớn này, không có ai có thể không đếm xỉa đến, không có ai có thể vĩnh viễn sạch sẽ không vấy bẩn… Trọng Minh ở trong lòng thở dài, đem than củi Cách Tư mang đến tiện tay vứt trên mặt đất.”Có điểm ước ao a, bọn họ rốt cục cũng giải thoát rồi.”
“Chủ nhân?”
“Cách Tư, cần phải trở về thôi. Ta sẽ cho đại ca biết cùng ta đối nghịch sẽ có kết quả gì.”
Mất đi ràng buộc phải bảo hộ, Trọng Minh không còn lo lắng gì, hắn sẽ đoạt được vị trí thuộc về hắn, diệt trừ địch nhân vốn luôn chặn đường!
“Đúng vậy!” Cách Tư trong mắt là trung thành thỏa mãn. Hắn và Kim cũng giống nhau, mù quáng đi theo chủ nhân của mình, làm hết mọi thứ, không có do dự cũng sẽ không hối hận.
“Về phần ngươi… Ta phải cho ngươi nghiêm phạt thế nào đây…”
Cách Tư cúi đầu, nói: “Cách Tư nguyện ý tiếp nhận bất luận nghiêm phạt gì!”
“Nếu như ta muốn ngươi đêm nay đến phòng ta, muốn ngươi làm nữ nhân của ta, ngươi cũng nguyện ý sao?” Trọng Minh nửa đùa nửa thật hỏi.
Cách Tư sửng sốt, mở to mắt, trên mặt nổi lên đỏ ửng, “Chủ nhân… Ngài hẳn không phải là nghiêm túc chứ?”
Trọng Minh có chút hứng thú cong khóe miệng, hắn thế nhưng lần đầu tiên thấy người hầu cao thâm khó dò của hắn lộ ra biểu tình thú vị như thế.”Ân… Hiện tại cũng tương đối nghiêm túc.”
Cách Tư cuống quít nói: “Chủ nhân, Cách Tư không xứng với ngài! Ta là một người hầu thấp hèn nhiều tâm cơ, tay đầy máu tanh. Bên cạnh ngài, hẳn là phải là 1 người cao quý.”
Trọng Minh cười khẽ.”… Vậy sẽ không có người nào xứng đôi với ta.”
“Chủ, chủ nhân.” Cách Tư sửng sốt, đầu lưỡi bình thường thông minh đột nhiên không sử dụng được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn ánh mắt chủ nhân hắn mang theo ý cười.
Bởi vì, hắn duy nhất muốn nói chỉ có 1 câu, vẫn chứa trong ngực lấp kín trong tim. Cách Tư thử mở miệng, nhưng không nói được lời nào.
“Cách Tư.”
“Vâng, chủ nhân?”
Trọng Minh nhìn chằm chằm vào Cách Tư, nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, không biết làm thế nào, đường nhìn ngừng lay động, dừng ở chỗ này.
“Ngươi sẽ không phản bội ta đi?”
“Tuyệt đối sẽ không, chủ nhân, tuyệt đối sẽ không!”
“… Vậy là tốt rồi.”
Cúi đầu ngưng mắt nhìn, mới phát hiện, trong lòng bàn tay đã có 1 khối bảo thạch phát sáng. Nếu như lại buông tay ra, hẳn là có thể thấy rõ hơn sự lộng lẫy của nó.
“Đi thôi.”
Trọng Minh xoay người ly khai, Cách Tư lập tức đi theo.”Vâng.”
Từ từ, bọn họ có thể tìm được hạnh phúc sao?
Nguyên lai, trong ánh mắt đối phương cũng có hắn.
Nguyên lai, nỗ lực, thực sự có thể có hồi báo.
Phá hủy nhiều như vậy, hi sinh nhiều như vậy, nỗ lực nhiều như vậy.
Mãi đến khi những thứ dơ bẩn dính đầy tay, bóng tối che mờ hai mắt, vứt bỏ nước mắt và nụ cười chân thật. Tất cả mọi thứ, đều đơn giản là vì một câu “Đáng giá” .
Nói thật chứ ta thấy cái cặp trên cũng có triển vọng nhắm đó nha^^, chỉ tiếc là tác giả hem có cho tiến tới a, ai~.Còn 1 cái phiên ngoại nữa thui, nói về Kim và Tử Liên cùng cuộc sống sau này, tất cả đều xoai quanh 1 chữ “IF”, nếu và nếu, những giả định, nhưng nó cũng nói lên nhiều điều nha^^,hắc hắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT