Editor: Thiên Y

Mạc Lãnh Tiêu cau mày nhìn bia bắn lên trên tay mình. Đáng chết, không phải nói là muốn nhìn xem cô gái này đang diễn trò gì sao? Mới có như vậy mà mình đã không nhịn nổi rồi ư?

Nhưng nếu như Mạc Lãnh Tiêu cho rằng những thứ mình vừa thấy đã khiến cho anh kinh ngạc rồi, vậy anh lại càng không thể tưởng tượng được chuyện xảy ra tiếp theo sẽ khiến cho trong lòng của anh.... Kinh hoảng, khiếp sợ như thế nào.

"Em cũng không hứng thú với các anh." Thanh Thần cười dịu dàng, cất bước đi tới trước mặt của Mạc Lãnh Tiêu: "Em chỉ hứng thú với anh thôi."

Cũng may, ánh đèn trong quán bar rất tối, không có ai trông thấy mặt của cô đã đỏ như cà chua, cũng không có ai nghe ra âm thanh trong lời nói to gan của cô đã sớm phát run.

Sắc mặt của Mạc Lãnh Tiêu khó coi, ngẩng đầu lên, nói: "Mộ Thanh...." Lời còn chưa nói hết, lại thấy bóng dáng nhỏ kiều mị ngồi trên đùi của Nguyễn Hoài Viễn.

Anh sững sờ, thấy ánh mắt đùa giỡn của cô nhìn sang, lập tức trong lòng phát hoả.

Cô gái này.... Anh, thật sự muốn bóp chết cô ngay lập tức.

D.D.L.Q.D

"Ách, Thanh Thần...." Nguyễn Hoài Viễn cũng bị hành động của cô hù sợ, trong lòng chợt hiện lên sự vui mừng. Nhưng mà, vừa nhìn thấy khuôn mặt như muốn giết người của Mạc Lãnh Tiêu, cậu ta liền âm thầm kêu khổ trong lòng. Hai người này đang làm cái gì đây?

Rốt cuộc là giày vò bản thân, hay là tra tấn người vô tội là cậu ta vậy?

"Anh đã nói em làm cái gì, anh cũng sẽ không miễn cưỡng." Thanh Thần đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Nguyễn Hoài Viễn.

Trời ơi! Giết cô đi giết cô đi, cô thật sự hư quá đi.

Cô lại dám ở ngay trước mặt của Mạc Lãnh Tiêu, công khai trêu chọc người đàn ông khác.... Nhưng mà, cậu ta vô tội, là người bị ép.

"Nguyễn Hoài Viễn! Cậu có cái gì tốt chứ, lại được một người đẹp ôm ấp yêu thương như vậy. Còn không mau hôn cô ấy một chút, hôn cô ấy...." Mấy tên đàn ông bên cạnh khích bác Nguyễn Hoài Viễn.

"Tôi...." Nguyễn Hoài Viễn cảm giác mình đã cưỡi trên lưng hổ, khó mà xuống. Bây giờ, rốt cuộc mình phải làm gì? Là hôn, hay là không hôn đây?

"Đang suy nghĩ gì thế?" Thanh Thần cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của cậu ta, chỉ có thể tiếp tục mè nheo: "Thế nào? Anh không muốn hôn em sao?"

d.d.l.q.d

Cô nũng nịu nói xong, mặc dù nói với Nguyễn Hoài Viễn, nhưng mắt đẹp lại nhìn chằm chằm Mạc Lãnh Tiêu.

Nhận lấy sự khiêu khích cảu cô, Mạc Lãnh Tiêu bỗng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà cất bước đi về phía cửa.

Cô gái đáng chết! Em nghĩ là anh sẽ thế nào? Ghen sao? Nằm mơ đi!

"Nguyễn Hoài Viễn! Anh nhanh lên một chút, lề mề chậm chạp như vậy là sao, còn không mau hôn đi?" Âm thanh ồn ào của mọi người vang lên lần nữa.

Mạc Lãnh Tiêu làm như không nghe thấy.

"Được rồi! Không phải là em muốn hôn thôi sao, vậy anh hôn giúp em. Người đẹp! Chúng ta thử một chút được không?"

"Anh...."

Cô gái đáng chết!

Mạc Lãnh Tiêu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy hình ảnh một tên đàn ông muốn hôn Mộ Thanh Thần.

Còn chưa kịp suy nghĩ lại, Mạc Lãnh Tiêu đã nhanh chóng chạy đến chỗ Thanh Thần, đưa tay dùng sức kéo cô ra khỏi người của Nguyễn Hoài Viễn, cũng thuận thế dẫn cô ra khỏi ổ sói.

"Á...." Thanh Thần kêu lên một tiếng, cố ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn: "Mạc Lãnh Tiêu! Anh làm cái gì vậy?"

Mạc Lãnh Tiêu không trả lời, dùng sức giữ lấy tay của cô, thô lỗ lôi kéo cô đi ra khỏi quán bar.

Nhất định là anh điên rồi! Mới có thể dễ dàng rơi vào cái bẫy vụng về của cô gái này như vậy.

Mạc Lãnh Tiêu bước nhanh, trong lòng tràn đầy ảo não. Anh không hiểu mình bị thần kinh cái gì mà lại có thể dễ dàng bị trêu chọc như vậy.

Thấy dáng vẻ của cô khi đám đàn ông kia muốn nhúng chàm, anh nghĩ cũng không nghĩ, lập tức lôi kéo cô đi, trong đầu giống như bị thiêu đốt khiến cho anh không cách nào suy xét.

Hoặc là nên nói, sau khi biết cô và Nguyễn Hoài Viễn ở quán bar, anh liền chịu ảnh hưởng của cô.

Nhìn cô liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia, đột nhiên anh cảm thấy rất chướng mắt. Nghe thấy cô dùng giọng điệu nũng nịu trêu ghẹo Nguyễn Hoài Viễn, đột nhiên anh cảm thấy tức giận.

Biết rất rõ là cô cố ý, cố ý ở trước mặt anh bày ra cử chỉ quyến rũ lẳng lơ, ở trước mặt anh hấp dẫn những người đàn ông kia, thậm chí cố ý ngồi trên đùi Nguyễn Hoài Viễn, còn cố ý khiến những người đàn ông kia muốn hôn cô....

Mạc Lãnh Tiêu hơi nhếch môi, nắm tay cô càng chặt hơn.

"Anh nắm tay em đau." Thanh Thần cau mày, lên tiếng kháng nghị: "Còn nữa, anh đi chậm một chút, có được không?"

Cô không thể theo kịp bước chân của anh rồi!

Mạc Lãnh Tiêu không để ý tới cô, tiếp tục bước đi.

"Này! Anh có nghe được lời nói của em không?" Thanh Thần nhìn anh chằm chằm, thấy anh không để ý tới cô, cô liền chu cái miệng nhỏ nhắn: "Mạc Lãnh Tiêu!"

Nhưng người đàn ông này vẫn không để ý tới, thậm chí đi còn nhanh hơn.

"A!" Thanh Thần bị anh kéo đi, thiếu chút nữa ngã nhào, hơn nữa tay bị nắm lấy rất đau, cô bực mình quát: "Mạc Lãnh Tiêu, buông em ra!"

Là anh rời khỏi công ty, ở chung một chỗ với  bạn gái trước. Thế nào, anh chỉ cho phép bọn họ dây dưa, còn cô thì không được tìm thú vui sao?

Hừ, sao có thể như vậy.

Cô vốn nghĩ là sau khi nghe Dịch Hàn nói nhiều chuyện mình không biết như vậy, bọn họ có thể đến với nhau một cách trọn vẹn rồi. Không ngờ, anh lại ở chung một chỗ với Tử Nhược.

Bọn họ đã định kết hôn, vậy dáng vẻ này của anh là có ý gì?

Cho tới bây giờ, anh cũng không có cho cô một lời giải thích, khi nào trở lại cũng chưa hề nói cho cô biết. Tại sao vẫn muốn cô sống trong lo lắng như vậy? Cô không...không muốn. không muốn, không muốn.

Anh phải biết, cô muốn anh thừa nhận, là anh quan tâm cô, là quan tâm.

Tức giận khiến Thanh Thần muốn hất tay của anh ra, nhưng Mạc Lãnh Tiêu cũng không để ý sự giãy giụa của cô, thô lỗ kéo cô đến trước người, ép cô vào vách tường.

Thanh Thần nhíu chặt lông mày, anh thô bạo đẩy cô đụng vào tường khiến sống lưng truyền đến một trận đau đớn. Cô tức giận ngẩng đầu quát: "Anh làm gì vậy?"

"Tôi mới là người muốn hỏi em muốn làm cái gì?" Mạc Lãnh Tiêu chống đôi tay vào vách tường, khóa cô ở giữa, gương mặt cúi xuống, nhìn cô giễu cợt: "Liếc mắt đưa tình với những người đàn ông kia thấy thế nào? Em thiếu đàn ông như vậy sao? Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ sao?"

"Đúng vậy! Là em thiếu đàn ông." Thanh Thần ngẩng đầu lên, mắt đẹp kiều mỵ lại khiêu khích liếc nhìn anh: "Vậy thì thế nào? Trở ngại đến anh sao? Hay là.... Anh đang ghen?"

"Ghen sao?" Mạc Lãnh Tiêu cười xem thường: "Mộ Thanh Thần! Em đừng tự mình đa tình, em có cái gì đáng giá để cho tôi ghen đây?"

"Vậy anh tức giận cái gì?" Cô không tức giận vì lời của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát anh, ngạo mạn hỏi từng câu từng chữ: "Kéo em đi làm gì? Hơn nữa sao phải dùng dáng vẻ và giọng điệu này để chất vấn em?"

"Tôi...." Mạc Lãnh Tiêu bị cô hỏi lại, á khẩu không trả lời được. Thanh Thần như vậy khiến cho anh mất hồn. Lúc nào thì cô biến thành bộ dạng này, nhanh mồm nhanh miệng như vậy, rất giống với lần đầu tiên mình nhìn thấy cô bé mơ hồ này. Nghĩ như thế, anh tức giận quay lại quát cô: "Sở dĩ tôi kéo em rời đi, là bởi vì chúng ta sẽ kết hôn. Vậy còn em, Mộ Thanh Thần! Em dám nói là em làm thể không phải cố ý khiến cho tôi chú ý sao?"

"Đúng thế!" Thanh Thần thẳng thắn thừa nhận, mà sự thừa nhận của cô khiến cho anh sững sờ, hình như không ngờ cô sẽ đáp lại thẳng thắn như vậy.

Cô không giống anh, rõ ràng có tình cảm với mình nhưng không biết đối mặt ra sao. Mặc dù cô nhát gan nhưng thích người nào, không thích người nào, cho tới bây giờ cô đều chưa từng giấu giếm.

"Em muốn khiến cho anh chú ý! Hơn nữa, em thành công rồi, không phải sao?" Thanh Thần cười ngọt ngào lại hả hê, giống như một tiểu ác ma.

"Em...." Mạc Lãnh Tiêu giận đến nghiến răng. Nhìn dáng vẻ này của Thanh Thần khiến anh cảm thấy xa lạ, thậm chí anh không thể hiểu được ý nghĩ của cô.

Khiếp sợ của anh khiến trong lòng của Thanh Thần có chút vui mừng. Khẽ liếc nhìn anh, đôi mắt đẹp lộ ra sự hấp dẫn: "Vậy còn anh? Tại sao chú ý đến em? Là để ý em sao? Tại sao lại tức giận? Vì anh ghen tỵ sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Anh nhanh chóng phủ nhận.

"Hả? Vậy sao anh lại tức giận kéo em rời đi?" Thanh Thần ép hỏi: "Không cần tiếp tục dùng lý do em là vợ chưa cưới của anh, hay là chúng ta sẽ phải kết hôn để gạt em nữa. Em không tin."

d.d.l.q.d

Thật sự cô không tin. Cô tin tưởng lời nói của Dịch Hàn, tin tưởng người đàn ông này cũng thích mình. Nhưng mà anh lại không bày tỏ với mình.

Thật ra thì, cô không giỏi chuyện này lắm. Chỉ cần anh mở miệng giải thích, cô sẽ tin anh. Cô thừa nhận, nhìn anh và Bạch Tử Nhược ở chung một chỗ, trong lòng của cô từng lưỡng lự.

Nhưng mà trên đường rời khỏi quán cà phê, cô đã nghĩ thông suốt. Tình cảm giữa bọn họ, cho dù từng yêu nhau, cũng đã là quá khứ rồi.

Bây giớ, Tử Nhược đã làm vợ người khác, mình cũng sắp kết hôn với Mạc Lãnh Tiêu rồi. Bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, dù tụ họp một chỗ, cũng rất bình thường.

Nếu mình thật sự muốn ở cùng một chỗ với anh, luôn bên cạnh anh thì sẽ phải tiếp nhận, tiếp nhận quá khứ của anh. Bởi vì, đó là một phần trong sinh mệnh của anh.

Trong lòng của anh có cô. Đây là điều cô tin ở anh, cũng là lý do để mình an tâm.

Mạc Lãnh Tiêu không phải là người bạc tình. Cô tin tưởng, anh chính thức muốn cưới cô, đó là do anh thật lòng.

d.d.l.q.d

Cô không nghi ngờ, không nên đi hoài nghi.

"Tôi....Chỉ là tôi không nhìn nổi." Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô chằm chằm, cảm giác như hôm nay Thanh Thần có chút không giống mọi ngày: "Một cô gái trêu ghẹo đàn ông ở nơi đông người, có biết hổ thẹn không? Em quên sao, em là của tôi...."

"Vậy, anh không cần nhìn nữa!" Thanh Thần đẩy anh ra. Cô không muốn nghe những lời nói qua loa của anh để trả lời cô."Anh trở về đi! Dù sao cũng đừng quay lại quán bar, em không muốn vướng mắt của anh." Nói xong, cô xoay người định quay trở lại quán bar: "Còn nữa, chuyện kết hôn, em nghĩ, em nên suy nghĩ lại...."

Thực sự, Thanh Thân không có nói sai. Sở dĩ Mạc Lãnh Tiêu cái gì cũng không nói, cũng là bởi vì nhìn ra được bản thân mình sẽ không rời khỏi anh.

Hừ, không nói phải không? Cái gì anh cũng để ở trong lòng, nếu như không phải nhờ Dịch Hàn, thực sự cô sẽ mãi sống trong cảm giác lo được lo mất....

Hừ, cô không cần sự cưng chiều của anh nữa, nên gay gắt một chút để cho anh xem!

Cô gái đáng chết!

Mạc Lãnh Tiêu trợn mắt lên, giận dữ nhìn cô. Không để cho cô rời đi, anh lập tức dang tay bắt được cô: "Mộ Thanh Thần!"

"Làm sao?" Thanh Thần ngoái đầu lại nhìn, cũng không hất tay của anh ra, thậm chí chủ động dán người vào anh, lộ ra một nụ cười say mê: "Không muốn em trở lại quán bar sao?"

Mạc Lãnh Tiêu không trả lời, nhưng lại nắm thật chặt tay cô, sắc mặt rất khó coi: "Em, có phải đang giả vờ không hiểu không?"

Cô gái này, thật sự là Mộ Thanh Thần khéo léo nhu thuận sao? Tại sao, nội tâm của cô lại tinh quái, toàn bộ đều thể hiện.... Cái này, rốt cuộc là.... Đã có chuyện gì xảy ra.

Mạc Lãnh Tiêu cũng không biết chính mình muốn làm gì. Biết rõ là cô đang cố ý thử dò xét tâm ý của mình, anh không nên cứ như vậy mà theo sự chi phối. Dù sao thì bại trong tay cô bé này, thật sự anh sẽ mất mặt. Nhưng mà, vừa nghĩ tới cô có thể quay lại chỗ đám sắc lang kia, thì anh không cách nào buông tay cô ra.

Nhìn vẻ mặt âm trầm của anh, Thanh Thần cười càng tươi hơn: "Chỉ cần anh nói, anh không muốn em vào trong nữa, em sẽ nghe lời, sẽ không quay lại."

Mạc Lãnh Tiêu mím môi lườm, còn cô lại dịu dàng nhìn lại, chờ anh mở miệng.

d.d.l.q.d

Đột nhiên Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy mình giống như không muốn tiếp tục tranh luận vô ích với cô như vậy nữa. Thật ra, anh đã hiểu tâm ý của mình, đời này không thể không có cô. Nếu  cô muốn biết, mình cần gì phải tính toán như vậy?

Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy sáng tỏ, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm, cố làm ra vẻ một chút.

Thanh Thần thiếu chút nữa bật cười, nhưng cô hết sức chịu đựng. Thì ra, phương pháp giả vờ đi quyến rũ người khác cũng có tác dụng. Người đàn ông này, thật sự không thể cho anh sắc mặt tốt, nên dùng một chút phương thức như thế để đi uy hiếp anh....

Chỉ là, nếu anh đã thừa nhận, cô cũng sẽ có chừng có mực. Cô nhu thuận ôm lấy anh, dán sát mặt của ngực anh, thuận theo anh mà trả lời: "Vậy, chúng ta về nhà có được không?"

Lời nói của Thanh Thần khiến sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu bớt khó chịu. Vốn dĩ còn tràn đầy tức giận, cũng vì dáng vẻ mềm mại của cô mà dịu bớt, nhưng anh vẫn không lên tiếng, cũng không từ chối sự thân thiết của cô.

Chủ động dắt tay anh, thấy anh không có cự tuyệt, ở trong long Thanh Thần không ngừng cười trộm, sau đó ngẩng đầu lên, dịu dàng mở miệng: "Anh.... Hôm nay đã làm những gì?"

Mạc Lãnh Tiêu hơi nhếch môi, dáng vẻ lấy lòng của cô làm tâm tình của anh khá hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, xoay người kéo cô về phía xe của mình: "Sao tự nhiên lại nhớ tới cái này?"

"Em muốn biết chứ sao." Tâm tình tốt, Thanh Thần làm nũng.

"Giống như lúc bình thường, xử lý chút tài liệu, đi họp. Sau đó, rời công ty sớm, nhận được điện thoại của Bạch Tử Nhược, gặp cô ấy ở quán cà phê, ngồi một lúc."

Giọng nói Mạc Lãnh Tiêu vẫn bình tĩnh như thường ngày, không có chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng mà những ngón tay thon dài tự nhiên đan xen với ngón tay cô, bước chân cũng chậm lại, không còn đi nhanh nữa, để cho cô theo kịp.

Gương mặt đó vẫn không nở nụ cười như cũ, làn môi mỏng đẹp mắt vẫn mím chặt.

Sự thẳng thắn của anh khiến đám mây duy nhất trong lòng Thanh Thần cũng tan biến: "Vậy, chỉ hai người bọn anh sao?"

d.d.l.q.d

"Ử." Câu trả lời của anh vẫn chân thành như cũ, bước chân lại dừng lại: "Em cảm thấy rất hứng thú sao?"

"Nếu như em nói đúng thì sao?" Dừng bước lại với anh, Thanh Thần không nhìn anh, chỉ cúi đầu xuống.

"Cô ấy kết hôn rồi." Mạc Lãnh Tiêu khẽ cau mày, chợt giống như hiểu được nguyên nhân tối nay cô khác lạ như vậy, trong lòng không nhịn được dâng lên sự thương yêu: "Mà chúng ta, cũng muốn kết hôn rồi."

"Thì sao?" Kết hôn, nói lên cái gì chứ? Thanh Thần rầu rĩ hỏi, nhưng không cho anh biết suy nghĩ trong lòng cô.

"Chuyện của anh và cô ấy đã qua rồi. Bây giờ bọn anh chỉ là bạn bè." Mạc Lãnh Tiêu thở dài giải thích một chút, cơn tức giận cũng biến mất. Hiện tại, anh chỉ muốn khiến cho cô yên tâm: "Nếu như em muốn biết, anh có thể......"

"Nhưng em không muốn nghe. Em chỉ muốn về nhà nhanh một chút." Lôi kéo tay của anh, Thanh Thần ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với anh. Thật ra thì, chỉ cần như vậy, là đủ rồi.

Bọn họ nói những gì, hoàn toàn không quan trọng. Quan trọng là, anh không có lừa gạt mình, anh không có lừa gạt mình....

Chuyện còn lại cứ từ từ đi. Cô tin tưởng, nhất định anh sẽ tự mở miệng, nhất định sẽ nói ra tình cảm của anh với mình, nhất định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play