Bọn thị nữ ở một bên đều đang cười trộm, Kim thấy khóe miệng Tử Liên cũng có dấu hiệu buông lỏng. Quên đi… cho dù muốn y buộc trên cổ một cái nơ bướm nữa, chỉ cần chủ nhân hài lòng là tốt rồi.

Tử Liên uống hết ly trà sữa, tiện tay vứt cái ly không sang Kim đang đứng ở một bên chờ tiếp lấy, hoạt động vai đem thân thể vùi vào ghế dựa, hạ mí mắt, nhìn như lại muốn ngủ.

“Chủ nhân, chỉ uống một chén là đủ rồi sao?” Kim hỏi.

“…”

“Chủ nhân, ngài lại không muốn ăn cái gì sao? Ta đây cũng…”

Tử Liên cái gì cũng chưa nói, hắn trực tiếp giơ một chân đá vào bàn ăn, trà sữa, bánh mì, cùng với toàn bộ bộ đồ ăn trên bàn đều ngã xuống đất, hắn lạnh lùng trừng Kim.”Đều không ăn, ngươi thoả mãn chưa?”

Kim không có bị dọa sợ mà thoái lui, y trái lại còn cười nói: “Tốt, chủ nhân… Chúng ta có thể cùng nhau chết đói.”

“Hừ!” Tử Liên cười nhạt, quay sang hướng khác không thèm nhìn y.

Tử Liên cáu kỉnh với người hầu của hắn, thế nhưng khổ cực chính là Y Phù và hạ nhân các nàng  … đây, vẻ mặt đau khổ, bọn họ bối rối thu thập 1 đống hỗn độn đầy đất, chén trà và bàn ăn bị tam điện hạ quăng ngã rất nhanh có thể xếp thành 1 toà núi nhỏ.

“Chủ nhân…” Kim còn muốn nói nữa, nhưng lại có người cắt đứt lời y.

Một gã thị vệ đứng ở ngoài cửa, khom người nói: “Kim đại nhân, nhị điện hạ phái người đưa tin. Người đang ở ngoài cửa.”

“Người đưa tin?” Kim không giải thích được, nhị điện sao lại có thể phái người đưa tin tới tìm y?

“Đúng vậy, đối phương nói phong thư này nhất định phải do đại nhân tự tay giao cho tam điện hạ.”

Nguyên lai là đưa cho chủ nhân… Kim nhìn về phía Tử Liên, muốn trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng Tử Liên ngay cả để ý cũng không để ý đến y, chỉ nhắm mắt lại, Kim không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cùng thị vệ ra ngoài.

Dọc theo đường đi, thị vệ kia lén nhìn đầu của y, mặt trướng đỏ, là bộ dạng muốn cười rồi lại không dám.

Kim cười khổ nói: “Muốn cười cứ cười đi.”

Thị vệ vội vã cúi đầu.”Thuộc hạ không dám!”

—— nhưng có người dám.

“Ha ha ha ha! Thế nào… Thế nào lại thích hợp như vậy! Chủ nhân nhà ngươi đúng là có thưởng thức rất cao a! Ha ha…” Thiếp thân thị vệ của nhị điện hạ Cách Tư, chỉ vào thứ trên đầu y cười đến phi thường, phi thường khoa trương.

“Nhị điện hạ cư nhiên phái ngươi đi làm loại công tác truyền tin loại hèn mọn này, ta có phải là cũng nên cười một cái hay không.” Kim mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói.

Lời này tựa hồ đâm tới chỗ đau của Cách Tư, trong nháy mắt hắn thay 1 bộ dạng khóc tang dạng.”Ngươi cứ cười, bởi vì nội dung thư tín rất trọng yếu…”

“Nghĩ cũng biết.” Kim đưa tay, “Đưa ra đây đi.”

“Ngươi không yêu cầu gì sao? Ta thế nhưng là tâm phúc của nhị điện hạ a.” Địa vị chính là điều đáng để kiêu ngạo.

Kim không chịu thua bộ dạng kia của hắn, “Luận địa vị mà nói, chúng ta là ngang nhau. Muốn ta gọi ngươi 『 đại nhân 』, nằm mơ đi!”

“Ở trước mặt chủ tử thì ngoan ngoãn giống như…” Nói lảm nhảm, Cách Tư tức giận đem thư giao cho y.”Chủ tử nói, nội dung chỉ có tam điện hạ mới có thể xem.”

Phong thư bên ngoài được niêm phong bằng sáp, là phong ấn mà hoàng gia dùng. Cách Tư tuy rằng thái độ ngả ngớn, nhưng thứ hắn mang đến vừa nhìn là biết phân lượng không nhẹ. Kim mơ hồ có chút cảm giác bất an.

“Không có việc gì nữa sao? Ta đây xin lỗi trước vì không tiếp được… “Kim lễ phép hướng Cách Tư hơi khom người, xoay người rời đi.

Cách Tư ở phía sau reo lên: “Này! Chủ nhân nhà ngươi lúc nào muốn đưa váy cho ngươi a! ?”

Nếu thực sự như vậy, Kim tuyệt đối sẽ đem nhét vào mồm Cách Tư!

“Chủ tử, nhị điện hạ phái người đưa thư tới.” Kim dùng hai tay cầm phong thư, cung kính đưa lên.

Tử Liên nghiêng đầu, nheo mắt lại, nhìn một hồi lâu.

Kiến Tử Liên không có ý tiếp nhận, Kim lại bổ sung thêm 1 câu: “Sứ giả nói, phong thư này nội dung chỉ có chủ nhân mới được xem.”

Vì là như thế ta mới không muốn tiếp… Tử Liên thở dài, nhận mệnh tiếp nhận phong thư. Mở ra, sắc mặt không thay đổi đọc xong nội dung.

Nên tới… hay là không?

“Hừ!” Tử Liên đứng dậy, cầm thư tín trong tay xé nát, còn cố sức giẫm lên đống giấy vụn mấy đá.

“Chủ nhân?”

“Đừng làm phiền ta!” Lạnh lùng bỏ lại câu này, hắn cũng không quay đầu lại mà ly khai.

Tử Liên vẫn trốn ở trong phòng ngủ không chịu đi ra, nghỉ trưa cũng gõ, tới giờ cơm cũng gõ, Kim sắp đem cửa gõ thủng, hắn không đáp lại chính là vẫn không có đáp lại.

Kim vạn phần uể oải, nhớ lại quá khứ, Tử Liên tính tình đùa giỡn dù có quăng ngã gì đó, nhưng chưa từng sinh hờn dỗi trong lòng, ngoại trừ việc cùng y không thèm ăn cái gì, Kim không nghĩ ra bất luận biện pháp gì.

Sai có thể là do y, nói những lời này, làm chuyện này… Thế nhưng, chủ nhân đến 1 câu trách tội cũng không có, điều này làm cho y dù muốn sửa, cũng không biết sửa từ đâu…

Kim biết đây chỉ là mượn cớ cho mình, 1 phần ích kỷ trong lòng, muốn Tử Liên đối với y vô thượng dung túng, nhận được thứ y vẫn luôn khát vọng.

Y cái gì cũng không muốn thấy không muốn nghe, cái gì cũng đều không quan tâm, chỉ cần Tử Liên mà thôi.

Nhìn chằm chằm bức tường ngăn cách phòng hai người, Kim nghĩ, hôm nay lại là 1 đêm khó ngủ.

“Khấu khấu!” Tiếng đập cửa.

“Mời vào.”

Người ngoài cửa không hề động, cũng không có phát ra âm thanh.

“Cửa không có khóa, mời vào.”

“…”

======================================

Vô cùng cáo lỗi với các nàng, nhưng ta lại lặn đây=.=!, sắp thi cuối kỳ rồi cho nên qua “con trăng” này nếu sống sót thì ta sẽ lết lên sớm, cho nên các nàng gắn chờ a^^

P.S: mà bộ này cũng ít người đọc nhể?=.=!, tự kỉ a, ai~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play